Sau một đêm, gió lốc đã ngừng nhưng mưa vẫn còn rất lớn.
Tống Trì và Phùng Việt thương lượng xong thì cả hai cùng quyết định chờ mưa ngừng hẳn rồi mới xuất phát.
Trên thuyền chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống, cho dù bọn họ ở lại nơi này thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
Ngu Ninh Sơ có vết thương ở chân nên nàng chỉ có thể nghỉ ngơi tại giường.
Đám người Cẩm Y Vệ kia đã sớm chán ghét cuộc sống tẻ nhạt trên thuyền nên nhiều người bắt đầu mặc áo tơi xuống thuyền đi dạo xung quanh.
Tống Trì đã nhắc nhở bọn họ phải duy trì khoảng cách với chiếc thuyền của Ngu Ninh Sơ bên này nếu không có việc gì thì bọn họ không được tự tiện đến gần.
Cửa sổ trong khoang thuyền lại được mở ra hai khe hở.
Ngu Ninh Sơ nhìn xuyên qua khe cửa sổ có thể nhìn thấy thảm cỏ dại bên ngoài, xa xa dưới tàng cây là đám người Cẩm Y Vệ không biết đang nói chuyện gì.
Tống Trì cũng đang ở bên ngoài.
Ở bên ngoài, người nào cũng mặc áo tơi làm bằng cỏ, chỉ có mỗi mình Tống Trì là mặc áo tơi bằng vải dầu màu mực.
Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kết hợp với điệu bộ nhàn nhã của hắn, có vẻ như hôm nay hắn chỉ đi ra ngoài để ngắm mưa mà thôi.
Phùng Việt đứng bên cạnh hắn, tuy rằng phẩm cấp của hắn cao hơn Tống Trì nhưng từ thần thái cử chỉ của Phùng Việt liền có thể đoán được hắn rất kính trọng Tống Trì, dường như Tống Trì mới là thủ lĩnh chuyến đi này.
Sau khi Phùng Việt rời đi, Tống Trì một mình đi dạo xung quanh.
“Có phải cô nương cũng muốn đi ra ngoài đi dạo hay không?” Hạnh Hoa bưng nước trà đi vào.
Ngu Ninh Sơ vội vàng thu hồi tầm mắt xoay người lại dặn dò Hạnh Hoa nói: “Bên ngoài đều là người của Cẩm Y Vệ, em cũng ít lộ diện thôi.”
Hạnh Hoa cười nói: “Cô nương yên tâm.
Cho dù nô tỳ muốn ra ngoài thì Quận Vương cũng không cho đâu.
Ngài ấy đã phái A Mặc canh giữ ở ngoài tiểu sảnh.
Ngoại trừ ngài ấy ra thì ai cũng đừng hòng tới gần khoang thuyền của cô nương.”
Ngu Ninh Sơ từ chối cho ý kiến, những việc liên quan đến danh dự của nàng thì Tống Trì luôn luôn xử lý rất tốt.
Qua không biết bao lâu, Ngu Ninh Sơ nghe thấy Tống Trì trở về.
Hạnh Hoa đi ra ngoài hỗ trợ.
Nàng cho rằng Quận Vương đi ra ngoài thì giày sẽ bị bẩn, trên khoang thuyền lại không có nha hoàn khác nên nàng muốn ra hỗ trợ hầu hạ lau giày cho ngài ấy.
Nhưng Tống Trì lại không cần nàng lau giày, hắn chỉ đưa cho nàng một chiếc khăn đựng đầy quả dâu dại chín đỏ nói: “Ta thấy hương vị nó cũng được, ngươi cầm về rửa rồi mang cho cô nương nhà ngươi ăn thử xem sao.”
Ánh mắt Hạnh Hoa sáng ngời, quả này dù ở Dương Châu hay là ở Kinh Thành đều rất dễ tìm nhưng ở nơi đồng không mông quạnh này lại là thứ tốt khó có được.
Hạnh Hoa cẩn thận nhận lấy khăn tay mang vào phòng bếp dùng nước rửa sạch.
Sau đó, nàng cho hết vào đ ĩa sứ rồi mang đến trước mặt Ngu Ninh Sơ: “Cô nương mau nếm thử đi, Quận Vương mới tự tay hái mang về đấy ạ.”
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía đ ĩa trái cây đựng những quả dâu to, tròn trịa và mọng nước.
