Cha con Đồng Hồng Nghiệp bị tạm giữ tại chỗ, tin tức bị phong tỏa nghiêm mật.
Đêm đó, tổ công tác tỉnh ủy và tổ chuyên án Sở công an phối hợp với hai lãnh đạo chủ chốt của thành phố, lãnh đạo các đơn vị công an, cảnh sát có vũ trang, mở một hội nghị khẩn cấp. Hội nghị quyết định, tổ công tác huyện Trung Cương với sự bảo vệ và phối hợp của công an và cảnh sát có vũ trang, suốt đêm tiến vào chiếm giữ thôn mộng Sơn, tiếp quản công tác Đảng ủy thôn và tập đoàn Mộng Sơn. Bí thư Huyện ủy Hồ Tuyết Diệu đích thân dẫn đầu, Chủ tịch huyện Lục Định Kiều trấn thủ bên ngoài, phối hợp chỉ huy.
Công an, cảnh sát có vũ trang của thành phố cũng sẵn sàng đợi lệnh, hễ có tình huống đột ngột xảy ra, sẽ chi viện bất cứ lúc nào.
Không bao lâu, hơn một ngàn cảnh sát có vũ trang và công an, cảnh sát nhân dân ùn ùn tiến vào thôn mộng Sơn, triệu tập các lãnh đạo Đảng ủy thôn và tập đoàn Mộng Sơn họp suốt đêm, khống chế đa số các thành viên, bởi vì ai cũng biết, Đảng ủy thôn Mộn Sơn và tập đoàn Mộng Sơn, thật ra là hai tấm biển một bộ máy, hầu như tất cả đều là họ hàng và thân tín của cha con Đồng Hồng Nghiệp. Nếu không khống chế được những người này, không thể triển khai công tác lấy chứng cứ, đồng thời cũng không kiểm soát được sự hỗn loạn.
Chính quyền thành phố Trạch Lâm khẩn cấp hành động, sóng gió nổi lên, thôn Mộng Sơn ngày đêm ồn ào huyên náo, rất nhiều người xôn xao vì nhà xưởng dừng hoạt động, nhiều thôn dân và công nhân tụ tập trước trụ sở Đảng ủy thôn.
Cảnh sát có vũ trang, công an và cảnh sát nhân dân đều súng vác vai, đạn lên nòng như gặp đại địch, trận thế này có tác dụng trấn áp rất lớn, bởi vậy, tuy hiện trường ầm ĩ nhưng không rối loạn. Dù sao, đối mặt với lực lượng vũ trang, rất ít người dám đứng ra làm ầm ĩ, đại đa số dân chúng có sự sợ hãi một cách bản năng trước cơ quan quốc gia.
***
Thị trấn Vân Thủy. Hội nghị kết thúc, tiễn các lãnh đạo tỉnh và thành phố xong, đã gần rạng sáng. Kế tiếp, vụ án sẽ do tổ công tác Tỉnh ủy và tổ chuyên án Sở công an tỉnh tiếp quản, thị trấn Vân Thủy chỉ cần theo dõi điện thoại là được. Mà trên thực tế, với sự quyết tâm của Tỉnh ủy, sự dứt khoát hành động của tỉnh, việc cha con Đồng Hồng Nghiệp bị trừng trị là điều chắc chắn.
Bành Viễn Chinh đứng trên hành lang, phất tay nói nói với đám Chử Lượng:
- Đã muộn thế này, hôm nay tất cả mọi người đều rất vất vả, đều về nhà nghỉ ngơi đi! Dùng toàn bộ xe của thị trấn mà về! Mọi người về nhà ngủ ngon giấc, sáng mai có thể đến muộn một chút! Được rồi, tát cả mọi người tranh thủ về nhà!
Các cán bộ lập tức giải tán, chịu đựng đến giờ phút này, mọi người đã mệt không chịu nổi nữa.
Bành Viễn Chinh không sử dụng xe của thị trấn mà dùng một chiếc xe việt dã của Hoàng Đại Long phái tới, đưa Phùng Thiến Như quây về thành phố. Nếu không có Phùng Thiến Như, đêm nay hắn đã ở lại trụ sở để trực.
