Ngoài cửa không phải ai khác mà chính là Chu Kình Thiên – anh chàng nhuộm tóc cô gặp ngày hôm đó ở KTV. Tóc Chu Kình Thiên đã được nhuộm đen trở lại, không còn vẻ lưu manh như trước, nhìn ra dáng con nhà gia giáo.
Chu Kình Thiên nhìn thấy An Cẩm Y giật mình, liền mỉm cười: “Em họ Cẩm Y, khỏe không?”
An Cẩm Y thấy anh cố tỏ vẻ vô tội, khẽ nhếch môi cười khẩy: “Hóa ra là “anh họ”, sao bữa nay lại có thời gian tới nhà em thế này?” An Cẩm Y đứng chắn trước cửa, không muốn để Chu Kình Thiên vào nhà, ai bảo anh hôm qua dám “giỡn mặt” với cô.
Tiếng bà An trong phòng khách: “Y Y, ai đến vậy?”
“Dạ, anh họ đến mẹ.” An Cẩm Y tức giận nói, lúc này cô mới chịu nhường đường cho Chu Kình Thiên.
Chu Kình Thiên đặt túi quà dưới sàn, nhìn An Cẩm Y cười tươi rói: “Cám ơn em họ.”
“Không có gì.” An Cẩm Y ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng tức giận.
Lúc này, ông An và bà An từ phòng khách đi ra, Chu Kình Thiên nhìn thấy họ liền lễ phép chào hỏi.
Bà An vui vẻ: “À, Con đến rồi à Kình Thiên, mau vào nhà đi. Dì gọt trái cây cho con ăn, ngoài trời rất lạnh, nhanh vào trong nhà cho ấm đi con.”
Chu Kình Thiên cười nói: “Dạ, được rồi ạ, dì không cần phải ra ngoài đón con đâu, dì cũng vào trong đi dì.”
“Thằng nhỏ này, lặn lội tới đây thăm dì còn khách sáo.” Bà An cười nói rồi đi thẳng vào trong bếp gọt trái cây.
Chu Kình Thiên vào phòng khách ngồi bên cạnh ông An nói chuyện, còn An Cẩm Y cũng ngồi một bên vừa xem TV vừa cắn hạt dưa.
Một lúc sau, ông An cười nói: “Kình Thiên, cháu ngồi chơi, chú đi toilet.”
“Dạ.” Chu Kình Thiên uống ngụm nước, đáp lại.
Ông An đi rồi, anh quay sang An Cẩm Y: “Này Y Y, sao em cứ dán mắt vào TV vậy hả? Nói chuyện với anh đi?”
An Cẩm Y bất đắc dĩ gục gặc đầu.
Chu Kình Thiên thấy cô như vậy, vừa buồn cười vừa không hiểu nổi: “Sao vậy? Em vẫn còn giận anh chuyện hôm đó à? Em cũng đừng trách anh, là do mẹ em sai anh đi theo dõi em.”
“À, hóa ra là thế à? Vậy mà lúc anh bắt chuyện với em, em không nhận ra, lại còn bày đặt hóa trang, em cứ tưởng anh là người xấu đấy.” An Cẩm Y trừng mắt, “Anh thích giỡn mặt với em lắm hả?”
“Không có mà.” Chu Kình Thiên giải thích. “Anh cứ tưởng em sẽ nhận ra anh nhưng không ngờ em lại không nhớ hồi bé anh đã từng bế em?”
An Cẩm Y tức giận nói: “Lâu lắc rồi làm sao mà nhớ được?”
Chu Kình Thiên lại hỏi: “Mà nè, anh hỏi thật, người đàn ông hôm đó đưa em về nhà sau đó hai người có đi hẹn hò nữa không? Mối quan hệ phát triển tới đâu rồi?”
An Cẩm Y liếc mắt: “Anh còn không biết xấu hổ? Anh thấy hả dạ khi em đi cùng với một người đàn ông xa lạ lắm hả? Không biết anh có phải là anh họ của em không nữa?
Bị hỏi liên tiếp như vậy khiến Chu Kình Thiên thấy hoa cả mắt, anh cũng biết chuyện anh đã làm không được hay ho cho lắm, liền cười nói: “Em họ à, tại sao anh không quan tâm đến em chứ? Đường đường làm anh mà đi làm bóng đèn, cản trở con đường tìm kiếm tình yêu cả đời của em sao mà được?”
An Cẩm Y nhìn vẻ mặt bình thản của Chu Kình Thiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi nghĩ bụng: “Còn bày đặt giảng dạy đạo lý nữa chứ? Lo lắng cho chuyện tình yêu cả đời của mình nữa cơ á? Thế nên cô quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa khiến Chu Kình Thiên cảm thấy xấu hổ.
Một lúc sau, bà An cầm dĩa hoa quả đi lên, cả nhà nói chuyện một lúc rồi Chu Kình Thiên xin phép ra về.
