Bành Viễn Chinh không thể không thừa nhận, kiếp trước hắn đã đã từng xem mấy cái cảnh khuôn sáo cũ rích này trong những tiểu thuyết trên mạng.
Sau khi hai nhân vật nam nữ chính ân ái, cô gái hối hả đứng dậy xem có vết máu hồng hay không, sau đó hết sức cẩn thận dùng kéo cắt mảnh khăn trải giường đó, giữ lại mãi mãi để lưu niệm!
Được rồi, lúc nào cũng là khăn trải giường màu trắng. Vì sao tất cả đều là khăn màu trắng? Không đổi được sao? Trùng hợp là hôm nay cũng là khăn trải giường màu trắng.
Thấy bộ dạng Phùng Thiến Như nhìn cái vệt đỏ sẫm trên giường, giống như trút được gánh nặng, Bành Viễn Chinh buồn cười, nhưng lại không khỏi cảm động.
Phùng Thiến Như không nhúc nhích, Bành Viễn Chinh biết cô sẽ không giống như mấy cô gái trong tiểu thuyết, đi lấy kéo cắt vải làm kỷ niệm. Hắn có thể hiểu cảm giác của cô: dấu vết đó, cho thấy cô đã từ một cô gái biến thành một phụ nữ, một phụ nữ hoàn toàn thuộc về một người đàn ông.
Phùng Thiến Như không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn dấu vết kia bằng một dáng vẻ trang trọng khó dùng lời mà miêu tả, dường như đang cử hành một nghi thức vĩnh biệt một quá khứ xanh ngát tuổi hoa niên vừa cất bước rời xa cô.
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng, dịu dàng trùm chăn lên thân hình mềm mại của cô, dịu dàng nói:
- Thiến Như, lạnh cóng cả rồi kìa!
Phùng Thiến Như nghe lời, nhẹ nhàng nằm xuống, co rúc trong lòng Bành Viễn Chinh, yên lặng nhắm mắt lại, để hắn tùy ý dịu dàng vuốt ve.
***
Phùng Thiến Như ở nhà , không đến thị trấn Vân Thủy với Bành Viễn Chinh. Sắp bước sang năm mới rồi, hai người phải về Thủ đô mừng năm mới. Gần đây Phùng Thiến Như đã bắt đầu chuẩn bị quà năm mới biếu cho ông bà và các bề trên trong nhà.
Hai người đang lúc xuân phong nồng đậm, Bành Viễn Chinh vốn đã quyết định ở nhà cùng cô. Nhưng vừa qua khỏi giữa trưa, thị trấn gọi điện tới, Bí thư Quận ủy Tần đích thân triệu tập các thành viên bộ máy lãnh đạo thị trấn họp. Đương nhiên là bởi vì chuyện ngày hôm qua.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ quay về thị trấn. Hôm nay chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết dương lịch 1993, mà Tết âm lịch cũng chỉ còn cách không đến một tháng, vốn các công tác trong thị trấn đều lục tục giai đoạn kết thúc. Nhưng xảy ra sự cố đột ngột như vậy, tất cả công tác đều phải có chút điều chỉnh, nhất định phải đảm bảo vững vàng vượt qua sóng gió.
Chắc chắn Tần Phượng cũng suy xét đến điểm này, mới quyết định triệu tập hội nghị ở thị trấn Vân Thủy.
Lúc Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, Tần Phượng đã đến, ngoài dự đoán của mọi người, Chủ tịch quận Cố Khải Minh cũng có mặt. Gần đây Cố Khải Minh nản lòng thoái chí, mượn cớ đi dưỡng bệnh để lên tỉnh nghỉ dưỡng. Nhưng tình hình thế này, nếu ông ta không quay về cũng không ổn, cho nên tối quá ông chạy về.
Trong phòng hội nghị, Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Chủ tịch quận Cố Khải Minh, Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng, năm lãnh đạo quận ngồi trên đài chủ tịch. Các thành viên bộ máy thị trấn Vân Thủy ngồi ở dưới, im lặng không nói.
