Buổi tối, An Cẩm Y hồi hộp đứng trước cửa nhà, không dám bước vào trong.
Ban sáng, khi nhìn vào điện thoại di động, cô mới nhớ ra tối qua mình đi cả đêm không về, quên mất việc phải gọi điện về nhà. Bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ như vậy, chắc chắn ba mẹ cô đang rất sốt ruột.
Cô liền gọi vào số máy nhà, người nghe máy là ba của cô.
An Cẩm Y thể hiện thái độ thành khẩn của mình: “Ba à, điện thoại con để chế độ yên lặng, không nghe đổ chuông, con xin lỗi ba vì bây giờ con mới gọi điện được, chắc ba mẹ lo lắng lắm phải không.”
“Ừm.”
“Ba à, tối qua con say quá cho nên ngủ ở nhà bạn, cả đêm con không về, cũng không gọi điện về nhà, con xin lỗi.”
“Ừm.” Ba của cô vẫn chỉ trả lời đúng một tiếng.
“Ba à, con sai rồi, con đảm bảo không có lần thứ hai.” An Cẩm Y càng cảm thấy bất an, vội nói.
“Ừm.”
Nghe tiếng trả lời trong điện thoại, An Cẩm Y khóc không ra nước mắt, cô đành nói: “Ba, con bận chút chuyện, có gì tối con về rồi nói chuyện nha ba.”
“Ừm.” Ông An cuối cùng cũng lên tiếng, “Y Y, ba nghĩ tối nay con nên đưa ra một lời giải thích chính đáng với mẹ.”
Cúp máy, An Cẩm Y cảm thấy bủn rủn hết cả người. Ba không mắng mỏ, cũng không phê bình gì càng khiến cô cảm thấy bất an.Treo điện thoại, An Cẩm Y là triệt để vô lực . An Ba ba không phê bình nàng, không răn dạy nàng, càng thêm nhường nàng cảm thấy bất an.
Đứng trước cửa nhà một lúc, An Cẩm Y lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào. Trong phòng, bà An đang chuẩn bị cơm tối, ông An ngồi ở bàn ăn. Nhìn sắc mặt của cả hai người đều khá bình tĩnh.
An Cẩm Y nói to: “Ba, mẹ, con về rồi ạ.”
Ông An nhìn cô một cái, cười nói: “Y Y, lại ăn cơm con.”
An Cẩm Y dè dặt cẩn thận quan sát sắc mặt của ba mẹ rồi mới bước lại bàn ăn ngồi xuống. Cô liếc mắt sang mẹ, mở miệng: “Ba mẹ, con xin lỗi vì đã khiến ba mẹ lo lắng.”
Bà An đặt một chén cơm trước mặt cô, khẽ trách: “Lớn đầu rồi mà cũng không biết gọi một cuộc điện thoại về nhà hả? Con bé Mộng Hiểu thật ý tứ, lần trước con và nó đi ăn ở quán, chính nó gọi điện về nhà để ba mẹ yên tâm. Nhìn con đi, to đầu mà còn khiến ba mẹ phải lo lắng.”
“Mẹ à.” An Cẩm Y áy náy nói, “Con đâu còn bé nữa mẹ.” Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Bà An ngồi xuống ghế: “Nói đi, chuyện tối qua ấy.”
“Không có chuyện gì đâu mẹ, tối qua con uống say, ngủ lại nhà bạn.” An Cẩm Y trả lời qua loa.
“Đừng có lừa mẹ.” Bà An không dễ bị mắc lừa, “Kình Thiên nói với mẹ, tối qua con đi cùng với một người đàn ông kia kìa? Sao không chịu về nhà hả?”
“Kình Thiên?” Nghe mẹ nhắc tới cái tên này, An Cẩm Y liền nhớ ra gã đầu nhuộm tóc, “Chu Kình Thiên ạ?”
“Đó là đứa cháu họ xa của mẹ, là anh họ con, nhưng con chưa gặp nó bao giờ. Cũng may nó ở gần đó, sợ con không đi xem mắt, nói dối mẹ nên mẹ đã sai nó đi theo dõi.” Bà An giải thích, “Đừng có đánh trống lảng, chuyện tối qua là sao?”