Những trái dâu to gần bằng nhau, hiển nhiên chúng đã được Tống Trì hái và tuyển chọn trước rồi mới mang đến đây.
Tưởng tượng hình ảnh kia, Ngu Ninh Sơ liền cảm thấy Tống Trì thật sự rảnh rỗi.
Không phải hắn đang vội đi Dương Châu phá án sao, Phùng Việt còn bởi vì lần trì hoãn này mà gấp đến đau cả đầu, vậy mà Tống Trì còn có tâm tình đi hái quả dại.
Oán thầm thì oán thầm nhưng trái cây tươi ngon như vậy bày ra trước mặt thì Ngu Ninh Sơ cũng không thèm khách khí.
Hắn chiếm tiện nghi của nàng nhiều như vậy thì ăn của hắn có mấy trái dâu dại thì tính là gì?
Ăn được một nửa thì Ngu Ninh Sơ đem một nửa còn lại đưa cho Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa liên tục lắc đầu: “Quận vương tự tay hái cho cô nương thì cô nương để dành tự mình ăn đi ạ.
Nếu cô nương ăn đủ rồi thì để lại chiều ăn cũng được ạ, dạo này trời mát mẻ nên để thêm nữa ngày cũng sẽ không bị hỏng đâu ạ.”
Ngu Ninh Sơ thấp giọng nói: “Em mà không chịu ăn thì ta vứt hết ra ngoài cửa sổ đấy.”
Hạnh Hoa không có cách nào đành ngoan ngoãn lấy ăn, nàng ăn đến môi đều chuyển thành màu tím.
Sau khi ăn xong, Hạnh Hoa cảm thấy mỹ mãn bưng cái đ ĩa rỗng ra ngoài.
Tống Trì ngồi ở tiểu sảnh ngắm mưa, liếc nhìn cái đ ĩa trong tay nàng cười cười.
Hai ngày kế tiếp, mỗi ngày Tống Trì đều đi ra bờ sông tìm quả dại.
Đám Cẩm Y Vệ nhìn thấy liền biết bên này có trái cây ăn nhưng lại không dám tranh giành với Quận Vương.
Vì thế, Tống Trì đi tìm ở phía đông thì bọn họ sẽ đi tìm ở phía tây.
Trời mưa mặt đất trơn trượt, đám người Cẩm Y Vệ vì hái dâu mà bị té lên té xuống mấy lần, người nào người nấy đều bị dính một thân đầy bùn làm cho những cười khác cười to.
Tống Trì thì hoàn toàn ngược lại, hắn chưa từng té ngã dù chỉ một lần.
Quả dại mà Tống Trì hái về đều rất to, tất cả đều vào bụng chủ tớ hai người Ngu Ninh Sơ.
Sau khi mưa ngừng, mọi người đẩy thuyền chở khách trở lại sông và tiếp tục xuống phía nam.
Trời bắt đầu nắng trở lại, thời tiết ngày càng nóng.
Trời nóng thì còn có thể chịu được nhưng vết thương dưới lòng bàn chân Ngu Ninh Sơ bắt đầu liền sẹo, ngứa ngáy vô cùng.
Nàng cảm thấy giống như có rất nhiều con muỗi đang cắn ở dưới chân nàng.
Ngu Ninh Sơ không dám gãi, nàng sợ nếu gãi làm vết thương bị nứt ra thì sẽ lâu lành hơn.
Vì chân bị thương, Ngu Ninh Sơ chỉ quanh quẩn trên chiếc giường hẹp làm tâm tình nàng trở nên nóng nảy hơn, ngay cả tâm tình đọc sách cũng không có.
“Chúng ta có mang theo thuốc chống muỗi hay là cô nương bôi thử một chút xem có đỡ hơn không nhé?” Hạnh Hoa lấy ra một lọ thuốc mỡ, nàng không biết lọ thuốc mỡ trị muỗi đốt này đối với vết thương khép miệng có hiệu quả không?
Ngu Ninh Sơ để cho nàng thử bôi thử một chút thì kết quả nó càng ngứa hơn.
Hạnh Hoa thấy chủ tử không chịu nổi nữa bèn chạy ra ngoài tìm Tống Trì hỏi xem có thuốc nào trị ngứa không.
Tống Trì nháy mắt với A Mặc, A Mặc đi vào khoang phía nam, rất nhanh liền cầm một cái bình sứ màu xanh đi ra.
