Cổ Lượng rón rén bước vào văn phòng UBND thành phố, lên lầu ba, hướng phòng của Phó chủ tịch Mạnh Cường mà đến.
Y tuy rằng cũng là người trong quan trường, một Phó chủ tịch thị trấn, nhưng quyền lực của một cơ quan thành phố khiến y sinh ra kính sợ. Trong hệ thống quyền lực, quyền lực càng cao thì sự kính trọng của dân chúng càng sâu.
Y rất ít có cơ hội đến cơ quan thành phố làm việc. Bình thường đều là ở quận.
Bởi vậy trong lòng nhiều ít cũng có chút khẩn trương. Y trong lòng không biết Phó chủ tịch thành phố Mạnh có gặp một cán bộ cấp Phó phòng không được xếp hạng như y không. Thậm chí còn không biết đến tột cùng Phó chủ tịch thành phố Mạnh có ở văn phòng hay không?
Tại căn phòng cạnh đó, cửa phòng rộng mở. Đây là chỗ dành cho thư ký lãnh đạo.
Thư ký của Mạnh Cường là Vũ Thành Cương đang ngồi ung dung xem báo, nhàn nhã, tự tại. Thời gian Mạnh Cường cũng nhàn hạ, không có hoạt động gì. Mỗi ngày cũng chỉ có ở văn phòng xem báo, uống trà. Sau đó tiếp đãi một số cán bộ thuộc lãnh vực phân công công tác đến báo cáo mà thôi.
Lãnh đạo nhàn, thư ký tự nhiên lại càng nhàn. Đương nhiên, trong tiềm thức của thư ký, lãnh đạo mình phục vụ mà quá nhàn hạ thì cũng chẳng phải chuyện tốt.
Lãnh đạo càng bận thì chứng minh quyền lực càng lớn, địa vị càng cao. Mà ngược lại, thì dường như chỉ thuyết minh lãnh đạo đang trên đường xuống dốc và quyền thế ngày càng lụn bại.
Vũ Thành Cương ngẩng đầu, nhìn thấy có một người đàn ông nhẹ nhàng đi tới, không khỏi nhướng mày lên, thản nhiên nói:
- Anh tìm ai?
- Chào ngài, lãnh đạo, tôi tìm Phó chủ tịch thành phố Mạnh. Có công tác muốn báo cáo với Phó chủ tịch thành phố Mạnh một chút.
Cổ Lượng biết đây chính là thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh thì liền cười nói.
Vũ Thành Cương liếc mắt nhìn Cổ Lượng, thấy đây là một người xa lạ, mà khí độ thì cũng không giống cấp bậc lãnh đạo, cho nên liền thản nhiên nói tiếp:
- Anh là người của đơn vị nào? Gặp lãnh đạo thành phố thì cần phải hẹn trước thời gian. Anh có hiểu quy củ hay không?
Cổ Lượng đứng trước cửa phòng làm việc của Vũ Thành Cương, lúng túng nói:
- Chuyện này….
Y trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Vũ Thành Cương nhíu mày, phất tay nói:
- Được rồi, lãnh đạo đang bận, anh cứ về trước. Có chuyện gì thì cứ dựa theo trình tự mà báo cáo. Nếu ai cũng đến tìm lãnh đạo để báo cáo công tác thì lãnh đạo sẽ không còn thời gian và tinh lực nữa.
Cổ Lượng trong lòng âm thầm cười khổ, biết thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh đã xem mình là cán bộ vượt cấp kiện lên cấp trên rồi.
- Lãnh đạo, tôi là Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng của thị trấn Vân Thủy. Chủ tịch thị trấn Bành bảo tôi đến tìm Phó chủ tịch thành phố Mạnh.
Cổ Lượng cố gắng kiên trì, nhỏ giọng nói một câu.
Lời nói của y còn chưa nói xong, thì lập tức nghe đối phương thay đổi thái độ, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình:
- Hóa ra là đồng chí của thị trấn Vân Thủy. Xin chào, xin chào. Phó chủ tịch Cổ, mời ngồi.