Về đến nhà, Bành Viễn Chinh mệt mỏi nằm lên giường, cười nói:
- Thiến Như, em đi tắm rửa trước đi. Anh hút điếu thuốc, nằm nghỉ một chút!
- Dạ.
Phùng Thiến Như đi tắm. Thật ra lúc ở ký túc xá của Bành Viễn Chinh chợp mắt được một lát, cho nên lúc này không thấy buồn ngủ.
Bành Viễn Chinh châm một điếu thuốc, cân nhắc công tác ngày hôm sau. Vốn công tác năm nay có thể kết thúc vì sắp đến Tết âm lịch, nhưng bởi vì chuyện của Đồng Hồng Nghiệp, hắn nhất định phải suy xét bố trí công tác cuối năm như thế nào.
Khi Phùng Thiến Như tắm rửa xong, Bành Viễn Chinh đã ngủ say. Cả ngày hôm nay, cảm xúc và thần kinh của hắn luôn ở vào trạng thái căng thẳng cao độ, mệt mỏi tới cực điểm.
Thấy hắn ngủ, Phùng Thiến Như nhè nhẹ thở ra, dịu dàng giúp hắn cởi giầy, đắp chăn, rồi vào bếp làm hai món ăn và một ít mì.
Cô bưng thức ăn và mì vào phòng ngủ, để bên tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng lay tỉnh Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, tối nay anh đâu đã ăn gì đâu!
Bành Viễn Chinh dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, chậm rãi ngồi dậy. Hắn nhìn hai món ăn và một tô mì nóng hổi trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng và thắm thiết không thể nói thành lời.
Hắn không thể tưởng tượng, một cô gái xuất thân cao quý, được cưng chiều như hoa như ngọc giống như Phùng Thiến Như, lại có thể tự nguyện vào bếp, đụng chạm với muối mắm củi lửa để làm đồ ăn cho mình.
- Anh ăn đi cho nóng.
Phùng Thiến Như thúc giục.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, ngẩng đầu cười nói:
- Thiến Như, em cũng lại đây cùng ăn đi.
Phùng Thiến Như đỏ mặt, nghe lời leo lên giường chui vào chăn. Bành Viễn Chinh ôm cô vào lòng, hai người, một bưng tô, một bưng đĩa thức ăn đút cho nhau ăn. Động tác dịu dàng, nhu mì của Phùng Thiến Như khiến Bành Viễn Chinh cả đời không quên bữa ăn khuya này. Nhiều năm sau, Bành Viễn Chinh đều nhớ rõ ràng cảnh tượng đó, mỗi khi nhớ tới, trong lòng lại trào dâng cảm xúc dịu dàng không kìm nén nổi.
Ăn xong, Phùng Thiến Như đặt chén đĩa xuống, định xuống giường dọn dẹp, thì hai bàn tay “không thành thật” của Bành Viễn Chinh đã luồn vào áo ngủ của cô, tiến thẳng tới vị trí cao ngất kia.
Thân thể cô run lên, toàn thân lập tức nổi lên một màu đỏ nhạt.
- Anh Viễn Chinh, đừng…
Bành Viễn Chinh mặc kệ, ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn ngấu nghiến.
Trước những nụ hôn say đắm, cùng với đôi tay vuốt ve một cách cuồng nhiệt và hoang dã của hắn, Phùng Thiến Như dần dần mất đi sự kìm chế. Cô vừa tắm xong, bên trong áo ngủ trống không, trong khi hôn, áo ngủ đã bị đôi tay tham lam kia cởi bỏ, lộ ra đôi ngực căng tròn, da thịt nõn nà, trắng như tuyết, đường cong lả lướt động lòng người.
Trần truồng đối mặt nhau như thế, Phùng Thiến Như xấu hổ ưm một tiếng, kéo chăn trùm lên thân thể mềm mại của mình, sau đó hồi hộp, căng thẳng nhắm mắt lại, trong lòng vừa bối rối, cũng vừa mơ hồ có chút chờ mong.
