Bành Viễn Chinh khi trở về thị trấn thì Cổ Lượng đã về rồi.
Cổ Lượng kích động bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười ha hả:
- Lãnh đạo, việc đã làm xong. Thật sự không nghĩ tới, Phó chủ tịch Mạnh lại bình dị, gần gũi như vậy. Lãnh đạo đồng ý phối hợp với thị trấn chúng ta. Mặt khác, Phó chủ tịch thành phố Mạnh còn nói, buổi sáng ngày mai sẽ cùng với người của Ủy ban Xây dựng và công ty Xây dựng đô thị đến điều tra nghiên cứu, vừa rồi quận đã thông báo xuống.
Mạnh Cường khẳng định sẽ hỗ trợ, điều này Bành Viễn Chinh trong lòng rất rõ. Nhưng Mạnh Cường không ngờ lại đích thân đến thị trấn điều tra, thì hắn cảm thấy rất bất ngờ. Chợt, hắn liền hiểu rõ ý đồ của Mạnh Cường là nhân cơ hội này làm dịu đi quan hệ với hắn.
Bành Viễn Chinh ánh mắt ngưng lại, thản nhiên nói:
- Đó là một chuyện tốt. Phó chủ tịch thành phố Mạnh sau khi đến đây thì việc hợp tác với công ty Xây dựng đô thị giống như ván đã đóng thuyền. Lão Cổ, ngày mai Phó chủ tịch thành phố Mạnh đến, anh nên phối hợp với Phó bí thư Lý tiếp đãi một chút.
Cổ Lượng cả kinh:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lãnh đạo thành phố đến điều tra nghiên cứu, sao anh không ra mặt?
Cổ Lượng vốn nghĩ đến Mạnh Cường có liên quan đến vị Chủ tịch thị trấn Bành, từ góc độ nào mà xem, hắn cũng đều không có lý do không ra mặt tiếp đãi. Hơn nữa, lãnh đạo thành phố xuống dưới, hắn là nhân vật số một thị trấn không thể không ra mặt. Như vậy là một sự bất kính.
Không cần nói đến hắn, ngày mai Mạnh Cường đến, cho dù là Bí thư Quận ủy Tần Phượng cũng đều phải có mặt.
- Tôi vừa lúc muốn đến thành phố một chuyến, cùng với tập đoàn Tín Kiệt nói chuyện hợp tác. Được rồi, ngày mai tôi sẽ tranh thủ. Nếu thật sự không kịp thì mọi người tiếp đãi cũng như vậy thôi. Phó Chủ tịch thành phố Mạnh xuống dưới điều tra nghiên cứu, chứ không phải là xuống dưới thăm cán bộ.
Bành Viễn Chinh phất tay, hiển nhiên là không muốn tiếp tục giằng co cùng Cổ Lượng vấn đề này.
Cổ Lượng bất đắc dĩ, cũng không dám nói gì, liền gật đầu xác nhận, bước ra khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, tìm Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến hai ngày trước đã muốn rời khỏi, rời xa Bành Viễn Chinh. Nhưng thị trấn gần đây có sự cố xảy ra, công tác lại bận rộn. Cô không đành lòng như vậy mà rời khỏi, đem một cục diện loạn như vậy giao cho Bành Viễn Chinh. Cô quyết định đưa công tác của thị trấn đi vào quỹ đạo rồi nói sau.
Kỳ thật, nếu cứ như vậy, thì tâm tư dời đi của cô cũng phai nhạt dần.
Lý Tuyết Yến nhận được tin tức này thì cũng có chút kinh ngạc. Cô cảm thấy Bành Viễn Chinh lúc này đây làm việc có chút cổ quái.
- Thôi, trước đừng phiền Phó chủ tịch Bành. Anh ấy có thể là đang có việc.
Lý Tuyết Yến nhíu mày:
- Lão Cổ, lãnh đạo thành phố muốn đến, chúng ta cũng phải chuẩn bị. Nhất là tài liệu về hạng mục phố buôn bán. Anh và lão Hoàng được phân công quản lý hạng mục này, nên cũng hiểu biết tình huống. Nếu chẳng may lãnh đạo thành phố hỏi đến, thì cũng có thể trả lời được.