Hạnh Hoa lấy mang về bôi cho Ngu Ninh Sơ, vừa bôi vào Ngu Ninh Sơ liền không còn ngứa nữa.
Hạnh Hoa cười nói: “Quận vương thật sự là lợi hại, cái gì cũng có.”
Ngu Ninh Sơ nghĩ thầm, em còn từng trúng mê dược của hắn nữa đấy.
Nha đầu ngốc thiếu chút nữa bị người ta bán còn ở đó khen hắn tốt.
Trưa ngày hai mươi chín tháng sáu, hai chiếc thuyền quan rốt cục cũng đến bến tàu Dương Châu.
Cẩm Y Vệ ở Dương Châu và Ngu gia đều phái người đến đón.
Tống Trì bảo Phùng Việt dẫn người đến trụ sở của Cẩm Y Vệ trước còn hắn đưa Ngu Ninh Sơ về Ngu gia dàn xếp xong rồi đi tập hợp với bọn họ sau.
Tống Trì nghe theo lời dặn dò của Thẩm Tam gia Bình Tây Hầu phủ, làm việc hợp tình hợp lý nên Phùng Việt cũng không làm khó hắn, cười bảo hắn không cần gấp gáp, cứ ở lại thu xếp ổn thỏa cho biểu muội rồi sáng mai lại đi trụ sở Cẩm Y Vệ cũng không sao.
“Hạ quan cảm tạ đại nhân đã thông cảm.” Tống Trì chắp tay nói.
Sau khi tiễn đám người Phùng Việt cưỡi ngựa rời đi thì hắn mới đi đón Ngu Ninh Sơ xuống thuyền.
Vết thương ở chân Ngu Ninh Sơ đã lành, chỉ lưu lại một vết sẹo nhỏ.
Nhưng ở địa phương đó thì có khi cả đời này cũng không ai phát hiện ra.
Quản sự Ngu gia cũng chờ đám Cẩm Y Vệ rời đi rồi mới dám tới gần bên này.
Ngu Ninh Sơ đội mũ trùm nhìn thấy quản sự trong nhà cũng không có đội khăn trắng liền biết phụ thân còn sống, nhất thời trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa bước lên bờ, Ngu Ninh Sơ đã vội vàng hỏi: “Trương thúc, phụ thân ta thế nào rồi?”
Trương quản sự vẻ mặt sầu não nói: “Ngày thứ năm lão nô gửi thư cho tiểu thư thì đại nhân đã tỉnh.
Thân thể người không có gì đáng ngại nhưng có thể là do bị thương ở đầu nên lão gia lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, điên điên khùng khùng.
Lão nô đã mời danh y khắp vùng Dương Châu đến xem nhưng họ đều nói đều nói lão gia đã điên rồi, không ai có thể trị được.”
Điên à?
Ngu Ninh Sơ nhíu chặt mày.
Tống Trì nói: “Chúng ta đi về xem tình hình thế nào trước đi.”
Lúc này, Trương quản sự mới chú ý tới một người đứng bên cạnh cô nương, trong lòng hắn có chút suy đoán: “Không biết vị này là biểu công tử nào của Hầu phủ? Xin công tử cho nô tài biết để tiện xưng hô ạ.”
Ngu Ninh Sơ nhìn Tống Trì rồi lên tiếng giải thích: “Đây là Vũ Anh Quận Vương, chất tử của Nhị cữu mẫu và cũng là biểu ca của ta.
Đợt này, biểu ca phụng mệnh đến Dương Châu làm việc nên cữu cữu đã nhờ hắn trên đường đi chiếu cố cho ta.”
Dương Châu và kinh thành cách nhau quá xa, Trương quản sự cũng không biết Tống Trì là ai.
Nhưng nghe Ngu Ninh Sơ giới thiệu thì hắn mới biết Tống Trì là một vị Quận Vương nên vội vàng hành lễ.
Tống Trì nhận lễ của hắn xong thì lên tiếng: “Chúng ta đi về thôi.”
Trương quản sự vội vàng đi trước dẫn đường.
Ngu Ninh Sơ mang theo Hạnh Hoa ngồi vào xe ngựa, Tống Trì cùng A Mặc cưỡi hai con tuấn mã trụ sở Cẩm Y Vệ mang tới.
