Sau khi Tống Trì đi ra ngoài, Ngu Ninh Sơ nghe thấy hắn dặn dò Hạnh Hoa dọn lại sàn khoang phía bắc, không được có mảnh sứ nào sót lại.
Bên ngoài, trời vẫn đang mưa đập bùm bùm vào rèm cuốn ngoài thân thuyền.
Ngu Ninh Sơ đang ngồi dựa lưng vào cửa sổ nên những âm thanh kia như vọng thẳng vào tai nàng.
Ngọn đèn dầu không chịu ảnh hưởng của gió bão bên ngoài, vẫn lặng lẽ chiếu sáng khoang thuyền không mấy rộng rãi này.
Cho dù hắn là Quận vương thì khoang thuyền dành cho hắn cũng không được rộng rãi cho lắm.
Trong khoang thuyền ngoại trừ cái giường nhỏ này còn có một cái tủ quần áo, một cái tủ nhỏ, một cái bàn làm việc, móc treo quần áo và một cái bàn trà nhỏ.
Mọi thứ hầu như không có gì khác so với khoang của nàng.
Đồ vật trong phòng sau khi bố trí xong chỉ còn lại lối đi miễn cưỡng đủ cho hai người cùng sóng vai mà đi.
Ngu Ninh Sơ đang đánh giá gian phòng của Tống Trì thì nhìn thấy bộ xiêm y ướt đẫm và dính đầy bùn đất mà Tống Trì vừa mới thay ra đặt trong chậu đồng dưới móc áo.
Tất cả những gì vừa xảy ra từ lúc gió lốc nổi lên đến khi xuống thuyền rồi lại lên thuyền một lần nữa tái hiện trong đầu Ngu Ninh Sơ.
Rõ ràng có hai cái áo tơi dầu, Tống Trì rất kiên nhẫn giúp nàng thắt từng sợi dây, cài từng cái cúc, bọc nàng kín mít từ đầu đến chân.
Nhưng đến lượt hắn thì hắn lại không chịu mặc mà vội vàng cõng nàng nhảy ra khỏi thuyền.
Mặc dù lúc đó thuyền đã cập vào sát bờ nhưng Ngu Ninh Sơ vẫn sợ hắn rơi xuống nước nên lúc hắn nhảy lên nàng đã ôm hắn rất chặt.
Trong khoảnh khắc đó, Ngu Ninh Sơ lại cảm thấy giữa trời đất mênh mông này chỉ có Tống Trì chính là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Sau khi lên bờ, trái tim của nàng mới bình tĩnh lại.
Sau đó, nàng mới phát hiện nước mưa đang theo tóc trên đầu hắn chảy xuống mặt rồi chạy thẳng xuống dưới.
Ngu Ninh Sơ theo bản năng giơ tay lên muốn chặn lại những hạt mưa trên đầu hắn nhưng Tống Trì chỉ nghiêng đầu nhìn nàng cười rồi kéo tay nàng xuống.
Khi đó tay nàng đã ướt đẫm nước mưa, lúc hắn chạm vào tay nàng thì nàng lại bị cái lạnh lẽo trên tay hắn làm nàng muốn rụt trở về nhưng hắn lại nắm chặt không buông.
Ngu Ninh Sơ khẩn trương nhìn xung quanh, may mắn đội Cẩm Y Vệ và thuyền phu đều đang đi hỗ trợ kéo thuyền vào bờ nên chẳng có ai chú ý tới hai người bọn họ.
Hai bàn tay trơn trượt quấn lấy nhau, làm cho Ngu Ninh Sơ nhớ tới cảnh tượng đêm đó Tống Trì hôn vào cổ nàng.
Mặc dù hắn không có hôn môi nàng nhưng đây cũng xem như hai người đã có đụng chạm da thịt.
Ngu Ninh Sơ biết đây đều là những hành động thân mật chỉ có phu thê mới có thể làm.
Hơn nữa bây giờ, Tống Trì không những nhìn thấy chân nàng mà hắn còn sờ qua nữa.
Đã như vậy thì nàng còn có thể gả cho người khác được sao? Sao nàng có thể không biết xấu hổ mà gả cho người khác được chứ? Cho dù, Tống Trì không nói ra bên ngoài, cho dù có thể giấu diếm được trượng phu tương lai của nàng thì chính nàng vẫn tự thấy xấu hổ.