Lý Tuyết Yến nói xong liền cùng Cổ Lượng rời khỏi văn phòng, gọi Lý Tân Hoa của phòng chính đảng làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo đến thị trấn nghiên cứu điều tra. Đúng lúc này, có một chiếc xe con tiến vào trong sân cơ quan. Đây là một chiếc Mercedes khá sang trọng. Lý Tuyết Yến nhìn thấy biển số xe thì trong lòng vừa động. Chẳng lẽ là xe của cơ quan tỉnh?
Chiếc xe dừng lại, từ trên xe nhảy xuống một cô gái dáng người thon thả, dung nhan mỹ miều. Cô gái mặc chiếc áo lạnh màu tím, bên dưới là chiếc quần bò. Mái tóc ngắn, gương mặt xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, khiến cho người ta cảm thấy sáng ngời.
Lại là một cô gái rất có khí chất. Gần đây, thị trấn liên tiếp đón những cô gái xinh đẹp. Các cán bộ thị trấn theo bản năng mà lập tức hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu: Chẳng lẽ là đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành?
Cô gái đứng ở dưới khu nhà làm việc cũ kỹ, gương mặt vẫn tươi cười.
Điền Minh từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô gái cũng cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng mà đánh giá cô. Cô gái quay đầu lại nhìn Điền Minh hỏi:
- Đồng chí, xin hỏi Bành Viễn Chinh đang công tác tại đây sao?
Một số cán bộ thò đầu trong phòng làm việc ra, thầm nghĩ quả nhiên là đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành.
Điền Minh cười gật đầu:
- Vâng, Chủ tịch thị trấn Bành công tác ở đây. Xin hỏi cô tìm lãnh đạo của tôi có việc gì?
Cô gái gật đầu, vẫn giữ nét mặt tươi cười.
- Cô đi theo tôi, Chủ tịch thị trấn Bành đang ở văn phòng.
Điền Minh cùng cô gái đi lên lầu, dọc trên đường đi, đều gặp phải những cán bộ thị trấn, bất kể là nam hay nữ đều nở một nụ cười rất ôn hòa.
“Đây quả là một cô gái rất hoạt bát”. Điền Minh thầm nghĩ trong lòng: “Tuy nhiên so với vị Phùng tiểu thư thì vẫn còn kém một chút”.
Điền Minh mở cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh thấy Điền Minh đi cùng một cô gái xinh đẹp thì cảm thấy kinh ngạc.
Điền Minh cười nói:
- Lãnh đạo, vị tiểu thư này tìm ngài.
Cô gái nhìn Bành Viễn Chinh đánh giá thật sâu, rồi sau đó thoải mái bước lên phía trước, vươn tay với Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Xin chào, Chủ tịch thị trấn Bành, cứ gọi tôi là Từ Tiểu. Tôi là bạn học của Thiến Như, từ tỉnh đến.
- A! Bành Viễn Chinh lập tức tỉnh ngộ. Hóa ra đây là bạn học của Phùng Thiến Như. Cô đã từng nhắc qua Từ Tiểu, con gái của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình. Từ Xuân Đình lúc trước là cán bộ từ thủ đô hàng không xuống, nên toàn bộ gia đình đều di chuyển đến tỉnh Giang Bắc vài năm nay.
- Xin chào, Từ tiểu thư, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh khẩn trương đứng dậy, bắt tay Từ Tiểu, sau đó hướng Điền Minh nói:
- Điền Minh, anh đến trường trung học đưa Thiến Như về. Nói rằng bạn học của cô ấy đến.
Từ Tiểu tính cách linh hoạt, rất giỏi cùng người khác kết nối. Khi Phùng Thiến Như từ trường trung học thị trấn Vân Thủy về thì Từ Tiểu đã nói chuyện cực kỳ ăn ý với Bành Viễn Chinh, tiếng cười vang lên không ngừng.
Từ Tiểu từ tốt nghiệp tại trường đại học tỉnh Giang Nam, sau đó công tác tại hội Liên hiệp phụ nữ tỉnh. Cũng được xem là cán bộ cơ quan trực thuộc tỉnh.
- Đã sớm nghe Thiến Như nhắc qua Từ tiểu thư.
