Cuối cùng chỉ còn lại mình Phương Di ở trong phòng, cô tĩnh tâm lại, tiếp thu toàn bộ ký ức của Thượng Quan Như Nguyệt rồi Phương Di kinh ngạc phát hiện ra một mảng ký ức trống rỗng, tựa như bị phong ấn lại. Phương Di định thần, thầm nhỉ chắc chắn sẽ đến một ngày, ta giải được phong ấn kia.
Sáng hôm sau, khi nàng còn đang mơ màng thì bên ngoài truyền đến tiếng nói.
"Tiểu Tiếu, Nguyệt Nguyệt đã dậy chưa vậy?"
"Lão gia, nô tì biết người rất lo lắng cho tiểu thư nhưng tiểu thư bị hôn mê bất tỉnh ba ngày đến hôm qua mới tỉnh, trong người hẳn sẽ thấy không khỏe, lão gia nên để tiểu thư ngủ lâu một chút đi."
"Ách, được rồi."
Tất cả lại trở nên yên tĩnh. Phương Di trong lòng cảm động, hẳn phụ thân của Như Nguyệt rất lo cho nàng ấy, rồi Phương Di nhớ đến ba mẹ của cô ở thế giới kia, "Ba, mẹ, hai người hiện tại có ổn không?", Phương Di lẩm bẩm.
Cô chợt nghĩ đến một điều, mình xuyên không thành Như Nguyệt, vậy thì, liệu, liệu Như Nguyệt có xuyên không thành mình hay không? Nghĩ đi, nghĩ lại, Phương Di nghĩ, khả năng điều đó xảy ra là rất cao nhưng trong những truyện xuyên không mà cô đọc, toàn là chết xong rồi linh hồn nhập vào nên chả biết đằng nào mà lần, thôi kệ đi, chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến mà.
-- Ở một nơi nào đó...--
"Phương Di, ăn cảnh táo hầm này đi, mà sao mấy ngày trước cậu đột nhiên hôn mê vậy, cậu làm tớ lo lắng lắm đó biết không hả?"
"Ta... khụ, mình xin lỗi, thật sự đến mình cũng không biết tại sao mình lại ngất đi nữa."
"Hừm, cậu nghĩ tớ tin hả, không nói thì thôi, nhưng trước hết phải ăn hết bát canh này đã!"
"Ừ ừ."
Sáng hôm sau, khi nàng còn đang mơ màng thì bên ngoài truyền đến tiếng nói.
"Tiểu Tiếu, Nguyệt Nguyệt đã dậy chưa vậy?"
"Lão gia, nô tì biết người rất lo lắng cho tiểu thư nhưng tiểu thư bị hôn mê bất tỉnh ba ngày đến hôm qua mới tỉnh, trong người hẳn sẽ thấy không khỏe, lão gia nên để tiểu thư ngủ lâu một chút đi."
"Ách, được rồi."
Tất cả lại trở nên yên tĩnh. Phương Di trong lòng cảm động, hẳn phụ thân của Như Nguyệt rất lo cho nàng ấy, rồi Phương Di nhớ đến ba mẹ của cô ở thế giới kia, "Ba, mẹ, hai người hiện tại có ổn không?", Phương Di lẩm bẩm.
Cô chợt nghĩ đến một điều, mình xuyên không thành Như Nguyệt, vậy thì, liệu, liệu Như Nguyệt có xuyên không thành mình hay không? Nghĩ đi, nghĩ lại, Phương Di nghĩ, khả năng điều đó xảy ra là rất cao nhưng trong những truyện xuyên không mà cô đọc, toàn là chết xong rồi linh hồn nhập vào nên chả biết đằng nào mà lần, thôi kệ đi, chuyện gì đến rồi nó cũng sẽ đến mà.
-- Ở một nơi nào đó...--
"Phương Di, ăn cảnh táo hầm này đi, mà sao mấy ngày trước cậu đột nhiên hôn mê vậy, cậu làm tớ lo lắng lắm đó biết không hả?"
"Ta... khụ, mình xin lỗi, thật sự đến mình cũng không biết tại sao mình lại ngất đi nữa."
"Hừm, cậu nghĩ tớ tin hả, không nói thì thôi, nhưng trước hết phải ăn hết bát canh này đã!"
"Ừ ừ."
/4
|