An Cẩm Y giơ tay lên nhìn đồng hồ, quá ba mươi phút. Cô uống ngụm trà, bĩu môi, cô ghét nhất là loại người thích chơi giờ cao su.
Năm phút sau điện thoại của An Cẩm Y phát nhạc inh ỏi, số lạ. Cô nhíu mày rồi bấm nút nghe.
“Alo.”
“À, chào cô, xin lỗi cô có phải là An Cẩm Y không?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Đúng vậy, có chuyện gì không ạ?” An Cẩm Y không nhớ ra là mình quen người này.
“À, tôi là người có hẹn đi xem mắt với cô.” Anh ta nói tiếp, “Nhưng tôi không đến được, rất xin lỗi cô.”
An Cẩm Y nghe thế, trong lòng cảm thấy bực bội, tức giận nói: “Này anh, giờ là ba giờ rồi đó nha, nếu anh không đến được thì tại sao anh không gọi cho tôi lúc hai giờ rưỡi đi. Để tôi đợi ở đây hơn nửa tiếng rồi mới gọi nói ‘tôi xin lỗi’ là xong hả? Làm lãng phí của tôi nửa tiếng đồng hồ. Này anh, tôi không phải là người rảnh rỗi đâu nhá, thời gian với tôi vô cùng quý giá, vậy nên lời xin lỗi của anh tôi không nhận đâu.”
Ngừng một lát, An Cẩm Y nói tiếp: “Tôi cho anh lời khuyên nè: Lần sau nếu có cuộc hẹn với con gái, anh không cần phải đến sớm nhưng tuyệt đối không được đi trễ hơn người ta. Thế nhé, chúc anh cuối tuần vui vẻ, tạm biệt!”
An Cẩm Y tức giận ngắt cuộc gọi, cảm thấy hơi buồn cười: Đầu tiên là bị bạn trai và bạn thân phản bội, lần đầu tiên đi xem mắt thì qua đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ, lần thứ hai đi xem mắt thì bị người ta cho leo cây… Xem ra, con đường đi xem mắt của cô thật là gập ghềnh.
Lúc đang nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ, cô liền nghe thấy giọng nói xa lạ của một người đàn ông: “Cẩm Y?”
An Cẩm Y quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông lịch lãm bước về phía cô, liền nghĩ bụng: “Cẩm Y ư? Tôi và anh thân thiết đến vậy sao? Nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Ồ, hóa ra là anh, trùng hợp ghê, Thẩm Mộ Phong.”
“Tôi ngồi ở đây được chứ?” Thẩm Mộ Phong cười nói.
“Dĩ nhiên là được.” An Cẩm Y trả lời.
Thẩm Mộ Phong ngồi xuống ghế, gọi một ly trà bạc hà, nhìn An Cẩm Y ngồi phía đối diện, mỉm cười. Lúc nãy, khi nghe An Cẩm Y mắng người trong điện thoại, anh nghe không sót chữ nào, ngạc nhiên thật, lúc cô mắng người như thế trông cô vẫn rất đẹp.
Tâm trạng An Cẩm Y hôm nay vốn không tốt, giờ lại gặp chuyện tồi tệ thế này. Hiện tại, cô không chỉ ác cảm với những buổi gặp gỡ xem mặt mà còn thất vọng vô cùng.
Tình yêu ở phía cuối con đường, nếu cố gắng kiếm tìm chắc chắn sẽ gặp được người nào đó xuất trúng.
Thẩm Mộ Phong thấy cô suy tư, không vội vàng, dịu giọng hỏi: “Cẩm Y, hôm nay là thứ bảy, sao cô lại đến đây”.
“Tôi đi xem mắt.” An Cẩm Y vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, buột miệng trả lời.
Nói xong câu đó, An Cẩm Y mới sực nhớ ra, nhìn vẻ mặt Thẩm Mộ Phong cảm thấy xấu hổ, jo khan một tiếng rồi nói: “Còn anh tới đây làm gì?”
“Tiện đường ghé vào”. Thẩm Mộ Phong mỉm cười, trả lời ngắn gọn.
Nhìn nụ cười trên môi Thẩm Mộ Phong, An Cẩm Y càng lúng túng, cầm ly trà hoa hồng lên uống một ngụm.