Bành Viễn Chinh vừa muốn tiếp tục nói tiếp thì Từ Tiểu đã lắc đầu:
- Cứ gọi tôi là Từ Tiểu, đừng có tiểu thư tiểu thư, nghe không được tự nhiên.
- Từ….Từ Tiểu. Haha, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi sảng khoái kêu lên. Hắn đã nhìn ra được tính cách rất tốt của Từ Tiểu. Trên người cô không hề có sự cao ngạo của con một cán bộ cao cấp. Bởi vậy có thể thấy Từ gia rất gia giáo.
Đương nhiên, có lẽ trước mặt Bành Viễn Chinh thì như thế, nhưng trước mặt người khác thì chưa chắc như vậy. Trên thực tế, Bành Viễn Chinh ra sao, xuất thân thế nào thì Từ Tiểu trong lòng đã biết.
- Vậy tôi cũng như Thiến Như, gọi anh là anh Viễn Chinh, được không?
Từ Tiểu ngồi một chỗ, cười rạng rỡ nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cảm thấy xấu hổ. Hắn còn chưa mở miệng thì ngoài cửa đang truyến đến một giọng nói ấm áp:
- Không được, không được đâu. Từ Tiểu, bạn cùng tuổi với anh Viễn Chinh, so với anh Viễn Chinh còn lớn hơn một tháng.
Phùng Thiến Như bước vào, thuận tay đóng cửa.
Từ Tiểu mặt đỏ lên, trong lòng hơi có chút thấy vọng.
Từ gia luôn có sự chú ý đặc biệt với Bành Viễn Chinh, cho nên Từ Tiểu làm sao mà không biết Bành Viễn Chinh cùng tuổi với cô. Nhưng cô cũng chỉ muốn mượn cơ hội kéo gần quan hệ một chút, cũng không lường trước Phùng Thiến Như lại nói một câu như vậy.
Từ Tiểu đứng dậy, ôm lấy Phùng Thiến Như, đồng thời nhỏ giọng bên tai cô:
- Con bé chết tiệt kia, sợ tôi đoạt người đàn ông của bạn à?
Phùng Thiến Như nghe xong, tâm tình cảm thấy rất vui, lại thấy không có người ngoài liền cười hì hì nói:
- Bạn nếu mà có ý này thì tôi sẵn sàng dâng hai tay cho bạn.
- Chẳng lẽ bạn muốn đàn ông đến phát điên rồi sao?
Từ Tiểu sắc mặt đỏ lên.
Hai cô trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh vui đùa một phen.
Khụ khụ khụ! Bành Viễn Chinh hắng giọng, ám chỉ đây là văn phòng, không nên ầm ĩ.
- Được rồi, không làm loạn nữa. Thiến Như, theo tôi đến tỉnh vài ngày đi. Bạn ở Tân An, dù sao cũng chẳng có việc gì. Vợ chồng hai người bộ tính dính nhau mãi à?
Tuy rằng nói không giỡn nữa, nhưng Từ Tiểu vẫn không kìm nổi đùa một câu.
Phùng Thiến Như ửng hồng hai má, nhéo bên hông Từ Tiểu, sẵng giọng :
- Đừng ăn nói khùng điên.
- Nói thật, bà nội mình ngày mốt là mừng đại thọ 80. Tôi muốn mời hai người đến tham dự.
Từ Tiểu nhớ đến mục đích chính của mình khi đến Tân An, liền nghiêm mặt nói.
Dường như nhớ tới cái gì, cô lại giải thích nói:
- Chỉ có người trong nhà của mình, chứ không có người ngoài. Chúng tôi tổ chức tại Long Sơn trang vùng ngoại ô tỉnh.
Phùng Thiến Như hơi có chút do dự. Cô và bạn học Từ Tiểu quan hệ rất tốt. Cho dù không học chung đại học nhưng cũng thường xuyên lui tới, lại hay gọi điện thoại. Lễ mừng thọ bà nội của bạn thân, cô đang ở Giang Bắc, nếu không đến thì khó coi.