Vũ Thành Cương tha thiết nắm lấy tay của Cổ Lượng, từ cái nhìn cực đoan đã chuyển sang thái độ nhiệt tình. Cổ Lượng trong lúc nhất thời cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên, y trong lòng hiểu rất rõ, đó là có nguyên nhân.
Chủ tịch thị trấn Bành quả nhiên không phải người bình thường. Năng lượng quá lớn. Cổ Lượng trong lòng cảm thán.
Ở thành phố Tân An, người biết Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường không nhiều lắm. Vũ Thành Cương chính là một trong số đó. Y không chỉ biết thân thích của Mạnh Cường, mà còn nhìn ra được Mạnh Cường đối với đứa cháu trai này có vài phần kính trọng. Trong một dịp tình cờ, Vũ Thành Cương phát hiện được Mạnh Cường đối với đứa cháu Bành Viễn Chinh này không ngờ lại khúm núm, khiến y trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Y đến nay cũng không rõ việc gì xảy ra. Nhưng không rõ thì sao? Y chỉ cần biết địa vị của Bành Viễn Chinh trong lòng Mạnh Cường rất cao. Nghe nói là người của thị trấn Vân Thủy đến, y thái độ liền thay đổi.
- Phó chủ tịch thị trấn Cổ, anh hãy đợi một lát, tôi đi xem lãnh đạo có thời gian hay không.
Vũ Thành Cương lại nhường chỗ ngồi, pha trà, mời thuốc khiến Cổ Lượng càng thêm kinh sợ. Y ngồi một chỗ, liên tục nói lời cảm ơn. Thấy Vũ Thành Cương đi ra gõ cửa văn phòng Phó chủ tịch thành phố Mạnh thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vũ Thành Cương đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Lãnh đạo, có Phó chủ tịch thị trấn bên chỗ Bành Viễn Chinh đến muốn gặp lãnh đạo, không biết lãnh đạo….
Mạnh Cường bỗng nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Bảo anh ta vào đây.
Mạnh Cường đồng ý sảng khoái như thế, Vũ Thành Cương thầm nghĩ quả nhiên, liền khẩn trương mỉm cười bước ra nói với Cổ Lượng:
- Lãnh đạo có ở đây, Phó chủ tịch thị trấn Cổ, anh vào đi. Nhưng đừng ở quá lâu, lãnh đạo bộn bề công việc, bình thường chỉ khống chế trong vòng 20’.
- Cảm ơn thư ký Vũ, tôi hiểu mà. Xin cảm ơn!
- Phó chủ tịch thị trấn Cổ, anh quá khách khí rồi.
Vũ Thành Cương vỗ vai Cổ Lượng, cười nói.
Cổ Lượng lấy lại bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên trong đời y gặp mặt một lãnh đạo cao cấp, trong lòng nếu không nói khẩn trương thì là giả.
- Phó chủ tịch Mạnh….!
Cổ Lượng kính cẩn gọi, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt của Mạnh Cường.
- Ừ, ngồi đi.
Mạnh Cường khoát tay rồi trực tiếp vào đề:
- Cậu tìm tôi có việc gì?
Cổ Lượng không dám chậm trễ, khẩn trương dựa theo những gì Bành Viễn Chinh đã căn dặn, đem hạng mục phố buôn bán ra nói qua một lần. Sau đó đứng một chỗ, cung kính chờ Mạnh Cường trả lời.
Mạnh Cường trầm ngâm, rồi thản nhiên cười:
- Hạng mục dự án này của thị trấn các người tôi cũng đã nghe nói qua. Thị trấn các người vì dân chúng mà làm việc thật cũng không dễ dàng. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ tranh thủ thời gian đến thị trấn các người nghiên cứu qua, rồi nói sau.
Nói xong, Mạnh Cường tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
Cổ Lượng trong lòng mừng như điên, giọng nói có chút kích động:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Tôi xin phép về trước.
- Ừ!
Mạnh Cường cũng không ngẩng đầu lên, khoát tay nói.