Bành Viễn Chinh vội vã đẩy cửa phòng hội nghị đi vào, nhìn mấy lãnh đạo quận gật đầu cười tỏ ý xin lỗi, rồi ngồi ở dưới đài, nhìn lướt qua, thấy trừ Lý Tuyết Yến xin phép vắng mặt ra, các thành viên bộ máy đều có mặt đông đủ.
Cố Khải Minh nhìn Bành Viễn Chinh với vẻ không vui, lãnh đạo quận đều đến đông đủ, riêng mình hắn là lãnh đạo chủ chốt của thị trấn lại đến chậm, để lãnh đạo quận chờ hắn gần nửa giờ. Nhưng các đạo khác của quận không có ý kiến gì. Tối hôm qua, Bành Viễn Chinh một mình “khẩu chiến” với một đám cán bộ cấp sở, đến giờ sự chấn động trong lòng họ cũng chưa tan hết.
- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Cố, thật ngại quá, tôi bị kẹt xe nên tới chậm.
Tần Phượng gật đầu:
- Không sao. Ngày hôm qua, các đồng chí trong thị trấn đều thức đến nửa đêm, hết sức vất vả, chúng tôi có thể hiểu được. Được rồi, hôm nay tôi cùng lão Cố, Bí thư Lệnh, Chủ nhiệm Thì và đồng chí Đại Dũng tới đây, cùng mở cuộc họp ngắn với bộ máy Đảng chính thị trấn Vân Thủy các vị..
Chuyện ngày hôm qua, phải nói là các đồng chí ở thị trấn xử lý khá thỏa đáng, nhất là đồng chí Bành Viễn Chinh, lấy đại cục làm trọng, không tiếc thân mạo hiểm, bảo đảm sự việc không chuyển biến xấu thêm, cuối cùng được giải quyết một cách tốt đẹp.
Tần Phượng nhìn lướt qua người Bành Viễn Chinh với một thoáng phức tạp trong mắt.
- Lãnh đạo tỉnh và thành phố đánh giá cao điều này. Đêm qua, Bí thư Thành ủy Đông Phương khen ngợi bộ máy Đảng –chính thị trấn Vân Thủy, Thành ủy và Quận ủy nhất trí cho rằng, thực tế chứng minh, bộ máy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy là một tập thể lãnh đạo có sức chiến đấu và đoàn kết.
Tất cả mọi người đều biết, tổ công tác Tỉnh ủy và tổ chuyên án Sở công an tỉnh, với sự phối hợp của các ngành có liên quan của thành phố Tân An và thành phố Trạch Lâm, đang tích cực tiến hành xét xử vụ án. Theo tin tức tôi nhận được hồi sáng, tổ chuyên án Sở công an tỉnh đã tiến vào chiếm giữ tập đoàn Mộng Sơn. Đến giờ này, chúng ta tin rằng, phần tử phạm pháp nhất định sẽ bị nghiêm trị theo pháp luật!
Hiện giờ, điều chúng ta cần làm, đó là hai chữ: ổn định. Trước khi sự kiện được xử lý hoàn toàn, thị trấn nhất định phải bảo đảm ổn định, không sai lầm. Từ giờ đến Tết, còn chưa đến một tháng, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể mở to mắt cảnh giác, làm hết phận sự.
Để bảo đảm ổn định, tôi đã trao đổi với các lãnh đạo khác của Quận ủy, Quận ủy cho rằng, trước khi vụ này được xác định rõ ràng, dự án hợp tác giữa thị trấn và tập đoàn Tin Kiệt, nhất là dự án nhà máy thiết bị điện kia, tạm thời ngừng thi công. Đồng thời, tất cả các công trình đang xây dựng cũng tạm thười dừng lại. Toàn thể các đồng chí trong bộ máy, với sự dẫn đầu của đồng chí Viễn Chinh, tập trung tinh thần và sức lực làm tốt công tác hàng ngày, trước hết bình an qua hết năm này rồi tính sau!