Quay về phòng, ông An trách bà An: “Ngọc Đình, bà xem bà càng muốn để cho Y Y đi xem mặt, gặp được người tốt thì không nói làm gì nhưng lỡ như con bé gặp phải kẻ xấu thì sao, bà muốn con bé bị người khác hãm hại hả?”
Bà An đuối lý, ngồi bên giường: “Tôi chỉ nghĩ đơn giản, giới trẻ bây giờ đều thích đi gặp gỡ nhau không phải sao? Thế nên tôi cũng muốn con bé tham gia vào hội, làm sao tôi biết được lại có những người đáng ngờ như vậy được.”
Ông An dựa người vào đầu giường, kéo chăn đắp: “Con gái lớn rồi bà đừng có quản chuyện của con bé nữa.”
“Như vậy sao được? Y Y là con gái của tôi, lỡ như không thể gả nó đi tôi biết phải làm sao? Lần sau tôi sẽ sắp xếp cho nó một buổi xem mắt khác, để hai đứa nó gặp gỡ nói chuyện, không chừng sẽ có tin vui.” Bà An sốt sắng nói.
Ông An nhìn bà An, không nói gì nữa.
Cái bà này, đúng thật là càng già càng rảnh rỗi.
Thứ bảy, tâm trạng của An Cẩm Y khá thoải mái. Cuối cùng thì cô đã có thể giải phóng hết tất thảy những áp lực nặng nề của công việc ra khỏi đầu, cô muốn thả lỏng cơ thể nên gọi điện cho Lâm Mộng Hiểu rủ cô ấy đi dạo phố.
Nhưng Lâm Mộng Hiểu rất bận. Cô nói rằng mình sẽ đi Milan cùng với Đường Kính Trạch để dự triển lãm tranh, có thể sẽ vắng mặt trong nước một thời gian.
An Cẩm Y chẳng còn cách nào khác, đành chúc cô lên đường bình an.
Tắt điện thoại, An Cẩm Y oán thầm trong lòng: Sao chuyện gì anh ta cũng bắt Hiểu Hiểu phải làm theo nhỉ? Mà Lâm Mộng Hiểu cũng thật là, sao lại không từ chối anh ta chứ? Cô ấy cứ làm như đã ký hợp đồng bán thân rồi ý? Nhưng mà, theo như tính cách Mộng Hiểu mà cô biết, giả sử sắp bị bán đi, cô nàng cũng sẽ giúp kẻ bán mình trả giá này kia để hắn ta kiếm thêm tiền.
An Cẩm Y thong thả tắm táp cho ngày cuối tuần thoải mái. Lúc đang sấy tóc, bà An đi vào mỉm cười: “Y Y nè, mẹ đã sắp xếp một buổi xem mắt cho con rồi đấy, con thấy thế nào?”
An Cẩm Y liếc mẹ một cái, cười giả lả: “Mẹ à, lại đi xem mắt ạ, mẹ không nhớ lần trước…”
Bà An muốn An Cẩm Y muốn nói gì, liền cắt ngang: “Y Y nè, lần này khác, người này được bạn mẹ giới thiệu cho, ngoại hình cũng được, thu nhập ổn định, con nhất định phải gặp mặt người ta một lần. Với lại, biết đâu đó lại là mẫu người con thích thì sao?”
An Cẩm Y nghe mẹ nói, thở dài trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thẳng nổi mẹ trong bất kỳ chuyện gì, việc gì mẹ muốn cô làm mà cô không làm thì bà sẽ bắt cô phải làm cho bằng được mới thôi.
An Cẩm Y không còn cách nào: “Được rồi mẹ, lúc nào thì con đi?”
“Chiều nay lúc hai giờ rưỡi, ở quán cà phê đối diện với công ty con.” Nghe An Cẩm Y đồng Y, gương mặt bà An trở nên phấn chấn hẳn.
Biểu cảm trên mặt An Cẩm Y càng trở nên khổ sở, xem ra nếu cô không gả đi được, mẹ sẽ càng hăng hái kiên trì tìm cho bằng được. Cô thầm nghĩ: Hay là kiếm ai đó lấy quách cho rồi!
Buổi chiều, bị mẹ thúc giục, An Cẩm Y đành phải đến quán cà phê đúng giờ hẹn, nhưng lúc đến nơi thì chẳng thấy người đâu. Cô ngồi bàn yêu thích cạnh cửa sổ, gọi một ly trà hoa hồng, yên lặng chờ.
Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt cô ấm áp và sảng khoái.