Cổ Lượng đi rồi, Mạnh Cường mới ngẩng đầu, hút một điếu thuốc, đôi mắt hơi sáng lên. Bành Viễn Chinh tuy rằng không có tự mình đến, cũng không gọi điện thoại, nhưng để cho Phó chủ tịch thị trấn đến đây tìm mình thì coi như đây là một loại thái độ. Loại thái độ này khiến cho Mạnh Cường trong lòng mừng thầm, hẳn là bất hòa giữa hai bên đã chậm rãi khép lại.
ông ta gọi một cuộc điện thoại gọi Vũ Thành Cương vào.
- Tiểu Vũ, cậu hãy an bài một chút. Buổi sáng hoặc buổi chiều ngày mai tôi muốn đến thị trấn Vân Thủy điều tra nghiên cứu, bảo Khương Bằng Duyên của Ủy ban Xây dựng và Tôn Kiến của công ty Xây dựng đô thị đi theo.
- Vâng, lãnh đạo, tôi lập tức đi sắp xếp ngay.
Vũ Thành Cương khẩn trương đồng ý, rồi nhanh chóng đi thông báo với UBND thành phố, yêu cầu UBND thành phố thông báo cho quận và thị trấn Vân Thủy, sau đó lại gọi điện thoại cho Ủy ban xây dựng và công ty Xây dựng đô thị.
Mạnh Cường phân công mảng quản lý xây dựng đô thị, là lãnh đạo trực tiếp cho Khương Bằng Duyên và Tôn Kiến, quyết định tiền đồ vận mệnh của họ. Khương Bằng Duyên sau khi nhận được điện thoại của Vũ Thành Cương thì trong lòng đánh bộp một tiếng, đoán Phó chủ tịch Mạnh là vì hạng mục cải tạo phố buôn bán mà đi.
Còn Tôn Kiến thì không cần phải nói. Nếu nói lúc trước Lạc Thiên Niên gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, y ngoài miệng đồng ý cho qua chuyện, chứ trong lòng chưa thực sự chú ý đến nó. Nhưng Phó chủ tịch phân công quản lý mình thì bất kể như thế nào cũng không dám qua mặt.
Đắc tội với Mạnh Cường, chức Tổng giám đốc công ty Xây dựng đô thị kiêm Bí thư Đảng ủy sẽ không còn giữ vững.
Thị trấn Vân Thủy, đồn công an thị trấn Vân Thủy.
Lý Minh Nhiên giận dữ khiển trách, hiển nhiên Trọng Tu Vĩ không có để trong lòng. Mặc dù vừa mới bị Bành Viễn Chinh sửa lưng một chút, nhưng đối với Trọng Tu Vĩ tính tình nóng nảy và hơi bạo lực cũng không có gì quá lớn.
Y không cho là đúng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Minh Nhiên cười lạnh nói:
- Lý cục, tôi phá án không có sai. Loại chuyện này rất rõ ràng, khẳng định là có người ở đằng sau xúi giục. Nếu không thì người làm công làm sao mà dám đứng lên chứ? Đối với hạng người như vậy thì không nên nương tay. Tôi làm gì có nhiều thời gian mà theo chân bọn họ cãi cọ chứ?
- Anh cứ chờ xem, chậm nhất là chiều ngày mai, tôi sẽ cho anh một kết luận ban đầu.
Trọng Tu Vĩ xoa vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng căm tức nhìn Bành Viễn Chinh:
- Tiểu tử, sau khi bố mày điều tra xong thì sẽ đọ sức với mày.
Bành Viễn Chinh không khỏi mỉm cười, cảm giác thằng nhãi này thật sự có chút thú vị.
- Phá án thì sao? Anh vô duyên vô cớ bắt người, nếu kích động công nhân bắn ngược lại, thì khiến lãnh đạo thị trấn làm sao mà xong việc? Khẩn trương thả người, miễn sự việc phát sinh thêm.
- Không được!
Trọng Tu Vĩ hét lên:
- Nếu ở quận đã giao cho tôi vụ án này thì tôi nhất định phải có được quyền phá án chứ.