Ánh mặt trời chói chang, Hạnh Hoa nhấc rèm lên nhìn rồi quay đầu lại nói với Ngu Ninh Sơ: “Cô nương, người có muốn mời Quận Vương vào ngồi cùng không ạ? Nô tỳ thấy mùa hè ở Dương Châu không thể so sánh với Kinh Thành, Quận Vương lại lần đầu đến đây nhỡ ngài ấy phơi nắng nhiều sẽ bị say nắng mất.”
Nếu hắn chỉ là Quận Vương thì hai người không thể ngồi chung xe ngựa nhưng không phải hai người còn có một tầng quan hệ khác đó là biểu huynh biểu muội đó sao?
Ngu Ninh Sơ cũng không muốn mời Tống Trì lên xe nhưng nàng cũng biết rõ cái nắng của Dương Châu nên lén vén rèm lên nhìn ra ngoài vừa vặn nhìn thấy một giọt mồ hôi từ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Trì lăn xuống.
Nếu hắn vì nàng mà bị say nắng không biết hắn có tìm nàng tính sổ hay không?
Rơi vào đường cùng, Ngu Ninh Sơ chỉ còn cách kêu xa phu dừng xe.
Xe ngựa vừa dừng lại, Tống Trì cũng dừng ngựa theo.
Ngu Ninh Sơ mở rèm cửa sổ, rũ mắt xuống, giọng điệu tự nhiên hào phóng: “Bên ngoài nắng quá, biểu ca vào trong xe ngồi uống chút trà cho mát kẻo say nắng mất.”
Tống Trì gập đầu: “Vậy cũng được.
Làm phiền biểu muội.”
Hắn vừa lên xe thì Hạnh Hoa liền đi xuống, nàng cùng Trương quản sự đi men theo cái bóng của xe ngựa cho đỡ nắng.
Xe ngựa tiếp tục khởi hành.
Sau khi Tống Trì đi lên, hắn tự giác ngồi ở ghế thấp bên trái không hề tiến thêm về phía Ngu Ninh Sơ.
Bộ dạng chật vật của huynh làm biểu muội chê cười rồi.” Ngồi xuống, hắn lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán và mặt.
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nghĩ mới đổ chút mồ hôi đã coi là gì, nàng còn từng thấy bộ dáng của hắn khi bị mưa to dội xuống ướt như chuột lột nữa kìa.
“Không phải biểu muội nói trên xe có trà sao?” Tống Trì vừa phủi phủi cổ áo choàng mùa hè vừa lên tiếng ám chỉ.
Để bịt miệng hắn nên Ngu Ninh Sơ đành nhận mệnh từ trong trong tủ nhỏ bên phải lấy ra ấm trà cùng chén trà, rót vào chén cho hắn đầy bảy phần.
Tống Trì uống hết một ngụm rồi lại đưa chén trước mặt nàng.
Ngu Ninh Sơ dứt khoát đem ấm trà đều đẩy qua cho hắn.
Tống Trì rũ mắt rót trà, cười tán gẫu: “Huynh đã sớm nghe nói cái nóng của Dương Châu nhưng hôm nay tự mình trải nghiệm mới biết nó còn nóng hơn cả lò sưởi.”
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu thản nhiên đáp: “Phía nam nóng, phía bắc lạnh.
Mỗi nơi một kiểu, có gì mà huynh phải ngạc nhiên chứ.”
Tống Trì: “Nghe giọng điệu của biểu muội còn tưởng rằng muội đã đi qua vùng phía bắc rồi đấy.”
Ngu Ninh Sơ nhìn về phía hắn …
Tống Trì nói: “Theo huynh thấy, Kinh Thành cũng chỉ tính là Trung Nguyên, đại mạc thảo nguyên do người Hung Nô chiếm lĩnh kia mới tính là bắc địa chân chính.
Kinh thành vào đông, dân chúng còn có thể đi trên đường còn mùa đông ở đại mạc thì ngàn dặm xung quanh đều đóng băng, vạn dặm hoang vu.”
Ngu Ninh Sơ tưởng tượng tình cảnh kia, thế nhưng cảm thấy trong xe hình như mát mẻ hơn rất nhiều.
Một luồng gió mát thổi tới trước mặt, đó là do Tống Trì nhặt quạt Hạnh Hoa để lại quạt cho nàng.
Ngu Ninh Sơ nghiêng đầu nói: “Muội không nóng, huynh nóng thì tự quạt cho mình đi.”