Lời nói của Tần Phượng khiến Bành Viễn Chinh thầm nhíu mày.
Dự án nhà máy thiết bị điện tạm thời ngừng thi công, thì cũng là xác đáng, bởi vì chuyện còn chưa xử lý xong, hơn nữa công trình quá gần thôn Mộng Sơn, tính như vậy là đúng vì lý do an toàn; nhưng những công trình khác trong thị trấn, sao lại phải dừng? Chẳng hạn như dự án phố buôn bán, dự án công viên…
Hơn nữa, Bành Viễn Chinh đang đẩy mạnh hợp tác với Dệt Phong thái, hợp tác vừa mới bắt đầu, một khi gác lại, không chừng sẽ chẳng đi đến đâu.
Những chuyện như thế này, đặc biệt là Tỉnh ủy muốn làm đến cùng, ít nhất phải ba tháng trở lên mới xong. Công tác trong thị trấn sẽ vì vậy mà lâm vào trạng thái đình trệ, kéo dài rất lâu.
Bành Viễn Chinh cảm thấy không hài lòng.
Nhưng trước mặt mọi người, hắn không thể phản bác lời của Tần Phượng. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, sự cứng rắn của hắn ngày hôm qua đã tạo một “bóng ma” trong lòng các lãnh đạo, nếu hắn lại tiếp tục như vậy, sẽ làm cho người ta có ấn tượng rằng hắn không chừng mực, không hiểu quy củ.
Bởi vậy hắn quyết định đợi tan họp, sẽ gặp Tần Phượng nói chuyện một chút.
- Lão Cố, anh cũng nói mấy lời đi.
Tần Phượng nói xong, đưa micro cho Cố Khải Minh.
Cố Khải Minh hắng giọng, thản nhiên nói:
- Vừa rồi, Bí thư Tần đưa ra chỉ thị quan trọng, tôi hy vọng các đồng chí ở thị trấn có thể quán triệt đầy đủ! Đây là quyết định của Quận ủy, các đồng chí nhất định phải chấp hành! Đồng thời, ở giờ phút quan trọng và nhạy cảm này, nhất định phải trăm phần trăm bảo vệ đoàn kết ổn định! Sắp bước sang năm mới rồi, tôi hy vọng thị trấn Vân Thủy không gây thêm phiền phức cho quận, để tất cả mọi người yên ổn qua năm mới. Ủy ban nhân dân quận đã phân công cho một số lãnh đạo, giao cho đồng chí Đại Dũng phụ trách công tác cụ thể của thị trấn Vân Thủy, các đồng chí có vấn đề gì, phải kịp thười báo cáo với đồng chí Đại Dũng!
Thái độ của Cố Khải Minh rõ ràng có khác với Tần Phượng.
Tần Phượng rất tán thành đối với công tác của bộ máy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy, trogn khi Cố Khải Minh không mặn không nhạt buông một câu than phiền “Hy vọng thị trấn Vân Thủy không gây thêm phiền phức cho quận”, nói như vậy có thể lớn, có thể nhỏ, ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Tần Phượng nhướng đôi mày đẹp lên, nhưng không nói gì.
***
Hội nghị kết thúc, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Hoàng Đại Long, nói về chuyện hợp tác. Thật ra, nhà họ Hoàng cũng không có ý kiến gì đối với chuyện tạm ngừng thi công, dù sao sắp qua năm mới rồi, ngừng vài ngày thì ngừng vài ngày, chỉ là chuyện vặt. Hoàng Đại Long thoải mái đáp ứng, nhưng đột nhiên lại đưa ra một yêu cầu không ăn nhập gì với chuyện đó.
Cha của y, Hoàng Bách Thừa, là người mê thư họa, năm tới ông ta muốn bỏ vốn tổ chức một triển lãm thư họa toàn quốc, mời các nhân vật nổi tiếng về thư họa tham dự. Ông ta nghe nói có một số lãnh đạo lão thành của Trung ương mới lui về cũng thích thư họa, lại biết Bành Viễn Chinh nhất định có cách để liên hệ, cho nên muốn nhờ hắn ra mặt, tìm cách mang mấy tác phẩm thư họa của lãnh đạo Trung ương tới triển lãm.