Hơn nữa, cô trong lòng rất rõ. Từ Tiểu mời mình và Bành Viễn Chinh, không chỉ là xuất phát từ quan hệ cá nhân, mà còn có sắc thái gia tộc. Từ Xuân Đình là cán bộ do Phùng lão đề bạt. Từ Xuân Đình biết Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đang ở Tân An, nên bảo con gái của mình đến mời, cũng chứa đựng thâm ý nào đó. Nói cách khác, Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đi, đây không chỉ là đại diện cho cá nhân mà còn đại diện cho Phùng gia ở thủ đô.
Đây đối với Từ gia có một ý nghĩa rất trọng đại.
Phùng Thiến Như quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh hướng cô gật đầu, Phùng Thiến Như lúc này mới cười hì hì:
- Lão thái thái mừng thọ, tôi phải chuẩn bị một phần hậu lễ. Nhưng anh Viễn Chinh gần đây công tác bề bộn, chắc…
Từ Tiểu lập tức nhìn Bành Viễn Chinh. Nói thật, cô lần này tới là mời Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Bành Viễn Chinh là cháu đích tôn của Phùng gia. Thân phận trong mắt Từ Xuân Đình còn trọng hơn so với Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh cười:
- Tôi gần đây công tác bề bộn, nhiều việc, chẳng dứt ra được. Ngày mai, lãnh đạo thành phố xuống dưới kiểm tra công tác. Tổ công tác của phòng công an quận cũng đang ở đây. Lại còn ba mươi xí nghiệp dệt đang gặp khó khăn. Đây quả thật là bận sứt đầu mẻ trán, chẳng đi đâu được.
Thấy Bành Viễn Chinh nói như vậy, Từ Tiểu thất vọng ồ lên một tiếng, lại nghe Bành Viễn Chinh nói tiếp:
- Lão phu nhân ngày mốt mừng thọ sao? Thế thì buổi trưa hoặc buổi tối tôi tranh thủ đến mừng thọ lão phu nhân.
Từ Tiểu trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Mẹ của Bí thư Tỉnh ủy mừng thọ, con gái của Bí thư Tỉnh ủy đích thân đến mời, Bành Viễn Chinh không thể không nể mặt. Đồng thời đây còn liên quan đến việc kết giao giữa hai nhà. Đối với hắn mà nói, đây coi như là một chuyện đại sự.
Cổ Lượng kích động bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, cười ha hả:
- Lãnh đạo, việc đã làm xong. Thật sự không nghĩ tới, Phó chủ tịch Mạnh lại bình dị, gần gũi như vậy. Lãnh đạo đồng ý phối hợp với thị trấn chúng ta. Mặt khác, Phó chủ tịch thành phố Mạnh còn nói, buổi sáng ngày mai sẽ cùng với người của Ủy ban Xây dựng và công ty Xây dựng đô thị đến điều tra nghiên cứu, vừa rồi quận đã thông báo xuống.
Mạnh Cường khẳng định sẽ hỗ trợ, điều này Bành Viễn Chinh trong lòng rất rõ. Nhưng Mạnh Cường không ngờ lại đích thân đến thị trấn điều tra, thì hắn cảm thấy rất bất ngờ. Chợt, hắn liền hiểu rõ ý đồ của Mạnh Cường là nhân cơ hội này làm dịu đi quan hệ với hắn.
Bành Viễn Chinh ánh mắt ngưng lại, thản nhiên nói:
- Đó là một chuyện tốt. Phó chủ tịch thành phố Mạnh sau khi đến đây thì việc hợp tác với công ty Xây dựng đô thị giống như ván đã đóng thuyền. Lão Cổ, ngày mai Phó chủ tịch thành phố Mạnh đến, anh nên phối hợp với Phó bí thư Lý tiếp đãi một chút.
Cổ Lượng cả kinh:
- Chủ tịch thị trấn Bành, lãnh đạo thành phố đến điều tra nghiên cứu, sao anh không ra mặt?
Cổ Lượng vốn nghĩ đến Mạnh Cường có liên quan đến vị Chủ tịch thị trấn Bành, từ góc độ nào mà xem, hắn cũng đều không có lý do không ra mặt tiếp đãi. Hơn nữa, lãnh đạo thành phố xuống dưới, hắn là nhân vật số một thị trấn không thể không ra mặt. Như vậy là một sự bất kính.
Không cần nói đến hắn, ngày mai Mạnh Cường đến, cho dù là Bí thư Quận ủy Tần Phượng cũng đều phải có mặt.