Giọng nói trầm ấm của Thẩm Mộ Phong vang lên: “Cẩm Y, tôi biết tôi hỏi cô câu này thật không phải, nhưng tôi rất muốn biết ấn tượng của cô về tôi như thế nào?”
An Cẩm Y không ngờ anh lại hỏi cô câu đó, trả lời: “Anh rất đẹp trai và tử tế”.
“Còn gì nữa không?” Thẩm Mộ Phong cười nói, “Cẩm Y, thật lòng mà nói lần đầu tiên gặp cô ở trung tâm thương mại, lúc đó cô đang tranh luận với bạn của cô một cách mạnh mẽ và kiêu ngạo để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm. Khi gặp lại cô ở buổi xem mắt, tôi rất thích cô, và đã rất muốn được làm quen với cô.”
An Cẩm Y không ngờ Thẩm Mộ Phong lại nói với mình những lời đó, cô không biết phải trả lời anh như thế nào.
Thẩm Mộ Phong có vẻ như không muốn cô cảm động trước những gì anh nói, anh nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa cảm xúc nồng nhiệt của mình: “Cẩm Y, cô có tin tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Tôi…” An Cẩm Y định nói nhưng Thẩm Mộ Phong giống như là không muốn nghe đáp án, anh nói tiếp: “Đối với tôi, em chính là tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên chỉ là trong khoảnh khắc, còn tôi tôi muốn hứa với em cả đời. Cẩm Y, em có muốn thử ở bên cạnh tôi không?”
Đối diện với thông báo đột ngột như vậy, đầu óc An Cẩm Y trở nên trống rỗng, nhưng trong lòng lại có chút rung động, giống như cảm xúc của cô bé mới lớn khi lần đầu tiên được bạn trai tỏ tình.
Thực ra, An Cẩm Y không ghét người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, thậm chí cô cũng có cảm tình với anh. Qua vài lần gặp gỡ, cô biết anh sẽ là một người chồng tuyệt vời, cứ cho rằng đó là giác quan thứ sau của phụ nữ đi.
“Cô sẽ thử ở bên tôi được chứ?” Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của An Cẩm Y, Thẩm Mộ Phong kiên trì hỏi lại lần nữa.
An Cẩm Y nhìn gương mặt đẹp trai, ánh mắt đắm say và sống mũi thật cao kia, hùng dũng gật đầu một cái.
Thẩm Mộ Phong nhìn thấy cái gật đầu của cô, liền nở nụ cười rạng ngời, mà nụ cười ấy thật sự mà nói như mùa thu tỏa nắng vàng rực rỡ. Anh nhìn An Cẩm Y nói tiếp: “Bây giờ tôi và em cùng về nhà lấy hộ khẩu, Cục dân chính giờ này vẫn còn làm việc.”
“Vâng”. An Cẩm Y không suy nghĩ, ngốc nghếch gật đầu cái rụp.
Bình thường, với ý tưởng như vậy chắc chắn An Cẩm Y sẽ không bao giờ đồng ý, hai người chỉ mới gặp nhau một tuần, làm sao có thể kết hôn? Nhưng lúc này, trái tim cô vô cùng cảm động trước những lời Thẩm Mộ Phong nói, và cô muốn làm theo ý của Thẩm Mộ Phong, mặc kệ hậu quả có ra sao.
An Cẩm Y trở về nhà đúng lúc ba mẹ cô đều ra ngoài, và tìm được hộ khẩu. Cầm sổ hộ khẩu trong tay, trống ngực đập rộn rã, giống như trái tim muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Cô không nghe được gì khác ngoài tiếng trái tim mình đập thình thịch bên tai.
Đứng trước cửa cục Dân chính, Thẩm Mộ Phong nhìn vẻ mặt cuống quít của cô, mỉm cười, thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ gì cả, đã có tôi ở bên em.”
An Cẩm Y nhìn vào mắt anh, đôi mắt anh sáng lấp lánh khiến cô nhìn thấy mình trong đó.
Thẩm Mộ Phong mỉm cười, nắm lấy tay cô, sau đó cả hai cùng bước vào cục Dân chính.