Trong đôi mắt Bành Viễn Chinh, lửa dục bùng lên hừng hực, cái gọi là tình đến chỗ sâu, dục vọng càng nồng, ôm người yêu trong ngực, rốt cuộc hắn không kìm chế nổi ham muốn đang ngủn ngụt trong lòng mình.
Tay hắn lần theo bắp chân trơn nhẵn của Phùng Thiến Như chậm rãi vuốt ve ngược lên, dừng lại ở bộ ngực cao vút no đủ. Hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ và từng làn da thớ thịt trên thân thể người yêu đang run rẩy, cái miệng nhỏ xinh thở hổn hển và ư ư rên rỉ kia, càng chạm đến nỗi lòng đang run lên vì yêu thương, vì khao khát, vì kích thích của hắn.
Bành Viễn Chinh cúi xuống bên tai Phùng Thiến Như, dịu dàng khẽ hỏi:
- Thiến Như, được chứ?
Mặt Phùng Thiến Như đỏ như màu mận chín, đôi vành tai nhỏ tinh xảo cũng đỏ au, đối lập với cái cổ trắng ngần và đôi ngọn núi trắng như tuyết phía dưới, tạo thành một cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.
Cô khẽ cắn răng, phát ra tiếng “dạ” nhỏ đến nỗi khó thể nghe rõ.
Ngọn lửa dục tràn ngập trong lòng Bành Viễn Chinh lập tức bùng cháy, hừng hực thiêu đốt hắn, dường như làm hắn tan chảy. Động tác của hắn mềm mại, nhẹ nhàng, thân thể áp chặt người cô không rời, vừa vuốt ve âu yếm vừa thủ thỉ những lời ngọt ngào yêu thương, không bao lâu đã khiến cô gái chưa từng trải việc đời trong lòng hắn mềm nhũn ra, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong thoáng chốc đưa vào người cô, Bành Viễn Chinh hơi lưỡng lự một chút. Hắn ngẩng lên nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang đỏ bừng của Phùng Thiến Như, mắt cô khép hờ, đôi mi dài nhẹ nhàng mấp máy, phía dưới cái mũi dọc dừa xinh xẻo, bờ môi mềm mại mượt mà hơi hé ra, hết sức dịu dàng và quyến rũ.
Dường như vì thần giao cách cảm, Phùng Thiến Như cũng chậm rãi mở mắt ra, đăm đăm nhìn người yêu của mình. Trong mắt cô, bên cạnh nỗi ngượng ngùng bối rối, càng nồng cháy một thâm tình.
- Anh Viễn Chinh, em yêu anh…
- Thiến Như, em cũng yêu anh…
Bành Viễn Chinh quyết đoán từ từ xâm nhập, tiếng rên rỉ vì đau của người con gái, lọt vào tai hắn lại từ từ khuếch tán thành một khúc nhạc tuyệt vời và lộng lẫy. Hắn không tiếp tục động đậy, ôm ấp cô bé kia thật chặt, khẽ vỗ về âu yếm, cảm nhận được sự bối rối căng thẳng song song với sự cương quyết và dứt khoát dâng hiến của cô, sự đau đớn cùng hòa quyện một cách phức tạp với niềm khoái lạc và hạnh phúc, một cảm giác vô cùng thỏa mãn khiến hắn hận không thể đem người con gái dưới thân mình hòa nhập hoàn toàn vào thân thể của hắn.
Yêu, không chỉ là cho đi, mà còn là một sự chiếm hữu. Giờ phút này, Bành Viễn Chinh mới chính thức cảm thấy mình hoàn toàn có được cả tinh thần và thể xác của người yêu, cả linh hồn và xác thịt.
Vàng trán mịn màng của Phùng Thiến Như lấm tấm mồ hôi, cô xấu hổ đỏ mặt, thân hình hơi lay động, nỉ non nói:
- Anh Viễn Chinh, em không sao, anh cứ…
Bành Viễn Chinh yêu thương hôn lên trán Phùng Thiến Như, tay cũng không ngừng mơn man ve vuốt trên da thịt cô. Hắn muốn dùng tất cả sự nồng nhiệt của cả tình thần và thể xác của mình, mà âu yếm, mà yêu thương để khiến cô phải tan chảy thành nước, dung nhập vào lòng hắn.