Lúc trước, nàng còn muốn gả cho một gia đình bình thường, trải qua cuộc sống thoải mái tự do tự tại.
Nàng sẽ dựa vào của hồi môn và mối quan hệ với nhà cữu cữu mà không cần nhìn sắc mặt của bất cứ ai.
Nhưng Tống Trì lại chen ngang vào làm nàng không thể thẳng lưng với gia đình phu quân tương lai được nữa.
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến, tiếng Tống Trì vọng vào từ ngoài cửa: “Phòng bếp có nấu trà gừng, biểu muội cũng uống một chút nhé.”
Ngu Ninh Sơ lập tức đ è xuống những ý niệm hỗn loạn trong đầu, chậm rãi đem chân phải rụt vào trong váy rồi mới lên tiếng: “Biểu ca vào đi ạ.”
Tống Trì một tay bưng cái chén, một tay đẩy cửa ra bước chân vào phòng.
Lúc ra ngoài, tóc hắn còn có chút rối loạn nhưng lúc này tóc đã búi lại rất ngay ngắn, nhìn không ra chút thất lễ nào.
Chỉ xét riêng về dung mạo thì Tống Trì hoàn toàn xứng đáng là lựa chọn hàng đầu của các cô nương khuê tú ở Kinh Thành.
Nếu như hắn thật sự muốn cưới nàng thì Ngu Ninh Sơ sẽ phải thừa nhận là nàng trèo cao.
Nhưng đáng tiếc, nàng không cảm nhận được chút thành ý nào của hắn cả.
Hắn đối với nàng giống như chủ nhân với con cá xinh đẹp được nuôi trong ao nhà mình.
Lúc nào rảnh rỗi, hắn sẽ đi cho nó ăn, chơi đùa với nó nhưng hắn tuyệt đối sẽ không coi con cá xinh đẹp đó như một người bình thường, cũng như hắn sẽ không thả nó về sông.
“Vì sao muội lại nhìn huynh như vậy?”
Tống Trì dừng bước ngay cửa, nhìn Ngu Ninh Sơ đầy thắc mắc.
Vừa rồi lúc bôi thuốc, tiểu cô nương vừa đau vừa xấu hổ, ánh mắt trong trẻo linh động của nàng nhìn hắn mang theo ủy khuất cùng tức giận nhưng lúc này ánh mắt của nàng lại tràn ngập một loại bi thương.
Nàng nhìn hắn giống như hắn là tên khốn đã cướp đi sự trong sạch của nàng.
“Không có gì.” Ngu Ninh Sơ cúi đầu giống như không có chuyện gì xảy ra.
Tống Trì nhíu mày đi tới bên cạnh nàng, hắn nghiêng người ngồi lên giường rồi đưa chén canh cho nàng: “Huynh đã dùng băng làm nguội rồi, muội hãy uống luôn đi nhé.
Trên chân muội đang có vết thương, không thể lại nhiễm thêm phong hàn được.”
Lông mi Ngu Ninh Sơ rung động, hai tay tiếp nhận chén uống từng ngụm nhỏ.
Vị trà gừng cũng không dễ uống, Ngu Ninh Sơ vừa uống vừa rơi nước mắt.
“Chẳng lẽ nó khó uống như vậy sao?” Tống Trì cố tình không hiểu vì sao nàng lại khóc.
Ngu Ninh Sơ không thể nào uống thêm được nữa, đặt chén canh xuống giường rồi nàng nghiêng đầu qua khóc lớn.
Tống Trì nhìn nàng nước mắt như mưa, từng giọt từng giọt lăn xuống giống như nguồn nước không bao giờ cạn.
Hắn lấy bát canh đặt lên bàn bên cạnh, cởi giày ra ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng vẫn ngồi đó tiếp tục khóc, thấy hắn cũng không thèm trốn nên Tống Trì liền thử ôm lấy nàng.
Ngu Ninh Sơ giãy giụa phản kháng nhưng đáng tiếc Tống Trì không chịu buông tay.
Một bên hắn né tránh không đụng vào chân phải của nàng, một bên đem kéo nàng dựa vào ngực hắn.
Vừa cúi đầu, hắn liền có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng.