Cách đó không xa có một người đàn ông cũng đang ngồi uống trà. Anh say mê ngắm nhìn gương mặt đẹp dưới ánh nắng mặt trời, và nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
[Bơ]: Anh Thẩm đẹp trai à… Hai năm trước khi edit truyện này em mê anh một, giờ em mê anh mười… Đẹp trai quá đi, bo đì sáu múi… Chậc chậc…
Chu Kình Thiên nhìn thấy An Cẩm Y giật mình, liền mỉm cười: “Em họ Cẩm Y, khỏe không?”
An Cẩm Y thấy anh cố tỏ vẻ vô tội, khẽ nhếch môi cười khẩy: “Hóa ra là “anh họ”, sao bữa nay lại có thời gian tới nhà em thế này?” An Cẩm Y đứng chắn trước cửa, không muốn để Chu Kình Thiên vào nhà, ai bảo anh hôm qua dám “giỡn mặt” với cô.
Tiếng bà An trong phòng khách: “Y Y, ai đến vậy?”
“Dạ, anh họ đến mẹ.” An Cẩm Y tức giận nói, lúc này cô mới chịu nhường đường cho Chu Kình Thiên.
Chu Kình Thiên đặt túi quà dưới sàn, nhìn An Cẩm Y cười tươi rói: “Cám ơn em họ.”
“Không có gì.” An Cẩm Y ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng tức giận.
Lúc này, ông An và bà An từ phòng khách đi ra, Chu Kình Thiên nhìn thấy họ liền lễ phép chào hỏi.
Bà An vui vẻ: “À, Con đến rồi à Kình Thiên, mau vào nhà đi. Dì gọt trái cây cho con ăn, ngoài trời rất lạnh, nhanh vào trong nhà cho ấm đi con.”
Chu Kình Thiên cười nói: “Dạ, được rồi ạ, dì không cần phải ra ngoài đón con đâu, dì cũng vào trong đi dì.”
“Thằng nhỏ này, lặn lội tới đây thăm dì còn khách sáo.” Bà An cười nói rồi đi thẳng vào trong bếp gọt trái cây.
Chu Kình Thiên vào phòng khách ngồi bên cạnh ông An nói chuyện, còn An Cẩm Y cũng ngồi một bên vừa xem TV vừa cắn hạt dưa.
Một lúc sau, ông An cười nói: “Kình Thiên, cháu ngồi chơi, chú đi toilet.”
“Dạ.” Chu Kình Thiên uống ngụm nước, đáp lại.
Ông An đi rồi, anh quay sang An Cẩm Y: “Này Y Y, sao em cứ dán mắt vào TV vậy hả? Nói chuyện với anh đi?”
An Cẩm Y bất đắc dĩ gục gặc đầu.
Chu Kình Thiên thấy cô như vậy, vừa buồn cười vừa không hiểu nổi: “Sao vậy? Em vẫn còn giận anh chuyện hôm đó à? Em cũng đừng trách anh, là do mẹ em sai anh đi theo dõi em.”
“À, hóa ra là thế à? Vậy mà lúc anh bắt chuyện với em, em không nhận ra, lại còn bày đặt hóa trang, em cứ tưởng anh là người xấu đấy.” An Cẩm Y trừng mắt, “Anh thích giỡn mặt với em lắm hả?”
“Không có mà.” Chu Kình Thiên giải thích. “Anh cứ tưởng em sẽ nhận ra anh nhưng không ngờ em lại không nhớ hồi bé anh đã từng bế em?”
An Cẩm Y tức giận nói: “Lâu lắc rồi làm sao mà nhớ được?”
Chu Kình Thiên lại hỏi: “Mà nè, anh hỏi thật, người đàn ông hôm đó đưa em về nhà sau đó hai người có đi hẹn hò nữa không? Mối quan hệ phát triển tới đâu rồi?”
An Cẩm Y liếc mắt: “Anh còn không biết xấu hổ? Anh thấy hả dạ khi em đi cùng với một người đàn ông xa lạ lắm hả? Không biết anh có phải là anh họ của em không nữa?
Bị hỏi liên tiếp như vậy khiến Chu Kình Thiên thấy hoa cả mắt, anh cũng biết chuyện anh đã làm không được hay ho cho lắm, liền cười nói: “Em họ à, tại sao anh không quan tâm đến em chứ? Đường đường làm anh mà đi làm bóng đèn, cản trở con đường tìm kiếm tình yêu cả đời của em sao mà được?”
An Cẩm Y nhìn vẻ mặt bình thản của Chu Kình Thiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi nghĩ bụng: “Còn bày đặt giảng dạy đạo lý nữa chứ? Lo lắng cho chuyện tình yêu cả đời của mình nữa cơ á? Thế nên cô quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa khiến Chu Kình Thiên cảm thấy xấu hổ.
Một lúc sau, bà An cầm dĩa hoa quả đi lên, cả nhà nói chuyện một lúc rồi Chu Kình Thiên xin phép ra về.