…
…
Một đêm hoan lạc, ngoài kia tuy gió Bắc gào thét, nhưng trong này xuân ý nồng nàn.
Hai người ôm nhau ngủ đến tận mười giờ sáng. Ánh dương xán lạn xuyên qua khe hở của bức màn vào phòng, Phùng Thiến Như từ từ mở to mắt, trong nháy mắt cảm nhận được sự đau đớn dưới thân và sự ấm áp trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập niềm thỏa mãn và hạnh phúc.
Cô dịu dàng giơ tay vuốt ve đôi má Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tỉnh giấc, hắn cười hì hì vùi đầu vào ngực Phùng Thiến Như, mũi hít hít hương thơm trên người cô, cái trán nhẹ nhàng cọ lên khe rãnh thật sâu giữa đôi bầu ngực, hai bầu ngực mềm mại, nhạy cảm nảy lên, lại càng căng mẩy.
Hắn có thể nghe được nhịp đập của trái tim cô, không kìm nổi, hắn lại ôm lấy thân hình mềm mại, đẹp đẽ của cô vào lòng, vuốt ve âu yếm. Cái chăn trên người bị hất ra, đụng trúng ly nước hôm qua còn sót lại, ly nước lật nghiêng, làm ẩm một mảng lớn trên chiếc khăn trải giường màu trắng.
Phùng Thiến Như kêu lên một tiếng, đẩy mạnh Bành Viễn Chinh ra, sẵng giọng:
- Đổ nước rồi, khăn trải giường ướt hết, đứng lên để em dọn dẹp.
Lúc này, Phùng Thiến Như đột nhiên sực nhớ cái gì, vội ngồi dậy, xốc chăn lên, nhìn khăn trải giường, thấy vết máu đỏ thẫm trên đó, cô mới thở phào một cái, như trút được gánh nặng.
Đêm đó, tổ công tác tỉnh ủy và tổ chuyên án Sở công an phối hợp với hai lãnh đạo chủ chốt của thành phố, lãnh đạo các đơn vị công an, cảnh sát có vũ trang, mở một hội nghị khẩn cấp. Hội nghị quyết định, tổ công tác huyện Trung Cương với sự bảo vệ và phối hợp của công an và cảnh sát có vũ trang, suốt đêm tiến vào chiếm giữ thôn mộng Sơn, tiếp quản công tác Đảng ủy thôn và tập đoàn Mộng Sơn. Bí thư Huyện ủy Hồ Tuyết Diệu đích thân dẫn đầu, Chủ tịch huyện Lục Định Kiều trấn thủ bên ngoài, phối hợp chỉ huy.
Công an, cảnh sát có vũ trang của thành phố cũng sẵn sàng đợi lệnh, hễ có tình huống đột ngột xảy ra, sẽ chi viện bất cứ lúc nào.
Không bao lâu, hơn một ngàn cảnh sát có vũ trang và công an, cảnh sát nhân dân ùn ùn tiến vào thôn mộng Sơn, triệu tập các lãnh đạo Đảng ủy thôn và tập đoàn Mộng Sơn họp suốt đêm, khống chế đa số các thành viên, bởi vì ai cũng biết, Đảng ủy thôn Mộn Sơn và tập đoàn Mộng Sơn, thật ra là hai tấm biển một bộ máy, hầu như tất cả đều là họ hàng và thân tín của cha con Đồng Hồng Nghiệp. Nếu không khống chế được những người này, không thể triển khai công tác lấy chứng cứ, đồng thời cũng không kiểm soát được sự hỗn loạn.
Chính quyền thành phố Trạch Lâm khẩn cấp hành động, sóng gió nổi lên, thôn Mộng Sơn ngày đêm ồn ào huyên náo, rất nhiều người xôn xao vì nhà xưởng dừng hoạt động, nhiều thôn dân và công nhân tụ tập trước trụ sở Đảng ủy thôn.