“Muội khóc là bởi vì vết thương ở chân hay tại vì huynh?” Tống Trì một tay ôm bả vai đơn bạc của nàng, một tay hắn cầm khăn lau nước mắt cho nàng.
Ngu Ninh Sơ không muốn nói chuyện.
Dù sao, bây giờ nàng đã rơi vào tay hắn thì có nói gì cũng vô dụng.
“Nếu muội không chịu nói thì huynh sẽ hôn muội đấy.” Tống Trì quay mặt nàng lại, chậm rãi tới gần.
Ngu Ninh Sơ gắt gao nhắm mắt lại nhưng nàng cũng không trốn, bộ dáng muốn chém muốn giết tùy người nhưng nước mắt nàng chảy ra càng ngày càng nhiều.
Nhìn nàng khổ sở như vậy làm sao Tống Trì có thể xuống tay được chứ.
Hắn chỉ có thể thở dài, tiếp tục lau nước mắt cho nàng rồi thấp giọng dỗ dành:
“Muội khóc vì chuyện đêm đó sao? Huynh thừa nhận đêm đó huynh có chút quá đáng nhưng mấy ngày nay muội trốn trong phòng tránh huynh mà huynh cũng đâu có làm gì để ép muội ra ngoài đâu, đúng không? Muội nên biết có một số lời huynh chỉ nói ra để dọa muội thôi, làm sao huynh có thể nhẫn tâm đối xử như vậy với muội được?”
Rõ ràng là hắn đã khinh bạc nàng trước, bây giờ hắn còn không biết xấu hổ mà lớn tiếng chất vấn nàng.
Ngu Ninh Sơ không thể nào nhẫn nhịn được nữa, nàng trừng mắt chất vấn hắn: “Huynh hủy danh tiết của muội mà còn chưa đủ tàn nhẫn sao?”
Tống Trì nhìn nàng, thần sắc không thay đổi chút nào nói: “Chỉ cần muội có thể quản được Hạnh Hoa thì chuyện giữa muội và huynh sẽ không thể truyền ra ngoài nửa chữ, như vậy danh tiết của muội sẽ được bảo toàn.”
Ngu Ninh Sơ cười khổ: “Cho dù huynh có thể đảm bảo việc đó không bị lộ ra ngoài nhưng còn muội thì sao? Muội bị huynh động chạm rồi thì làm sao còn mặt mũi mà gả cho người khác được nữa chứ?”
Tống Trì nhíu mày: “Huynh đã nói là sẽ cưới muội rồi mà muội còn muốn gả cho ai nữa?”
Ngu Ninh Sơ: “Huynh nói thì muội phải tin sao? Huynh bảo muội chờ huynh thêm hai ba năm nữa, vậy trong hai ba năm đó nếu cữu mẫu giúp muội tìm được mối hôn sự thích hợp thì muội đều phải từ chối hết hay sao? Muội lấy lý do gì từ chối họ bây giờ? Nếu hai ba năm nữa, huynh đùa giỡn muội chán chê rồi đi cưới người khác thì muội biết phải làm sao? Cùng lắm thì muội chết đi là được nhưng muội không muốn lúc người khác mắng muội lại mắng luôn cả mẫu thân của muội.
Người ta sẽ nói thượng bất chính hạ tất loạn.
Mẫu thân muội đã phải một mình tha hương mà chết, dựa vào cái gì mà những người đó còn muốn mắng bà!”
Nàng không muốn biến thành mẫu thân thứ hai, không muốn bị người ta trào phúng nàng muốn trèo cao vào nhà họ Tống, càng không muốn bởi vì nàng mà liên lụy mẫu thân lại bị người ta mắng chửi.
Một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, vì muốn gả cho người mình thích mà xúc động một lần là chuyện đại ác hay sao? Mẫu thân không thể quyến rũ được Tấn vương nên đã phải nhận hậu quả thân bại danh liệt.
Hơn nữa, mẫu thân còn bị ép gả cho một nam nhân nàng không thích, bị ép sinh ra một nữ nhi nàng không thương.
Rốt cuộc mọi người còn muốn vì chuyện kia mà bị mắng bà bao lâu nữa đây?
Tống Trì biết nàng ủy khuất, hắn chỉ biết ôm nàng vào lòng để nàng khóc cho thỏa nỗi lòng.