Thấy trước mặt cán bộ thị trấn, nhất là ngay trước mặt Bành Viễn Chinh, Trọng Tu Vĩ luôn mãi không nể mặt mình, Lý Minh Nhiên sắc mặt phẫn nộ, nhưng nhớ tới tính tình của Trọng Tu Vĩ thì đành chịu đựng nói:
- Nhất định phải cấp cho lãnh đạo thị trấn một kết luận.
Trọng Tu Vĩ cười lạnh, phẩy tay bỏ đi. Lúc gần đi, còn dùng ánh mắt khiêu khích Bành Viễn Chinh.
Nhìn Trọng Tu Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi, Lý Minh Nhiên xấu hổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, thật sự là ngại quá. Thằng nhãi này là một gã cứng đầu, tính tính nóng nảy. Tuy nhiên, anh ta lại có tài phá án. Ngược lại cứ để anh ta thử xem, nói không chính xác thì một hồi sẽ có kết quả.
- Lý cục, tôi không quản mọi người làm như thế nào. Nhưng nếu bởi vì tra án mà khiến thị trấn chúng tôi gặp rắc rối thì không được. Không cần nói tôi không còn cách nào khác để báo cáo lại với quận, mà cả anh cũng không thể báo cáo lại với Bí thư Tần.
- Phó bí thư Chử, lão Quý, mọi người phải chú ý thật kỹ. Nếu có tình hình gì thì báo cho tôi biết ngay.
Bành Viễn Chinh nói xong, thì bắt tay với Lý Minh Nhiên, sau đó bỏ đi.
Lý Minh Nhiên thở phào một cái, quay đầu nhìn một vài cấp dưới nổi giận nói:
- Đứng ngơ ngẩn ở đây làm gì? Khẩn trương đi làm việc đi. Hôm nay tôi ở lại đồn công an để theo dõi, có tin tức gì thì báo lại với tôi.
Nói xong, Lý Minh Nhiên bước vào văn phòng của đồn trưởng đồn công an Tra Anh Nghị. Tra Anh Nghị xấu hổ cười, theo vào, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý Minh Nhiên mắng đuổi ra.
Y tuy rằng cũng là người trong quan trường, một Phó chủ tịch thị trấn, nhưng quyền lực của một cơ quan thành phố khiến y sinh ra kính sợ. Trong hệ thống quyền lực, quyền lực càng cao thì sự kính trọng của dân chúng càng sâu.
Y rất ít có cơ hội đến cơ quan thành phố làm việc. Bình thường đều là ở quận.
Bởi vậy trong lòng nhiều ít cũng có chút khẩn trương. Y trong lòng không biết Phó chủ tịch thành phố Mạnh có gặp một cán bộ cấp Phó phòng không được xếp hạng như y không. Thậm chí còn không biết đến tột cùng Phó chủ tịch thành phố Mạnh có ở văn phòng hay không?
Tại căn phòng cạnh đó, cửa phòng rộng mở. Đây là chỗ dành cho thư ký lãnh đạo.
Thư ký của Mạnh Cường là Vũ Thành Cương đang ngồi ung dung xem báo, nhàn nhã, tự tại. Thời gian Mạnh Cường cũng nhàn hạ, không có hoạt động gì. Mỗi ngày cũng chỉ có ở văn phòng xem báo, uống trà. Sau đó tiếp đãi một số cán bộ thuộc lãnh vực phân công công tác đến báo cáo mà thôi.
Lãnh đạo nhàn, thư ký tự nhiên lại càng nhàn. Đương nhiên, trong tiềm thức của thư ký, lãnh đạo mình phục vụ mà quá nhàn hạ thì cũng chẳng phải chuyện tốt.
Lãnh đạo càng bận thì chứng minh quyền lực càng lớn, địa vị càng cao. Mà ngược lại, thì dường như chỉ thuyết minh lãnh đạo đang trên đường xuống dốc và quyền thế ngày càng lụn bại.
Vũ Thành Cương ngẩng đầu, nhìn thấy có một người đàn ông nhẹ nhàng đi tới, không khỏi nhướng mày lên, thản nhiên nói:
- Anh tìm ai?