- Tôi vừa lúc muốn đến thành phố một chuyến, cùng với tập đoàn Tín Kiệt nói chuyện hợp tác. Được rồi, ngày mai tôi sẽ tranh thủ. Nếu thật sự không kịp thì mọi người tiếp đãi cũng như vậy thôi. Phó Chủ tịch thành phố Mạnh xuống dưới điều tra nghiên cứu, chứ không phải là xuống dưới thăm cán bộ.
Bành Viễn Chinh phất tay, hiển nhiên là không muốn tiếp tục giằng co cùng Cổ Lượng vấn đề này.
Cổ Lượng bất đắc dĩ, cũng không dám nói gì, liền gật đầu xác nhận, bước ra khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, tìm Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến hai ngày trước đã muốn rời khỏi, rời xa Bành Viễn Chinh. Nhưng thị trấn gần đây có sự cố xảy ra, công tác lại bận rộn. Cô không đành lòng như vậy mà rời khỏi, đem một cục diện loạn như vậy giao cho Bành Viễn Chinh. Cô quyết định đưa công tác của thị trấn đi vào quỹ đạo rồi nói sau.
Kỳ thật, nếu cứ như vậy, thì tâm tư dời đi của cô cũng phai nhạt dần.
Lý Tuyết Yến nhận được tin tức này thì cũng có chút kinh ngạc. Cô cảm thấy Bành Viễn Chinh lúc này đây làm việc có chút cổ quái.
- Thôi, trước đừng phiền Phó chủ tịch Bành. Anh ấy có thể là đang có việc.
Lý Tuyết Yến nhíu mày:
- Lão Cổ, lãnh đạo thành phố muốn đến, chúng ta cũng phải chuẩn bị. Nhất là tài liệu về hạng mục phố buôn bán. Anh và lão Hoàng được phân công quản lý hạng mục này, nên cũng hiểu biết tình huống. Nếu chẳng may lãnh đạo thành phố hỏi đến, thì cũng có thể trả lời được.
Lý Tuyết Yến nói xong liền cùng Cổ Lượng rời khỏi văn phòng, gọi Lý Tân Hoa của phòng chính đảng làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo đến thị trấn nghiên cứu điều tra. Đúng lúc này, có một chiếc xe con tiến vào trong sân cơ quan. Đây là một chiếc Mercedes khá sang trọng. Lý Tuyết Yến nhìn thấy biển số xe thì trong lòng vừa động. Chẳng lẽ là xe của cơ quan tỉnh?
Chiếc xe dừng lại, từ trên xe nhảy xuống một cô gái dáng người thon thả, dung nhan mỹ miều. Cô gái mặc chiếc áo lạnh màu tím, bên dưới là chiếc quần bò. Mái tóc ngắn, gương mặt xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, khiến cho người ta cảm thấy sáng ngời.
Lại là một cô gái rất có khí chất. Gần đây, thị trấn liên tiếp đón những cô gái xinh đẹp. Các cán bộ thị trấn theo bản năng mà lập tức hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu: Chẳng lẽ là đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành?
Cô gái đứng ở dưới khu nhà làm việc cũ kỹ, gương mặt vẫn tươi cười.
Điền Minh từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cô gái cũng cảm thấy kinh ngạc, theo bản năng mà đánh giá cô. Cô gái quay đầu lại nhìn Điền Minh hỏi:
- Đồng chí, xin hỏi Bành Viễn Chinh đang công tác tại đây sao?
Một số cán bộ thò đầu trong phòng làm việc ra, thầm nghĩ quả nhiên là đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành.
Điền Minh cười gật đầu:
- Vâng, Chủ tịch thị trấn Bành công tác ở đây. Xin hỏi cô tìm lãnh đạo của tôi có việc gì?
Cô gái gật đầu, vẫn giữ nét mặt tươi cười.
- Cô đi theo tôi, Chủ tịch thị trấn Bành đang ở văn phòng.
Điền Minh cùng cô gái đi lên lầu, dọc trên đường đi, đều gặp phải những cán bộ thị trấn, bất kể là nam hay nữ đều nở một nụ cười rất ôn hòa.