Nếu cứ để nàng nghẹn trong lòng có thể gây tổn thương thân thể.
Chờ đến khi Ngu Ninh Sơ ngừng khóc thì Tống Trì mới chống trán hắn lên trán nàng nhẹ giọng nói: “Đêm giao thừa, huynh nói muội chờ huynh thêm hai ba năm nữa là muội cảm thấy huynh đang lừa gạt muội sao? Cho dù để muội chờ thêm ba năm nữa cũng đâu có tính là chậm trễ muội đâu? Năm nay đã trôi qua một nửa, sang năm muội cũng mới mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi mà muội muốn gả đi quả thật còn hơi sớm.
Chờ muội mười bảy tuổi thì huynh nhất định sẽ cầu hôn muội, chẳng lẽ như vậy mà muội cũng chờ không được sao?”
Ngu Ninh Sơ nhắm mắt lại.
Bởi vì khóc quá nhiều nên bây giờ nàng có chút mệt mỏi nên thuận miệng nói: “Nếu huynh thật sự muốn cưới muội thì sao năm tới không đến cầu hôn muội luôn đi?”
Tống Trì nắm tay nàng, mắt rũ xuống che giấu cảm xúc bên trong: “Khi còn bé, đạo sĩ có tính cho huynh một quẻ bảo huynh phải qua hai mươi tuổi mới có thể nạp thê nếu không sẽ mang lại họa sát thân.”
Ngu Ninh Sơ nở nụ cười trào phúng nói: “Hồi nhỏ cũng có một đạo sĩ xem cho muội một quẻ nói rằng đời này không được gả cho người họ Tống nếu không…”
Lời nàng còn chưa nói xong thì Tống Trì đột nhiên nâng lưng nàng lên.
Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, hắn cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.
Ngu Ninh Sơ còn đang phẫn nộ vì lời nói của đạo sĩ mà hắn vừa nói thì làm sao nàng có thể ngoan ngoãn ngồi im cho hắn hôn.
Môi Tống Trì vừa mới đè lên môi nàng đã bị nàng há miệng cắn cho một cái.
Tống Trì đành phải nghiêng đầu né tránh, hắn nhìn hai mắt sáng ngời của tiểu cô nương trong ngực quả thật rất giống như một con mèo con đang liều mạng với người khác.
Tống Trì đưa tay lau đi vết máu trên môi, miệng nở nụ cười: “Muội biết không, lúc muội tức giận còn đẹp hơn so với lúc muội khóc nữa đấy.”
Lúc này, A Mặc ở bên ngoài nói vọng vào: “Quận vương, Hạnh Hoa có báo lại là phòng của biểu cô nương bên kia đã thu thập xong rồi ạ.”
Tống Trì lên tiếng rằng hắn đã biết rồi buông Ngu Ninh Sơ ra.
Hắn vừa bước xuống giường liền thấy trước ngực lạnh lẽo, cúi đầu nhìn liền thấy cái áo của hắn bị nước mắt của Ngu Ninh Sơ làm ướt một mảng thật lớn.
Hắn kéo vạt áo cho nàng xem rồi thấp giọng trêu chọc nàng: “Như thế này thì huynh ra ngoài biết giải thích thế nào đây?”
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu, mặt dần dần đỏ lên.
“Bây giờ chỉ còn cách nói nước canh hơi nóng, lúc huynh bê không cẩn thận nên mới bị đổ ra ngoài làm ướt áo thôi chứ biết làm sao.” Tống Trì lẩm bẩm, mang giày vào xong lại ôm nàng lên.
Ngu Ninh Sơ mím môi suy nghĩ.
Lúc đầu, chính Tống Trì đã ôm nàng vào đây, bây giờ nàng lại muốn Hạnh Hoa đến đỡ nàng ra thì quả thật không cần thiết, làm vậy lại càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
Tống Trì ôm nàng vào lòng, nhìn xuống chân nàng.
Một chân mang chiếc giày thêu của nàng lộ ra ngoài còn chân đang bị thương thì được nàng giấu dưới làn váy.
Tống Trì cũng không muốn A Mặc nhìn thấy chân nàng, sau khi xác định chân nàng không bị lộ ra ngoài hắn mới ôm nàng ra ngoài.