Năm phút sau điện thoại của An Cẩm Y phát nhạc inh ỏi, số lạ. Cô nhíu mày rồi bấm nút nghe.
“Alo.”
“À, chào cô, xin lỗi cô có phải là An Cẩm Y không?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại.
“Đúng vậy, có chuyện gì không ạ?” An Cẩm Y không nhớ ra là mình quen người này.
“À, tôi là người có hẹn đi xem mắt với cô.” Anh ta nói tiếp, “Nhưng tôi không đến được, rất xin lỗi cô.”
An Cẩm Y nghe thế, trong lòng cảm thấy bực bội, tức giận nói: “Này anh, giờ là ba giờ rồi đó nha, nếu anh không đến được thì tại sao anh không gọi cho tôi lúc hai giờ rưỡi đi. Để tôi đợi ở đây hơn nửa tiếng rồi mới gọi nói ‘tôi xin lỗi’ là xong hả? Làm lãng phí của tôi nửa tiếng đồng hồ. Này anh, tôi không phải là người rảnh rỗi đâu nhá, thời gian với tôi vô cùng quý giá, vậy nên lời xin lỗi của anh tôi không nhận đâu.”
Ngừng một lát, An Cẩm Y nói tiếp: “Tôi cho anh lời khuyên nè: Lần sau nếu có cuộc hẹn với con gái, anh không cần phải đến sớm nhưng tuyệt đối không được đi trễ hơn người ta. Thế nhé, chúc anh cuối tuần vui vẻ, tạm biệt!”
An Cẩm Y tức giận ngắt cuộc gọi, cảm thấy hơi buồn cười: Đầu tiên là bị bạn trai và bạn thân phản bội, lần đầu tiên đi xem mắt thì qua đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ, lần thứ hai đi xem mắt thì bị người ta cho leo cây… Xem ra, con đường đi xem mắt của cô thật là gập ghềnh.
Lúc đang nhìn phố xá bên ngoài cửa sổ, cô liền nghe thấy giọng nói xa lạ của một người đàn ông: “Cẩm Y?”
An Cẩm Y quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông lịch lãm bước về phía cô, liền nghĩ bụng: “Cẩm Y ư? Tôi và anh thân thiết đến vậy sao? Nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Ồ, hóa ra là anh, trùng hợp ghê, Thẩm Mộ Phong.”
“Tôi ngồi ở đây được chứ?” Thẩm Mộ Phong cười nói.
“Dĩ nhiên là được.” An Cẩm Y trả lời.
Thẩm Mộ Phong ngồi xuống ghế, gọi một ly trà bạc hà, nhìn An Cẩm Y ngồi phía đối diện, mỉm cười. Lúc nãy, khi nghe An Cẩm Y mắng người trong điện thoại, anh nghe không sót chữ nào, ngạc nhiên thật, lúc cô mắng người như thế trông cô vẫn rất đẹp.
Tâm trạng An Cẩm Y hôm nay vốn không tốt, giờ lại gặp chuyện tồi tệ thế này. Hiện tại, cô không chỉ ác cảm với những buổi gặp gỡ xem mặt mà còn thất vọng vô cùng.
Tình yêu ở phía cuối con đường, nếu cố gắng kiếm tìm chắc chắn sẽ gặp được người nào đó xuất trúng.
Thẩm Mộ Phong thấy cô suy tư, không vội vàng, dịu giọng hỏi: “Cẩm Y, hôm nay là thứ bảy, sao cô lại đến đây”.
“Tôi đi xem mắt.” An Cẩm Y vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, buột miệng trả lời.
Nói xong câu đó, An Cẩm Y mới sực nhớ ra, nhìn vẻ mặt Thẩm Mộ Phong cảm thấy xấu hổ, jo khan một tiếng rồi nói: “Còn anh tới đây làm gì?”
“Tiện đường ghé vào”. Thẩm Mộ Phong mỉm cười, trả lời ngắn gọn.
Nhìn nụ cười trên môi Thẩm Mộ Phong, An Cẩm Y càng lúng túng, cầm ly trà hoa hồng lên uống một ngụm.