Loại yêu cầu với tư cách cá nhân này, Hoàng Bách Thừa không đích thân đề nghị, mà thông qua Hoàng Đại Long, để Bành Viễn Chinh khó từ chối. Thật ra Hoàng Bách Thừa vốn muốn một bức thư pháp do chính tay Phùng lão viết, bởi vì chuyện Phùng lão thích thư pháp, cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng Hoàng Bách Thừa biết chuyện này rất tế nhị, do dự mãi mà không dám nói ra. Đương nhiên nếu ông ta đề xuất, Bành Viễn Chinh cũng không đáp ứng. Cho dù Bành Viễn Chinh đáp ứng, Phùng lão cũng sẽ không đồng ý.
- Sao nào? Viễn Chinh, có thể nghĩ cách giúp đỡ được không? Nể mặt chút đi, cha tôi rất thích thư họa, triển lãm thư họa lần này lại rất lớn, nếu có được mấy bức thư pháp của lãnh đạo Trung ương, thì đúng là có mặt mũi!
Hoàng Đại Long cười hì hì.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Mấy người nhọc lòng, bỏ ra món tiền khổng lồ làm triển lãm, chỉ là để có mặt mũi?
Hoàng Đại Long nghẹn lời.
Chuyện này mà nói toạc ra, còn là “dùng văn hóa để mang lại lợi ích kinh tế”, cũng không phải chỉ đơn giản là Hoàng Bách Thừa học đòi “văn vẻ”.
- Đại Long, tôi có thể giúp anh tìm biện pháp, nhưng không dám cam đoan nhất định có kết quả. Thêm nữa, sau này đừng nói với tôi những chuyện như thế này nữa.
Bành Viễn Chinh nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu kiên quyết, kèm theo chút lạnh lẽo.
Sau khi hai nhân vật nam nữ chính ân ái, cô gái hối hả đứng dậy xem có vết máu hồng hay không, sau đó hết sức cẩn thận dùng kéo cắt mảnh khăn trải giường đó, giữ lại mãi mãi để lưu niệm!
Được rồi, lúc nào cũng là khăn trải giường màu trắng. Vì sao tất cả đều là khăn màu trắng? Không đổi được sao? Trùng hợp là hôm nay cũng là khăn trải giường màu trắng.
Thấy bộ dạng Phùng Thiến Như nhìn cái vệt đỏ sẫm trên giường, giống như trút được gánh nặng, Bành Viễn Chinh buồn cười, nhưng lại không khỏi cảm động.
Phùng Thiến Như không nhúc nhích, Bành Viễn Chinh biết cô sẽ không giống như mấy cô gái trong tiểu thuyết, đi lấy kéo cắt vải làm kỷ niệm. Hắn có thể hiểu cảm giác của cô: dấu vết đó, cho thấy cô đã từ một cô gái biến thành một phụ nữ, một phụ nữ hoàn toàn thuộc về một người đàn ông.
Phùng Thiến Như không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn dấu vết kia bằng một dáng vẻ trang trọng khó dùng lời mà miêu tả, dường như đang cử hành một nghi thức vĩnh biệt một quá khứ xanh ngát tuổi hoa niên vừa cất bước rời xa cô.
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng, dịu dàng trùm chăn lên thân hình mềm mại của cô, dịu dàng nói:
- Thiến Như, lạnh cóng cả rồi kìa!
Phùng Thiến Như nghe lời, nhẹ nhàng nằm xuống, co rúc trong lòng Bành Viễn Chinh, yên lặng nhắm mắt lại, để hắn tùy ý dịu dàng vuốt ve.