- Chào ngài, lãnh đạo, tôi tìm Phó chủ tịch thành phố Mạnh. Có công tác muốn báo cáo với Phó chủ tịch thành phố Mạnh một chút.
Cổ Lượng biết đây chính là thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh thì liền cười nói.
Vũ Thành Cương liếc mắt nhìn Cổ Lượng, thấy đây là một người xa lạ, mà khí độ thì cũng không giống cấp bậc lãnh đạo, cho nên liền thản nhiên nói tiếp:
- Anh là người của đơn vị nào? Gặp lãnh đạo thành phố thì cần phải hẹn trước thời gian. Anh có hiểu quy củ hay không?
Cổ Lượng đứng trước cửa phòng làm việc của Vũ Thành Cương, lúng túng nói:
- Chuyện này….
Y trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Vũ Thành Cương nhíu mày, phất tay nói:
- Được rồi, lãnh đạo đang bận, anh cứ về trước. Có chuyện gì thì cứ dựa theo trình tự mà báo cáo. Nếu ai cũng đến tìm lãnh đạo để báo cáo công tác thì lãnh đạo sẽ không còn thời gian và tinh lực nữa.
Cổ Lượng trong lòng âm thầm cười khổ, biết thư ký của Phó chủ tịch thành phố Mạnh đã xem mình là cán bộ vượt cấp kiện lên cấp trên rồi.
- Lãnh đạo, tôi là Phó chủ tịch thị trấn Cổ Lượng của thị trấn Vân Thủy. Chủ tịch thị trấn Bành bảo tôi đến tìm Phó chủ tịch thành phố Mạnh.
Cổ Lượng cố gắng kiên trì, nhỏ giọng nói một câu.
Lời nói của y còn chưa nói xong, thì lập tức nghe đối phương thay đổi thái độ, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình:
- Hóa ra là đồng chí của thị trấn Vân Thủy. Xin chào, xin chào. Phó chủ tịch Cổ, mời ngồi.
Vũ Thành Cương tha thiết nắm lấy tay của Cổ Lượng, từ cái nhìn cực đoan đã chuyển sang thái độ nhiệt tình. Cổ Lượng trong lúc nhất thời cảm thấy bất ngờ. Tuy nhiên, y trong lòng hiểu rất rõ, đó là có nguyên nhân.
Chủ tịch thị trấn Bành quả nhiên không phải người bình thường. Năng lượng quá lớn. Cổ Lượng trong lòng cảm thán.
Ở thành phố Tân An, người biết Bành Viễn Chinh là cháu của Mạnh Cường không nhiều lắm. Vũ Thành Cương chính là một trong số đó. Y không chỉ biết thân thích của Mạnh Cường, mà còn nhìn ra được Mạnh Cường đối với đứa cháu trai này có vài phần kính trọng. Trong một dịp tình cờ, Vũ Thành Cương phát hiện được Mạnh Cường đối với đứa cháu Bành Viễn Chinh này không ngờ lại khúm núm, khiến y trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Y đến nay cũng không rõ việc gì xảy ra. Nhưng không rõ thì sao? Y chỉ cần biết địa vị của Bành Viễn Chinh trong lòng Mạnh Cường rất cao. Nghe nói là người của thị trấn Vân Thủy đến, y thái độ liền thay đổi.
- Phó chủ tịch thị trấn Cổ, anh hãy đợi một lát, tôi đi xem lãnh đạo có thời gian hay không.
Vũ Thành Cương lại nhường chỗ ngồi, pha trà, mời thuốc khiến Cổ Lượng càng thêm kinh sợ. Y ngồi một chỗ, liên tục nói lời cảm ơn. Thấy Vũ Thành Cương đi ra gõ cửa văn phòng Phó chủ tịch thành phố Mạnh thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vũ Thành Cương đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Lãnh đạo, có Phó chủ tịch thị trấn bên chỗ Bành Viễn Chinh đến muốn gặp lãnh đạo, không biết lãnh đạo….
Mạnh Cường bỗng nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Bảo anh ta vào đây.