Cảnh sát có vũ trang, công an và cảnh sát nhân dân đều súng vác vai, đạn lên nòng như gặp đại địch, trận thế này có tác dụng trấn áp rất lớn, bởi vậy, tuy hiện trường ầm ĩ nhưng không rối loạn. Dù sao, đối mặt với lực lượng vũ trang, rất ít người dám đứng ra làm ầm ĩ, đại đa số dân chúng có sự sợ hãi một cách bản năng trước cơ quan quốc gia.
***
Thị trấn Vân Thủy. Hội nghị kết thúc, tiễn các lãnh đạo tỉnh và thành phố xong, đã gần rạng sáng. Kế tiếp, vụ án sẽ do tổ công tác Tỉnh ủy và tổ chuyên án Sở công an tỉnh tiếp quản, thị trấn Vân Thủy chỉ cần theo dõi điện thoại là được. Mà trên thực tế, với sự quyết tâm của Tỉnh ủy, sự dứt khoát hành động của tỉnh, việc cha con Đồng Hồng Nghiệp bị trừng trị là điều chắc chắn.
Bành Viễn Chinh đứng trên hành lang, phất tay nói nói với đám Chử Lượng:
- Đã muộn thế này, hôm nay tất cả mọi người đều rất vất vả, đều về nhà nghỉ ngơi đi! Dùng toàn bộ xe của thị trấn mà về! Mọi người về nhà ngủ ngon giấc, sáng mai có thể đến muộn một chút! Được rồi, tát cả mọi người tranh thủ về nhà!
Các cán bộ lập tức giải tán, chịu đựng đến giờ phút này, mọi người đã mệt không chịu nổi nữa.
Bành Viễn Chinh không sử dụng xe của thị trấn mà dùng một chiếc xe việt dã của Hoàng Đại Long phái tới, đưa Phùng Thiến Như quây về thành phố. Nếu không có Phùng Thiến Như, đêm nay hắn đã ở lại trụ sở để trực.
Về đến nhà, Bành Viễn Chinh mệt mỏi nằm lên giường, cười nói:
- Thiến Như, em đi tắm rửa trước đi. Anh hút điếu thuốc, nằm nghỉ một chút!
- Dạ.
Phùng Thiến Như đi tắm. Thật ra lúc ở ký túc xá của Bành Viễn Chinh chợp mắt được một lát, cho nên lúc này không thấy buồn ngủ.
Bành Viễn Chinh châm một điếu thuốc, cân nhắc công tác ngày hôm sau. Vốn công tác năm nay có thể kết thúc vì sắp đến Tết âm lịch, nhưng bởi vì chuyện của Đồng Hồng Nghiệp, hắn nhất định phải suy xét bố trí công tác cuối năm như thế nào.
Khi Phùng Thiến Như tắm rửa xong, Bành Viễn Chinh đã ngủ say. Cả ngày hôm nay, cảm xúc và thần kinh của hắn luôn ở vào trạng thái căng thẳng cao độ, mệt mỏi tới cực điểm.
Thấy hắn ngủ, Phùng Thiến Như nhè nhẹ thở ra, dịu dàng giúp hắn cởi giầy, đắp chăn, rồi vào bếp làm hai món ăn và một ít mì.
Cô bưng thức ăn và mì vào phòng ngủ, để bên tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng lay tỉnh Bành Viễn Chinh:
- Anh Viễn Chinh, dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, tối nay anh đâu đã ăn gì đâu!
Bành Viễn Chinh dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì ngái ngủ, chậm rãi ngồi dậy. Hắn nhìn hai món ăn và một tô mì nóng hổi trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng và thắm thiết không thể nói thành lời.
Hắn không thể tưởng tượng, một cô gái xuất thân cao quý, được cưng chiều như hoa như ngọc giống như Phùng Thiến Như, lại có thể tự nguyện vào bếp, đụng chạm với muối mắm củi lửa để làm đồ ăn cho mình.
- Anh ăn đi cho nóng.