Tống Trì nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng thấp giọng nói: “Không nóng vậy sao mặt muội lại đỏ lên thế kia?”
Ngu Ninh Sơ chỉ hận lấy cái gì đó để chặn miệng hắn lại.
Nàng liếc mắt nhìn hắn.
Tống Trì nở nụ cười, vừa lắc quạt vừa hỏi: “Mấy ngày không gặp, huynh còn chưa kịp hỏi muội dâu dại có ngon không?”
Ngu Ninh Sơ mặt càng nóng.
Nếu sớm biết hắn sẽ hỏi thì dù những trái kia mê người cỡ nào thì nàng cũng không thèm ăn.
“Muội không ăn nên không biết.
Tất cả đều là Hạnh Hoa ăn.” Ngu Ninh Sơ rũ mắt nói dối.
Tống Trì chỉ cười cười không nói.
Hắn không nói nữa nhưng vẫn lặng lẽ quạt gió cho nàng.
Hắn quạt thì cứ quạt nhưng hắn còn nhìn chằm chằm nàng.
Hắn càng quạt, mặt Ngu Ninh Sơ càng thấy nóng.
Nàng đột nhiên giơ tay về phía hắn nói: “Huynh trả lại quạt cho muội.”
Tống Trì: “Vì sao?”
Ngu Ninh Sơ: “Huynh quạt chẳng mát gì cả.”
Tống Trì liền đưa quạt cho nàng.
Ngu Ninh Sơ cầm quạt nhưng chỉ dựa vào góc xe quạt hai cái cho có lệ.
Sau đó, nàng dùng quạt che mặt nàng lại không cho hắn xem.
Trên quạt thêu hoa sen, lá sen xanh biếc điểm xuyến những bông hoa màu hồng phấn, khuôn mặt ửng hồng của nàng lấp ló dưới một tầng sa mỏng.
Gương mặt tiểu cô nương xấu hổ nửa kín nửa hở còn rung động lòng người hơn là nhìn trực tiếp.
Tống Trì cười cười, dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Ngu Ninh Sơ liếc trộm một cái đã thấy cổ áo hắn mở ra một nửa, lộ ra một mảnh lồ ng ngực màu sắc như ngọc.
Thấy vậy, nàng càng không dám buông quạt xuống mà lấy mũi chân đá vào chân hắn.
Tống Trì đột nhiên kẹp lấy giày thêu của nàng, nhìn nàng cười hỏi: “Muội làm gì vậy?”
Ngu Ninh Sơ giật mình thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nàng thử rút chân về nhưng chân thì thoát được còn giày thêu đáng thương vẫn còn bị kẹp ở trên chân hắn.
Mặt nàng đỏ rực đến mang tai, một bên vội vàng rụt chân lại, một bên lấy quạt che nửa mặt trừng mắt nhìn hắn nói: “Huynh mau buộc cổ áo cẩn thận lại, xe ngựa đi đường xóc nảy, nhỡ rèm bị vén lên bị người ở ngoài nhìn thấy thì ra thể thống gì?”
Tống Trì sờ sờ cổ áo, đầu ngón tay liền dán vào lồ ng ngực lộ ra bên ngoài, ánh mắt hắn phức tạp nhìn nàng: “Vậy là vừa rồi muội thấy hết rồi phải không?”
Ngu Ninh Sơ: “… Dù sao, huynh nhanh chóng cài cổ áo lại đi.”
Tống Trì liếc mắt nhìn rèm trúc treo trước cửa sổ hai bên, chậm rãi sửa sang lại cổ áo.
Sau đó, hắn cúi người nhặt đôi giày thêu kia của nàng lên.
“Muội duỗi chân tới đây để huynh giúp muội mang vào, nếu không bị người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì.” Tống Trì nhìn về phía làn váy của nàng nghiêm giọng trêu chọc.
Ngu Ninh Sơ thật sự hối hận vì đã để cho hắn lên xe, nàng rụt chân vào nói: “Huynh trả giày lại cho muội, muội tự mang là được.”
Tống Trì cười cười, tiện tay bỏ đôi giày thêu tinh xảo kia vào tay áo.
Ngu Ninh Sơ tức giận lại không thể làm gì được.
Sau một hồi giằng co, nhìn thấy sắp đến Ngu Gia nàng rốt cuộc chịu thua đưa chân ra để hắn giúp nàng mang giày vào.
------oOo------
/130
|