Mạnh Cường đồng ý sảng khoái như thế, Vũ Thành Cương thầm nghĩ quả nhiên, liền khẩn trương mỉm cười bước ra nói với Cổ Lượng:
- Lãnh đạo có ở đây, Phó chủ tịch thị trấn Cổ, anh vào đi. Nhưng đừng ở quá lâu, lãnh đạo bộn bề công việc, bình thường chỉ khống chế trong vòng 20’.
- Cảm ơn thư ký Vũ, tôi hiểu mà. Xin cảm ơn!
- Phó chủ tịch thị trấn Cổ, anh quá khách khí rồi.
Vũ Thành Cương vỗ vai Cổ Lượng, cười nói.
Cổ Lượng lấy lại bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên trong đời y gặp mặt một lãnh đạo cao cấp, trong lòng nếu không nói khẩn trương thì là giả.
- Phó chủ tịch Mạnh….!
Cổ Lượng kính cẩn gọi, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt của Mạnh Cường.
- Ừ, ngồi đi.
Mạnh Cường khoát tay rồi trực tiếp vào đề:
- Cậu tìm tôi có việc gì?
Cổ Lượng không dám chậm trễ, khẩn trương dựa theo những gì Bành Viễn Chinh đã căn dặn, đem hạng mục phố buôn bán ra nói qua một lần. Sau đó đứng một chỗ, cung kính chờ Mạnh Cường trả lời.
Mạnh Cường trầm ngâm, rồi thản nhiên cười:
- Hạng mục dự án này của thị trấn các người tôi cũng đã nghe nói qua. Thị trấn các người vì dân chúng mà làm việc thật cũng không dễ dàng. Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ tranh thủ thời gian đến thị trấn các người nghiên cứu qua, rồi nói sau.
Nói xong, Mạnh Cường tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.
Cổ Lượng trong lòng mừng như điên, giọng nói có chút kích động:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Tôi xin phép về trước.
- Ừ!
Mạnh Cường cũng không ngẩng đầu lên, khoát tay nói.
Cổ Lượng đi rồi, Mạnh Cường mới ngẩng đầu, hút một điếu thuốc, đôi mắt hơi sáng lên. Bành Viễn Chinh tuy rằng không có tự mình đến, cũng không gọi điện thoại, nhưng để cho Phó chủ tịch thị trấn đến đây tìm mình thì coi như đây là một loại thái độ. Loại thái độ này khiến cho Mạnh Cường trong lòng mừng thầm, hẳn là bất hòa giữa hai bên đã chậm rãi khép lại.
ông ta gọi một cuộc điện thoại gọi Vũ Thành Cương vào.
- Tiểu Vũ, cậu hãy an bài một chút. Buổi sáng hoặc buổi chiều ngày mai tôi muốn đến thị trấn Vân Thủy điều tra nghiên cứu, bảo Khương Bằng Duyên của Ủy ban Xây dựng và Tôn Kiến của công ty Xây dựng đô thị đi theo.
- Vâng, lãnh đạo, tôi lập tức đi sắp xếp ngay.
Vũ Thành Cương khẩn trương đồng ý, rồi nhanh chóng đi thông báo với UBND thành phố, yêu cầu UBND thành phố thông báo cho quận và thị trấn Vân Thủy, sau đó lại gọi điện thoại cho Ủy ban xây dựng và công ty Xây dựng đô thị.
Mạnh Cường phân công mảng quản lý xây dựng đô thị, là lãnh đạo trực tiếp cho Khương Bằng Duyên và Tôn Kiến, quyết định tiền đồ vận mệnh của họ. Khương Bằng Duyên sau khi nhận được điện thoại của Vũ Thành Cương thì trong lòng đánh bộp một tiếng, đoán Phó chủ tịch Mạnh là vì hạng mục cải tạo phố buôn bán mà đi.
Còn Tôn Kiến thì không cần phải nói. Nếu nói lúc trước Lạc Thiên Niên gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, y ngoài miệng đồng ý cho qua chuyện, chứ trong lòng chưa thực sự chú ý đến nó. Nhưng Phó chủ tịch phân công quản lý mình thì bất kể như thế nào cũng không dám qua mặt.