Phùng Thiến Như thúc giục.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, ngẩng đầu cười nói:
- Thiến Như, em cũng lại đây cùng ăn đi.
Phùng Thiến Như đỏ mặt, nghe lời leo lên giường chui vào chăn. Bành Viễn Chinh ôm cô vào lòng, hai người, một bưng tô, một bưng đĩa thức ăn đút cho nhau ăn. Động tác dịu dàng, nhu mì của Phùng Thiến Như khiến Bành Viễn Chinh cả đời không quên bữa ăn khuya này. Nhiều năm sau, Bành Viễn Chinh đều nhớ rõ ràng cảnh tượng đó, mỗi khi nhớ tới, trong lòng lại trào dâng cảm xúc dịu dàng không kìm nén nổi.
Ăn xong, Phùng Thiến Như đặt chén đĩa xuống, định xuống giường dọn dẹp, thì hai bàn tay “không thành thật” của Bành Viễn Chinh đã luồn vào áo ngủ của cô, tiến thẳng tới vị trí cao ngất kia.
Thân thể cô run lên, toàn thân lập tức nổi lên một màu đỏ nhạt.
- Anh Viễn Chinh, đừng…
Bành Viễn Chinh mặc kệ, ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn ngấu nghiến.
Trước những nụ hôn say đắm, cùng với đôi tay vuốt ve một cách cuồng nhiệt và hoang dã của hắn, Phùng Thiến Như dần dần mất đi sự kìm chế. Cô vừa tắm xong, bên trong áo ngủ trống không, trong khi hôn, áo ngủ đã bị đôi tay tham lam kia cởi bỏ, lộ ra đôi ngực căng tròn, da thịt nõn nà, trắng như tuyết, đường cong lả lướt động lòng người.
Trần truồng đối mặt nhau như thế, Phùng Thiến Như xấu hổ ưm một tiếng, kéo chăn trùm lên thân thể mềm mại của mình, sau đó hồi hộp, căng thẳng nhắm mắt lại, trong lòng vừa bối rối, cũng vừa mơ hồ có chút chờ mong.
Trong đôi mắt Bành Viễn Chinh, lửa dục bùng lên hừng hực, cái gọi là tình đến chỗ sâu, dục vọng càng nồng, ôm người yêu trong ngực, rốt cuộc hắn không kìm chế nổi ham muốn đang ngủn ngụt trong lòng mình.
Tay hắn lần theo bắp chân trơn nhẵn của Phùng Thiến Như chậm rãi vuốt ve ngược lên, dừng lại ở bộ ngực cao vút no đủ. Hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ và từng làn da thớ thịt trên thân thể người yêu đang run rẩy, cái miệng nhỏ xinh thở hổn hển và ư ư rên rỉ kia, càng chạm đến nỗi lòng đang run lên vì yêu thương, vì khao khát, vì kích thích của hắn.
Bành Viễn Chinh cúi xuống bên tai Phùng Thiến Như, dịu dàng khẽ hỏi:
- Thiến Như, được chứ?
Mặt Phùng Thiến Như đỏ như màu mận chín, đôi vành tai nhỏ tinh xảo cũng đỏ au, đối lập với cái cổ trắng ngần và đôi ngọn núi trắng như tuyết phía dưới, tạo thành một cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.
Cô khẽ cắn răng, phát ra tiếng “dạ” nhỏ đến nỗi khó thể nghe rõ.
Ngọn lửa dục tràn ngập trong lòng Bành Viễn Chinh lập tức bùng cháy, hừng hực thiêu đốt hắn, dường như làm hắn tan chảy. Động tác của hắn mềm mại, nhẹ nhàng, thân thể áp chặt người cô không rời, vừa vuốt ve âu yếm vừa thủ thỉ những lời ngọt ngào yêu thương, không bao lâu đã khiến cô gái chưa từng trải việc đời trong lòng hắn mềm nhũn ra, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trong thoáng chốc đưa vào người cô, Bành Viễn Chinh hơi lưỡng lự một chút. Hắn ngẩng lên nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang đỏ bừng của Phùng Thiến Như, mắt cô khép hờ, đôi mi dài nhẹ nhàng mấp máy, phía dưới cái mũi dọc dừa xinh xẻo, bờ môi mềm mại mượt mà hơi hé ra, hết sức dịu dàng và quyến rũ.