***
Phùng Thiến Như ở nhà , không đến thị trấn Vân Thủy với Bành Viễn Chinh. Sắp bước sang năm mới rồi, hai người phải về Thủ đô mừng năm mới. Gần đây Phùng Thiến Như đã bắt đầu chuẩn bị quà năm mới biếu cho ông bà và các bề trên trong nhà.
Hai người đang lúc xuân phong nồng đậm, Bành Viễn Chinh vốn đã quyết định ở nhà cùng cô. Nhưng vừa qua khỏi giữa trưa, thị trấn gọi điện tới, Bí thư Quận ủy Tần đích thân triệu tập các thành viên bộ máy lãnh đạo thị trấn họp. Đương nhiên là bởi vì chuyện ngày hôm qua.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ quay về thị trấn. Hôm nay chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết dương lịch 1993, mà Tết âm lịch cũng chỉ còn cách không đến một tháng, vốn các công tác trong thị trấn đều lục tục giai đoạn kết thúc. Nhưng xảy ra sự cố đột ngột như vậy, tất cả công tác đều phải có chút điều chỉnh, nhất định phải đảm bảo vững vàng vượt qua sóng gió.
Chắc chắn Tần Phượng cũng suy xét đến điểm này, mới quyết định triệu tập hội nghị ở thị trấn Vân Thủy.
Lúc Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, Tần Phượng đã đến, ngoài dự đoán của mọi người, Chủ tịch quận Cố Khải Minh cũng có mặt. Gần đây Cố Khải Minh nản lòng thoái chí, mượn cớ đi dưỡng bệnh để lên tỉnh nghỉ dưỡng. Nhưng tình hình thế này, nếu ông ta không quay về cũng không ổn, cho nên tối quá ông chạy về.
Trong phòng hội nghị, Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Chủ tịch quận Cố Khải Minh, Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường, Ủy viên thường vụ Quận ủy, Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng, năm lãnh đạo quận ngồi trên đài chủ tịch. Các thành viên bộ máy thị trấn Vân Thủy ngồi ở dưới, im lặng không nói.
Bành Viễn Chinh vội vã đẩy cửa phòng hội nghị đi vào, nhìn mấy lãnh đạo quận gật đầu cười tỏ ý xin lỗi, rồi ngồi ở dưới đài, nhìn lướt qua, thấy trừ Lý Tuyết Yến xin phép vắng mặt ra, các thành viên bộ máy đều có mặt đông đủ.
Cố Khải Minh nhìn Bành Viễn Chinh với vẻ không vui, lãnh đạo quận đều đến đông đủ, riêng mình hắn là lãnh đạo chủ chốt của thị trấn lại đến chậm, để lãnh đạo quận chờ hắn gần nửa giờ. Nhưng các đạo khác của quận không có ý kiến gì. Tối hôm qua, Bành Viễn Chinh một mình “khẩu chiến” với một đám cán bộ cấp sở, đến giờ sự chấn động trong lòng họ cũng chưa tan hết.
- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Cố, thật ngại quá, tôi bị kẹt xe nên tới chậm.
Tần Phượng gật đầu:
- Không sao. Ngày hôm qua, các đồng chí trong thị trấn đều thức đến nửa đêm, hết sức vất vả, chúng tôi có thể hiểu được. Được rồi, hôm nay tôi cùng lão Cố, Bí thư Lệnh, Chủ nhiệm Thì và đồng chí Đại Dũng tới đây, cùng mở cuộc họp ngắn với bộ máy Đảng chính thị trấn Vân Thủy các vị..
Chuyện ngày hôm qua, phải nói là các đồng chí ở thị trấn xử lý khá thỏa đáng, nhất là đồng chí Bành Viễn Chinh, lấy đại cục làm trọng, không tiếc thân mạo hiểm, bảo đảm sự việc không chuyển biến xấu thêm, cuối cùng được giải quyết một cách tốt đẹp.
Tần Phượng nhìn lướt qua người Bành Viễn Chinh với một thoáng phức tạp trong mắt.