Quay về phòng, ông An trách bà An: “Ngọc Đình, bà xem bà càng muốn để cho Y Y đi xem mặt, gặp được người tốt thì không nói làm gì nhưng lỡ như con bé gặp phải kẻ xấu thì sao, bà muốn con bé bị người khác hãm hại hả?”
Bà An đuối lý, ngồi bên giường: “Tôi chỉ nghĩ đơn giản, giới trẻ bây giờ đều thích đi gặp gỡ nhau không phải sao? Thế nên tôi cũng muốn con bé tham gia vào hội, làm sao tôi biết được lại có những người đáng ngờ như vậy được.”
Ông An dựa người vào đầu giường, kéo chăn đắp: “Con gái lớn rồi bà đừng có quản chuyện của con bé nữa.”
“Như vậy sao được? Y Y là con gái của tôi, lỡ như không thể gả nó đi tôi biết phải làm sao? Lần sau tôi sẽ sắp xếp cho nó một buổi xem mắt khác, để hai đứa nó gặp gỡ nói chuyện, không chừng sẽ có tin vui.” Bà An sốt sắng nói.
Ông An nhìn bà An, không nói gì nữa.
Cái bà này, đúng thật là càng già càng rảnh rỗi.
Thứ bảy, tâm trạng của An Cẩm Y khá thoải mái. Cuối cùng thì cô đã có thể giải phóng hết tất thảy những áp lực nặng nề của công việc ra khỏi đầu, cô muốn thả lỏng cơ thể nên gọi điện cho Lâm Mộng Hiểu rủ cô ấy đi dạo phố.
Nhưng Lâm Mộng Hiểu rất bận. Cô nói rằng mình sẽ đi Milan cùng với Đường Kính Trạch để dự triển lãm tranh, có thể sẽ vắng mặt trong nước một thời gian.
An Cẩm Y chẳng còn cách nào khác, đành chúc cô lên đường bình an.
Tắt điện thoại, An Cẩm Y oán thầm trong lòng: Sao chuyện gì anh ta cũng bắt Hiểu Hiểu phải làm theo nhỉ? Mà Lâm Mộng Hiểu cũng thật là, sao lại không từ chối anh ta chứ? Cô ấy cứ làm như đã ký hợp đồng bán thân rồi ý? Nhưng mà, theo như tính cách Mộng Hiểu mà cô biết, giả sử sắp bị bán đi, cô nàng cũng sẽ giúp kẻ bán mình trả giá này kia để hắn ta kiếm thêm tiền.
An Cẩm Y thong thả tắm táp cho ngày cuối tuần thoải mái. Lúc đang sấy tóc, bà An đi vào mỉm cười: “Y Y nè, mẹ đã sắp xếp một buổi xem mắt cho con rồi đấy, con thấy thế nào?”
An Cẩm Y liếc mẹ một cái, cười giả lả: “Mẹ à, lại đi xem mắt ạ, mẹ không nhớ lần trước…”
Bà An muốn An Cẩm Y muốn nói gì, liền cắt ngang: “Y Y nè, lần này khác, người này được bạn mẹ giới thiệu cho, ngoại hình cũng được, thu nhập ổn định, con nhất định phải gặp mặt người ta một lần. Với lại, biết đâu đó lại là mẫu người con thích thì sao?”
An Cẩm Y nghe mẹ nói, thở dài trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ thẳng nổi mẹ trong bất kỳ chuyện gì, việc gì mẹ muốn cô làm mà cô không làm thì bà sẽ bắt cô phải làm cho bằng được mới thôi.
An Cẩm Y không còn cách nào: “Được rồi mẹ, lúc nào thì con đi?”
“Chiều nay lúc hai giờ rưỡi, ở quán cà phê đối diện với công ty con.” Nghe An Cẩm Y đồng Y, gương mặt bà An trở nên phấn chấn hẳn.
Biểu cảm trên mặt An Cẩm Y càng trở nên khổ sở, xem ra nếu cô không gả đi được, mẹ sẽ càng hăng hái kiên trì tìm cho bằng được. Cô thầm nghĩ: Hay là kiếm ai đó lấy quách cho rồi!
Buổi chiều, bị mẹ thúc giục, An Cẩm Y đành phải đến quán cà phê đúng giờ hẹn, nhưng lúc đến nơi thì chẳng thấy người đâu. Cô ngồi bàn yêu thích cạnh cửa sổ, gọi một ly trà hoa hồng, yên lặng chờ.
Ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt cô ấm áp và sảng khoái.
Cách đó không xa có một người đàn ông cũng đang ngồi uống trà. Anh say mê ngắm nhìn gương mặt đẹp dưới ánh nắng mặt trời, và nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng.
[Bơ]: Anh Thẩm đẹp trai à… Hai năm trước khi edit truyện này em mê anh một, giờ em mê anh mười… Đẹp trai quá đi, bo đì sáu múi… Chậc chậc…
/29
|