Giọng nói trầm ấm của Thẩm Mộ Phong vang lên: “Cẩm Y, tôi biết tôi hỏi cô câu này thật không phải, nhưng tôi rất muốn biết ấn tượng của cô về tôi như thế nào?”
An Cẩm Y không ngờ anh lại hỏi cô câu đó, trả lời: “Anh rất đẹp trai và tử tế”.
“Còn gì nữa không?” Thẩm Mộ Phong cười nói, “Cẩm Y, thật lòng mà nói lần đầu tiên gặp cô ở trung tâm thương mại, lúc đó cô đang tranh luận với bạn của cô một cách mạnh mẽ và kiêu ngạo để lại trong tôi ấn tượng sâu đậm. Khi gặp lại cô ở buổi xem mắt, tôi rất thích cô, và đã rất muốn được làm quen với cô.”
An Cẩm Y không ngờ Thẩm Mộ Phong lại nói với mình những lời đó, cô không biết phải trả lời anh như thế nào.
Thẩm Mộ Phong có vẻ như không muốn cô cảm động trước những gì anh nói, anh nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chứa cảm xúc nồng nhiệt của mình: “Cẩm Y, cô có tin tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Tôi…” An Cẩm Y định nói nhưng Thẩm Mộ Phong giống như là không muốn nghe đáp án, anh nói tiếp: “Đối với tôi, em chính là tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên. Tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên chỉ là trong khoảnh khắc, còn tôi tôi muốn hứa với em cả đời. Cẩm Y, em có muốn thử ở bên cạnh tôi không?”
Đối diện với thông báo đột ngột như vậy, đầu óc An Cẩm Y trở nên trống rỗng, nhưng trong lòng lại có chút rung động, giống như cảm xúc của cô bé mới lớn khi lần đầu tiên được bạn trai tỏ tình.
Thực ra, An Cẩm Y không ghét người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, thậm chí cô cũng có cảm tình với anh. Qua vài lần gặp gỡ, cô biết anh sẽ là một người chồng tuyệt vời, cứ cho rằng đó là giác quan thứ sau của phụ nữ đi.
“Cô sẽ thử ở bên tôi được chứ?” Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của An Cẩm Y, Thẩm Mộ Phong kiên trì hỏi lại lần nữa.
An Cẩm Y nhìn gương mặt đẹp trai, ánh mắt đắm say và sống mũi thật cao kia, hùng dũng gật đầu một cái.
Thẩm Mộ Phong nhìn thấy cái gật đầu của cô, liền nở nụ cười rạng ngời, mà nụ cười ấy thật sự mà nói như mùa thu tỏa nắng vàng rực rỡ. Anh nhìn An Cẩm Y nói tiếp: “Bây giờ tôi và em cùng về nhà lấy hộ khẩu, Cục dân chính giờ này vẫn còn làm việc.”
“Vâng”. An Cẩm Y không suy nghĩ, ngốc nghếch gật đầu cái rụp.
Bình thường, với ý tưởng như vậy chắc chắn An Cẩm Y sẽ không bao giờ đồng ý, hai người chỉ mới gặp nhau một tuần, làm sao có thể kết hôn? Nhưng lúc này, trái tim cô vô cùng cảm động trước những lời Thẩm Mộ Phong nói, và cô muốn làm theo ý của Thẩm Mộ Phong, mặc kệ hậu quả có ra sao.
An Cẩm Y trở về nhà đúng lúc ba mẹ cô đều ra ngoài, và tìm được hộ khẩu. Cầm sổ hộ khẩu trong tay, trống ngực đập rộn rã, giống như trái tim muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Cô không nghe được gì khác ngoài tiếng trái tim mình đập thình thịch bên tai.
Đứng trước cửa cục Dân chính, Thẩm Mộ Phong nhìn vẻ mặt cuống quít của cô, mỉm cười, thì thầm vào tai cô: “Đừng sợ gì cả, đã có tôi ở bên em.”
An Cẩm Y nhìn vào mắt anh, đôi mắt anh sáng lấp lánh khiến cô nhìn thấy mình trong đó.
Thẩm Mộ Phong mỉm cười, nắm lấy tay cô, sau đó cả hai cùng bước vào cục Dân chính.
/29
|