Đắc tội với Mạnh Cường, chức Tổng giám đốc công ty Xây dựng đô thị kiêm Bí thư Đảng ủy sẽ không còn giữ vững.
Thị trấn Vân Thủy, đồn công an thị trấn Vân Thủy.
Lý Minh Nhiên giận dữ khiển trách, hiển nhiên Trọng Tu Vĩ không có để trong lòng. Mặc dù vừa mới bị Bành Viễn Chinh sửa lưng một chút, nhưng đối với Trọng Tu Vĩ tính tình nóng nảy và hơi bạo lực cũng không có gì quá lớn.
Y không cho là đúng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Minh Nhiên cười lạnh nói:
- Lý cục, tôi phá án không có sai. Loại chuyện này rất rõ ràng, khẳng định là có người ở đằng sau xúi giục. Nếu không thì người làm công làm sao mà dám đứng lên chứ? Đối với hạng người như vậy thì không nên nương tay. Tôi làm gì có nhiều thời gian mà theo chân bọn họ cãi cọ chứ?
- Anh cứ chờ xem, chậm nhất là chiều ngày mai, tôi sẽ cho anh một kết luận ban đầu.
Trọng Tu Vĩ xoa vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng căm tức nhìn Bành Viễn Chinh:
- Tiểu tử, sau khi bố mày điều tra xong thì sẽ đọ sức với mày.
Bành Viễn Chinh không khỏi mỉm cười, cảm giác thằng nhãi này thật sự có chút thú vị.
- Phá án thì sao? Anh vô duyên vô cớ bắt người, nếu kích động công nhân bắn ngược lại, thì khiến lãnh đạo thị trấn làm sao mà xong việc? Khẩn trương thả người, miễn sự việc phát sinh thêm.
- Không được!
Trọng Tu Vĩ hét lên:
- Nếu ở quận đã giao cho tôi vụ án này thì tôi nhất định phải có được quyền phá án chứ.
Thấy trước mặt cán bộ thị trấn, nhất là ngay trước mặt Bành Viễn Chinh, Trọng Tu Vĩ luôn mãi không nể mặt mình, Lý Minh Nhiên sắc mặt phẫn nộ, nhưng nhớ tới tính tình của Trọng Tu Vĩ thì đành chịu đựng nói:
- Nhất định phải cấp cho lãnh đạo thị trấn một kết luận.
Trọng Tu Vĩ cười lạnh, phẩy tay bỏ đi. Lúc gần đi, còn dùng ánh mắt khiêu khích Bành Viễn Chinh.
Nhìn Trọng Tu Vĩ ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi, Lý Minh Nhiên xấu hổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Viễn Chinh, thật sự là ngại quá. Thằng nhãi này là một gã cứng đầu, tính tính nóng nảy. Tuy nhiên, anh ta lại có tài phá án. Ngược lại cứ để anh ta thử xem, nói không chính xác thì một hồi sẽ có kết quả.
- Lý cục, tôi không quản mọi người làm như thế nào. Nhưng nếu bởi vì tra án mà khiến thị trấn chúng tôi gặp rắc rối thì không được. Không cần nói tôi không còn cách nào khác để báo cáo lại với quận, mà cả anh cũng không thể báo cáo lại với Bí thư Tần.
- Phó bí thư Chử, lão Quý, mọi người phải chú ý thật kỹ. Nếu có tình hình gì thì báo cho tôi biết ngay.
Bành Viễn Chinh nói xong, thì bắt tay với Lý Minh Nhiên, sau đó bỏ đi.
Lý Minh Nhiên thở phào một cái, quay đầu nhìn một vài cấp dưới nổi giận nói:
- Đứng ngơ ngẩn ở đây làm gì? Khẩn trương đi làm việc đi. Hôm nay tôi ở lại đồn công an để theo dõi, có tin tức gì thì báo lại với tôi.
Nói xong, Lý Minh Nhiên bước vào văn phòng của đồn trưởng đồn công an Tra Anh Nghị. Tra Anh Nghị xấu hổ cười, theo vào, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Lý Minh Nhiên mắng đuổi ra.
/660
|