Lúc đi đến cửa, Tống Trì lại dừng lại cúi đầu nói với nàng: “Xe đến trước núi ắt có đường.
Huynh không phải Tấn Vương, sẽ không để muội rơi vào tình cảnh giống nhạc mẫu đâu.
Muội cứ an tâm đi, đừng lo lắng gì cả.”
Ngu Ninh Sơ khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cũng biết chuyện cũ của mẫu thân nàng?
Tống Trì nhìn nàng rồi lên tiếng giải thích: “Lúc trước huynh quả thật không biết nhưng muội cứ trốn tránh huynh nên huynh mới cho người đi tìm hiểu một chút.”
Ngu Ninh Sơ: “Vì vậy cho nên huynh mới xem thường muội, cố ý khi dễ làm nhục muội như vậy?”
Tống Trì: “Huynh không có xem thường muội.
Đối với nhạc mẫu, huynh cũng không có bất kỳ ý niệm bất kính nào nhưng huynh cảm thấy mắt nhìn người của nhạc mẫu năm đó không tốt mới xem trọng loại người đó.”
Loại người này đương nhiên là chỉ Tấn Vương Tống Quyết, người năm đó được ca ngợi là đệ nhất công tử ở Kinh Thành.
Ngu Ninh Sơ kinh ngạc nhìn Tống Trì.
Thái độ của cữu mẫu đối với chuyện cũ của mẫu thân được xem là tốt, bà không đưa ra bất kỳ lời chỉ trích nào dành cho mẫu thân.
Bà chỉ nói chân tướng chuyện đó ngoài trừ mẫu thân nàng và Tấn Vương ra thì không ai biết.
Những người khác đều cho rằng mẫu thân nàng là người sai, phê phán mẫu thân nàng.Tống Trì lại cho rằng Tấn Vương là người không đáng để mẫu thân nàng thích.
Nhưng Ngu Ninh Sơ lại cảm thấy Tống Trì nói ra lời này chẳng qua là vì hắn hận Tấn Vương nên mới nói thế.
Rốt cuộc, Tấn Vương đã làm gì cả nhà Tống Trì mới khiến hắn chỉ mới chín tuổi quyết tâm mang muội muội rời khỏi phủ Tấn Vương ở Thái Nguyên đến Kinh Thành nương nhờ?
“Muội lại suy nghĩ lung tung cái gì rồi?” Tống Trì đột nhiên nhìn nàng cười cười.
Ngu Ninh Sơ lập tức quay mặt đi.
Tống Trì: “Muội cứ dưỡng thương thật tốt đi.
Trước khi đến Dương Châu, huynh sẽ không chọc muội nữa đâu.”
Nói xong, Tống Trì ôm Ngu Ninh Sơ đi ra ngoài.
Trong tiểu sảnh, A Mặc cúi đầu đứng đó.
Hạnh Hoa quan tâm đ ến vết thương ở chân chủ tử hơn nên nàng cũng không cảm thấy việc Quận Vương ôm chủ tử có gì là không ổn.
Tống Trì vẫn ôm Ngu Ninh Sơ vào trong khoang phía Bắc, cẩn thận đặt nàng lên giường.
Tư thế hai người vô cùng thân mật, Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống, tránh đối diện với hắn.
Tống Trì thu xếp cho nàng xong, liếc nhìn nàng một cái rồi đứng dậy nói với Hạnh Hoa: “Cô nương nhà ngươi sợ đau nên lúc bôi thuốc nàng đã khóc rất nhiều.
Ngươi nhớ lấy khăn ấm chườm mắt cho nàng.”
Hạnh Hoa chồm người đến nhìn kỹ mặt Ngu Ninh Sơ thì thấy mắt cô nương quả thật bị sưng lên.
Tống Trì để lại bình kim sang dược kia rồi dặn dò Hạnh Hoa phải bôi dược như thế nào rồi mới rời đi.
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nằm trên giường.
Ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa to, bỗng dưng trong đầu lại hiện lên cảnh Tống Trì thay nàng mặc áo tơi dầu.
Nếu hắn là An Vương, Hàn Tông Duyên hay bất cứ ai khác thì nàng sẽ chán ghét hắn nhưng cố tình hắn lại không phải họ.
------oOo------
/130
|