- Lãnh đạo tỉnh và thành phố đánh giá cao điều này. Đêm qua, Bí thư Thành ủy Đông Phương khen ngợi bộ máy Đảng –chính thị trấn Vân Thủy, Thành ủy và Quận ủy nhất trí cho rằng, thực tế chứng minh, bộ máy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy là một tập thể lãnh đạo có sức chiến đấu và đoàn kết.
Tất cả mọi người đều biết, tổ công tác Tỉnh ủy và tổ chuyên án Sở công an tỉnh, với sự phối hợp của các ngành có liên quan của thành phố Tân An và thành phố Trạch Lâm, đang tích cực tiến hành xét xử vụ án. Theo tin tức tôi nhận được hồi sáng, tổ chuyên án Sở công an tỉnh đã tiến vào chiếm giữ tập đoàn Mộng Sơn. Đến giờ này, chúng ta tin rằng, phần tử phạm pháp nhất định sẽ bị nghiêm trị theo pháp luật!
Hiện giờ, điều chúng ta cần làm, đó là hai chữ: ổn định. Trước khi sự kiện được xử lý hoàn toàn, thị trấn nhất định phải bảo đảm ổn định, không sai lầm. Từ giờ đến Tết, còn chưa đến một tháng, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể mở to mắt cảnh giác, làm hết phận sự.
Để bảo đảm ổn định, tôi đã trao đổi với các lãnh đạo khác của Quận ủy, Quận ủy cho rằng, trước khi vụ này được xác định rõ ràng, dự án hợp tác giữa thị trấn và tập đoàn Tin Kiệt, nhất là dự án nhà máy thiết bị điện kia, tạm thời ngừng thi công. Đồng thời, tất cả các công trình đang xây dựng cũng tạm thười dừng lại. Toàn thể các đồng chí trong bộ máy, với sự dẫn đầu của đồng chí Viễn Chinh, tập trung tinh thần và sức lực làm tốt công tác hàng ngày, trước hết bình an qua hết năm này rồi tính sau!
Lời nói của Tần Phượng khiến Bành Viễn Chinh thầm nhíu mày.
Dự án nhà máy thiết bị điện tạm thời ngừng thi công, thì cũng là xác đáng, bởi vì chuyện còn chưa xử lý xong, hơn nữa công trình quá gần thôn Mộng Sơn, tính như vậy là đúng vì lý do an toàn; nhưng những công trình khác trong thị trấn, sao lại phải dừng? Chẳng hạn như dự án phố buôn bán, dự án công viên…
Hơn nữa, Bành Viễn Chinh đang đẩy mạnh hợp tác với Dệt Phong thái, hợp tác vừa mới bắt đầu, một khi gác lại, không chừng sẽ chẳng đi đến đâu.
Những chuyện như thế này, đặc biệt là Tỉnh ủy muốn làm đến cùng, ít nhất phải ba tháng trở lên mới xong. Công tác trong thị trấn sẽ vì vậy mà lâm vào trạng thái đình trệ, kéo dài rất lâu.
Bành Viễn Chinh cảm thấy không hài lòng.
Nhưng trước mặt mọi người, hắn không thể phản bác lời của Tần Phượng. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, sự cứng rắn của hắn ngày hôm qua đã tạo một “bóng ma” trong lòng các lãnh đạo, nếu hắn lại tiếp tục như vậy, sẽ làm cho người ta có ấn tượng rằng hắn không chừng mực, không hiểu quy củ.
Bởi vậy hắn quyết định đợi tan họp, sẽ gặp Tần Phượng nói chuyện một chút.
- Lão Cố, anh cũng nói mấy lời đi.
Tần Phượng nói xong, đưa micro cho Cố Khải Minh.