Dường như vì thần giao cách cảm, Phùng Thiến Như cũng chậm rãi mở mắt ra, đăm đăm nhìn người yêu của mình. Trong mắt cô, bên cạnh nỗi ngượng ngùng bối rối, càng nồng cháy một thâm tình.
- Anh Viễn Chinh, em yêu anh…
- Thiến Như, em cũng yêu anh…
Bành Viễn Chinh quyết đoán từ từ xâm nhập, tiếng rên rỉ vì đau của người con gái, lọt vào tai hắn lại từ từ khuếch tán thành một khúc nhạc tuyệt vời và lộng lẫy. Hắn không tiếp tục động đậy, ôm ấp cô bé kia thật chặt, khẽ vỗ về âu yếm, cảm nhận được sự bối rối căng thẳng song song với sự cương quyết và dứt khoát dâng hiến của cô, sự đau đớn cùng hòa quyện một cách phức tạp với niềm khoái lạc và hạnh phúc, một cảm giác vô cùng thỏa mãn khiến hắn hận không thể đem người con gái dưới thân mình hòa nhập hoàn toàn vào thân thể của hắn.
Yêu, không chỉ là cho đi, mà còn là một sự chiếm hữu. Giờ phút này, Bành Viễn Chinh mới chính thức cảm thấy mình hoàn toàn có được cả tinh thần và thể xác của người yêu, cả linh hồn và xác thịt.
Vàng trán mịn màng của Phùng Thiến Như lấm tấm mồ hôi, cô xấu hổ đỏ mặt, thân hình hơi lay động, nỉ non nói:
- Anh Viễn Chinh, em không sao, anh cứ…
Bành Viễn Chinh yêu thương hôn lên trán Phùng Thiến Như, tay cũng không ngừng mơn man ve vuốt trên da thịt cô. Hắn muốn dùng tất cả sự nồng nhiệt của cả tình thần và thể xác của mình, mà âu yếm, mà yêu thương để khiến cô phải tan chảy thành nước, dung nhập vào lòng hắn.
…
…
Một đêm hoan lạc, ngoài kia tuy gió Bắc gào thét, nhưng trong này xuân ý nồng nàn.
Hai người ôm nhau ngủ đến tận mười giờ sáng. Ánh dương xán lạn xuyên qua khe hở của bức màn vào phòng, Phùng Thiến Như từ từ mở to mắt, trong nháy mắt cảm nhận được sự đau đớn dưới thân và sự ấm áp trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập niềm thỏa mãn và hạnh phúc.
Cô dịu dàng giơ tay vuốt ve đôi má Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tỉnh giấc, hắn cười hì hì vùi đầu vào ngực Phùng Thiến Như, mũi hít hít hương thơm trên người cô, cái trán nhẹ nhàng cọ lên khe rãnh thật sâu giữa đôi bầu ngực, hai bầu ngực mềm mại, nhạy cảm nảy lên, lại càng căng mẩy.
Hắn có thể nghe được nhịp đập của trái tim cô, không kìm nổi, hắn lại ôm lấy thân hình mềm mại, đẹp đẽ của cô vào lòng, vuốt ve âu yếm. Cái chăn trên người bị hất ra, đụng trúng ly nước hôm qua còn sót lại, ly nước lật nghiêng, làm ẩm một mảng lớn trên chiếc khăn trải giường màu trắng.
Phùng Thiến Như kêu lên một tiếng, đẩy mạnh Bành Viễn Chinh ra, sẵng giọng:
- Đổ nước rồi, khăn trải giường ướt hết, đứng lên để em dọn dẹp.
Lúc này, Phùng Thiến Như đột nhiên sực nhớ cái gì, vội ngồi dậy, xốc chăn lên, nhìn khăn trải giường, thấy vết máu đỏ thẫm trên đó, cô mới thở phào một cái, như trút được gánh nặng.
/660
|