“Đây quả là một cô gái rất hoạt bát”. Điền Minh thầm nghĩ trong lòng: “Tuy nhiên so với vị Phùng tiểu thư thì vẫn còn kém một chút”.
Điền Minh mở cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh thấy Điền Minh đi cùng một cô gái xinh đẹp thì cảm thấy kinh ngạc.
Điền Minh cười nói:
- Lãnh đạo, vị tiểu thư này tìm ngài.
Cô gái nhìn Bành Viễn Chinh đánh giá thật sâu, rồi sau đó thoải mái bước lên phía trước, vươn tay với Bành Viễn Chinh, cười nói:
- Xin chào, Chủ tịch thị trấn Bành, cứ gọi tôi là Từ Tiểu. Tôi là bạn học của Thiến Như, từ tỉnh đến.
- A! Bành Viễn Chinh lập tức tỉnh ngộ. Hóa ra đây là bạn học của Phùng Thiến Như. Cô đã từng nhắc qua Từ Tiểu, con gái của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình. Từ Xuân Đình lúc trước là cán bộ từ thủ đô hàng không xuống, nên toàn bộ gia đình đều di chuyển đến tỉnh Giang Bắc vài năm nay.
- Xin chào, Từ tiểu thư, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh khẩn trương đứng dậy, bắt tay Từ Tiểu, sau đó hướng Điền Minh nói:
- Điền Minh, anh đến trường trung học đưa Thiến Như về. Nói rằng bạn học của cô ấy đến.
Từ Tiểu tính cách linh hoạt, rất giỏi cùng người khác kết nối. Khi Phùng Thiến Như từ trường trung học thị trấn Vân Thủy về thì Từ Tiểu đã nói chuyện cực kỳ ăn ý với Bành Viễn Chinh, tiếng cười vang lên không ngừng.
Từ Tiểu từ tốt nghiệp tại trường đại học tỉnh Giang Nam, sau đó công tác tại hội Liên hiệp phụ nữ tỉnh. Cũng được xem là cán bộ cơ quan trực thuộc tỉnh.
- Đã sớm nghe Thiến Như nhắc qua Từ tiểu thư.
Bành Viễn Chinh vừa muốn tiếp tục nói tiếp thì Từ Tiểu đã lắc đầu:
- Cứ gọi tôi là Từ Tiểu, đừng có tiểu thư tiểu thư, nghe không được tự nhiên.
- Từ….Từ Tiểu. Haha, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi sảng khoái kêu lên. Hắn đã nhìn ra được tính cách rất tốt của Từ Tiểu. Trên người cô không hề có sự cao ngạo của con một cán bộ cao cấp. Bởi vậy có thể thấy Từ gia rất gia giáo.
Đương nhiên, có lẽ trước mặt Bành Viễn Chinh thì như thế, nhưng trước mặt người khác thì chưa chắc như vậy. Trên thực tế, Bành Viễn Chinh ra sao, xuất thân thế nào thì Từ Tiểu trong lòng đã biết.
- Vậy tôi cũng như Thiến Như, gọi anh là anh Viễn Chinh, được không?
Từ Tiểu ngồi một chỗ, cười rạng rỡ nhìn Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cảm thấy xấu hổ. Hắn còn chưa mở miệng thì ngoài cửa đang truyến đến một giọng nói ấm áp:
- Không được, không được đâu. Từ Tiểu, bạn cùng tuổi với anh Viễn Chinh, so với anh Viễn Chinh còn lớn hơn một tháng.
Phùng Thiến Như bước vào, thuận tay đóng cửa.
Từ Tiểu mặt đỏ lên, trong lòng hơi có chút thấy vọng.
Từ gia luôn có sự chú ý đặc biệt với Bành Viễn Chinh, cho nên Từ Tiểu làm sao mà không biết Bành Viễn Chinh cùng tuổi với cô. Nhưng cô cũng chỉ muốn mượn cơ hội kéo gần quan hệ một chút, cũng không lường trước Phùng Thiến Như lại nói một câu như vậy.
Từ Tiểu đứng dậy, ôm lấy Phùng Thiến Như, đồng thời nhỏ giọng bên tai cô:
- Con bé chết tiệt kia, sợ tôi đoạt người đàn ông của bạn à?