Cố Khải Minh hắng giọng, thản nhiên nói:
- Vừa rồi, Bí thư Tần đưa ra chỉ thị quan trọng, tôi hy vọng các đồng chí ở thị trấn có thể quán triệt đầy đủ! Đây là quyết định của Quận ủy, các đồng chí nhất định phải chấp hành! Đồng thời, ở giờ phút quan trọng và nhạy cảm này, nhất định phải trăm phần trăm bảo vệ đoàn kết ổn định! Sắp bước sang năm mới rồi, tôi hy vọng thị trấn Vân Thủy không gây thêm phiền phức cho quận, để tất cả mọi người yên ổn qua năm mới. Ủy ban nhân dân quận đã phân công cho một số lãnh đạo, giao cho đồng chí Đại Dũng phụ trách công tác cụ thể của thị trấn Vân Thủy, các đồng chí có vấn đề gì, phải kịp thười báo cáo với đồng chí Đại Dũng!
Thái độ của Cố Khải Minh rõ ràng có khác với Tần Phượng.
Tần Phượng rất tán thành đối với công tác của bộ máy lãnh đạo thị trấn Vân Thủy, trogn khi Cố Khải Minh không mặn không nhạt buông một câu than phiền “Hy vọng thị trấn Vân Thủy không gây thêm phiền phức cho quận”, nói như vậy có thể lớn, có thể nhỏ, ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Tần Phượng nhướng đôi mày đẹp lên, nhưng không nói gì.
***
Hội nghị kết thúc, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Hoàng Đại Long, nói về chuyện hợp tác. Thật ra, nhà họ Hoàng cũng không có ý kiến gì đối với chuyện tạm ngừng thi công, dù sao sắp qua năm mới rồi, ngừng vài ngày thì ngừng vài ngày, chỉ là chuyện vặt. Hoàng Đại Long thoải mái đáp ứng, nhưng đột nhiên lại đưa ra một yêu cầu không ăn nhập gì với chuyện đó.
Cha của y, Hoàng Bách Thừa, là người mê thư họa, năm tới ông ta muốn bỏ vốn tổ chức một triển lãm thư họa toàn quốc, mời các nhân vật nổi tiếng về thư họa tham dự. Ông ta nghe nói có một số lãnh đạo lão thành của Trung ương mới lui về cũng thích thư họa, lại biết Bành Viễn Chinh nhất định có cách để liên hệ, cho nên muốn nhờ hắn ra mặt, tìm cách mang mấy tác phẩm thư họa của lãnh đạo Trung ương tới triển lãm.
Loại yêu cầu với tư cách cá nhân này, Hoàng Bách Thừa không đích thân đề nghị, mà thông qua Hoàng Đại Long, để Bành Viễn Chinh khó từ chối. Thật ra Hoàng Bách Thừa vốn muốn một bức thư pháp do chính tay Phùng lão viết, bởi vì chuyện Phùng lão thích thư pháp, cũng không phải là bí mật gì.
Nhưng Hoàng Bách Thừa biết chuyện này rất tế nhị, do dự mãi mà không dám nói ra. Đương nhiên nếu ông ta đề xuất, Bành Viễn Chinh cũng không đáp ứng. Cho dù Bành Viễn Chinh đáp ứng, Phùng lão cũng sẽ không đồng ý.
- Sao nào? Viễn Chinh, có thể nghĩ cách giúp đỡ được không? Nể mặt chút đi, cha tôi rất thích thư họa, triển lãm thư họa lần này lại rất lớn, nếu có được mấy bức thư pháp của lãnh đạo Trung ương, thì đúng là có mặt mũi!
Hoàng Đại Long cười hì hì.
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng:
- Mấy người nhọc lòng, bỏ ra món tiền khổng lồ làm triển lãm, chỉ là để có mặt mũi?
Hoàng Đại Long nghẹn lời.
Chuyện này mà nói toạc ra, còn là “dùng văn hóa để mang lại lợi ích kinh tế”, cũng không phải chỉ đơn giản là Hoàng Bách Thừa học đòi “văn vẻ”.
- Đại Long, tôi có thể giúp anh tìm biện pháp, nhưng không dám cam đoan nhất định có kết quả. Thêm nữa, sau này đừng nói với tôi những chuyện như thế này nữa.
Bành Viễn Chinh nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu kiên quyết, kèm theo chút lạnh lẽo.
/660
|