Phùng Thiến Như nghe xong, tâm tình cảm thấy rất vui, lại thấy không có người ngoài liền cười hì hì nói:
- Bạn nếu mà có ý này thì tôi sẵn sàng dâng hai tay cho bạn.
- Chẳng lẽ bạn muốn đàn ông đến phát điên rồi sao?
Từ Tiểu sắc mặt đỏ lên.
Hai cô trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh vui đùa một phen.
Khụ khụ khụ! Bành Viễn Chinh hắng giọng, ám chỉ đây là văn phòng, không nên ầm ĩ.
- Được rồi, không làm loạn nữa. Thiến Như, theo tôi đến tỉnh vài ngày đi. Bạn ở Tân An, dù sao cũng chẳng có việc gì. Vợ chồng hai người bộ tính dính nhau mãi à?
Tuy rằng nói không giỡn nữa, nhưng Từ Tiểu vẫn không kìm nổi đùa một câu.
Phùng Thiến Như ửng hồng hai má, nhéo bên hông Từ Tiểu, sẵng giọng :
- Đừng ăn nói khùng điên.
- Nói thật, bà nội mình ngày mốt là mừng đại thọ 80. Tôi muốn mời hai người đến tham dự.
Từ Tiểu nhớ đến mục đích chính của mình khi đến Tân An, liền nghiêm mặt nói.
Dường như nhớ tới cái gì, cô lại giải thích nói:
- Chỉ có người trong nhà của mình, chứ không có người ngoài. Chúng tôi tổ chức tại Long Sơn trang vùng ngoại ô tỉnh.
Phùng Thiến Như hơi có chút do dự. Cô và bạn học Từ Tiểu quan hệ rất tốt. Cho dù không học chung đại học nhưng cũng thường xuyên lui tới, lại hay gọi điện thoại. Lễ mừng thọ bà nội của bạn thân, cô đang ở Giang Bắc, nếu không đến thì khó coi.
Hơn nữa, cô trong lòng rất rõ. Từ Tiểu mời mình và Bành Viễn Chinh, không chỉ là xuất phát từ quan hệ cá nhân, mà còn có sắc thái gia tộc. Từ Xuân Đình là cán bộ do Phùng lão đề bạt. Từ Xuân Đình biết Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như đang ở Tân An, nên bảo con gái của mình đến mời, cũng chứa đựng thâm ý nào đó. Nói cách khác, Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đi, đây không chỉ là đại diện cho cá nhân mà còn đại diện cho Phùng gia ở thủ đô.
Đây đối với Từ gia có một ý nghĩa rất trọng đại.
Phùng Thiến Như quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh hướng cô gật đầu, Phùng Thiến Như lúc này mới cười hì hì:
- Lão thái thái mừng thọ, tôi phải chuẩn bị một phần hậu lễ. Nhưng anh Viễn Chinh gần đây công tác bề bộn, chắc…
Từ Tiểu lập tức nhìn Bành Viễn Chinh. Nói thật, cô lần này tới là mời Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như. Bành Viễn Chinh là cháu đích tôn của Phùng gia. Thân phận trong mắt Từ Xuân Đình còn trọng hơn so với Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh cười:
- Tôi gần đây công tác bề bộn, nhiều việc, chẳng dứt ra được. Ngày mai, lãnh đạo thành phố xuống dưới kiểm tra công tác. Tổ công tác của phòng công an quận cũng đang ở đây. Lại còn ba mươi xí nghiệp dệt đang gặp khó khăn. Đây quả thật là bận sứt đầu mẻ trán, chẳng đi đâu được.
Thấy Bành Viễn Chinh nói như vậy, Từ Tiểu thất vọng ồ lên một tiếng, lại nghe Bành Viễn Chinh nói tiếp:
- Lão phu nhân ngày mốt mừng thọ sao? Thế thì buổi trưa hoặc buổi tối tôi tranh thủ đến mừng thọ lão phu nhân.
Từ Tiểu trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Mẹ của Bí thư Tỉnh ủy mừng thọ, con gái của Bí thư Tỉnh ủy đích thân đến mời, Bành Viễn Chinh không thể không nể mặt. Đồng thời đây còn liên quan đến việc kết giao giữa hai nhà. Đối với hắn mà nói, đây coi như là một chuyện đại sự.
/660
|