“Mẹ.” An Cẩm Y cố gắng động não, tìm một câu chuyện thật trong sáng, “Tối qua mẹ cũng biết là con đi xem mắt mà? Con uống rượu, sau đó say, và người đàn ông con gặp ở đó đưa con về nhà. Nhưng mà, con đã ngủ gục trên xe của anh ấy, anh ấy không có cách nào khác đành phải đưa con về nhà mình, vì vậy con đã ở nhà anh ấy cả đêm, sáng dậy con phải đến công ty ngay.”
“Chỉ vậy thôi?” Bà An nửa tin nửa ngờ, “Nói đi, một nam một nữ ở cùng một chỗ như vậy, thằng đó có làm gì con không, nếu có con cứ nói với mẹ, Y Y, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm.”
An Cẩm Y thấy mẹ quan tâm mình, cảm động: “Mẹ, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, anh ấy là người tốt.”
Ông An liếc mắt, “Y Y, nếu thằng đó làm gì con, con phải nói cho ba biết, ba nhất định sẽ không tha cho nó.”
Sau đó ông An nhìn bà An, nghiêm túc nói: “Ngọc Đình, tôi nói bà nghe, bà cứ để con tham gia mấy chuyện xem mắt này nọ, lỡ không may con mình bị bán đi thì sao. Bà ấy…”
Thấy bà An không lên tiếng, An Cẩm Y vội nói: “Ba à, anh ấy là người tốt thật đấy.”
Bà An như sực nhớ ra chuyện gì, nhìn An Cẩm Y cười nói: “Y Y, xem ra con rất có cảm tình với cậu ta đúng không? Hay là bữa nào con dẫn cậu ta về nhà gặp ba mẹ.” Sợ An Cẩm Y hiểu lầm, bà lại nói, “Ba mẹ muốn cảm ơn cậu ta vì đã cho con ở nhờ tối qua.”
Ồ, tưởng chuyện gì quan trọng? An Cẩm Y nghĩ vậy nhưng không dám nói, chỉ trả lời mẹ: “Mẹ, thật ra con quên lưu số điện thoại của anh ấy rồi.”
“Thật chứ?” Bà An không tin.
“Con nói thật!” An Cẩm Y giơ tay lên. “Con thề đấy!”
“Ai… Tiếc thật…” Bà An tặc lưỡi.
An Cẩm Y xúc muỗng cơm, thở phào nhẹ nhõm
Tình cảnh của An Cẩm Y lúc này tạm ổn nhưng còn Thẩm Mộ Phong thì không ổn chút nào.
Buổi tối, Thẩm Niệm Phương gọi điện thoại cho anh: “Mộ Phong, mẹ con nhờ ta hỏi chuyện tối qua thế nào rồi?”
Thẩm Mộ Phong rót ly nước trả lời: “Dạ, thưa ba, chuyện đó không cần ba phải quan tâm đâu ba.”
“Thế nào rồi? Có ai hợp với con không?” Thẩm Niệm Phương không đề ý tới lời từ chối của Thẩm Mộ Phong, lại hỏi.
Thấy Thẩm Mộ Phong im lặng không nói, Thẩm Niệm Phương biết mình không nên tiếp tục gặng hỏi, chỉ nói: “Mộ Phong à, con lớn rồi, phải lập gia đình. Những người bạn của ta đều có cháu chắt vây quần, con cũng phải lấy vợ sinh con chứ? Nếu như không gặp được ai, ta sẽ nói bà ấy tìm vợ cho con.”
“Không cần đâu, thưa ba.” Thẩm Mộ Phong cau mày, trong lòng cảm thấy buồn phiền. “Con đang tìm hiểu một người.”
“Ồ, vậy thì tốt, ta chờ tin tốt của con, con nghỉ đi nhé.” Nghe con trai nói vậy, Thẩm Niệm Phương không nói gì nữa, tắt máy.
Thực ra, đúng Thẩm Mộ Phong đã xao xuyến trước người con gái ấy. Nhưng tiếc là anh không biết phải liên lạc với cô bằng cách nào, anh uống ngụm nước, nhếch môi cười một cái: Có duyên ắt sẽ gặp lại, anh có nên theo đuổi em không? An Cẩm Y…
Lúc, cả nhà họ An đang vui vẻ ngồi xem TV cùng nhau thì An Cẩm Y đột nhiên hắt xì một cái. Bà An rót cho cô ly nước, trìu mến: “Này con, hay là con bị cảm rồi?”
“Chắc không phải đâu mẹ.” An Cẩm Y lấy khăn giấy lau mũi, lém lỉnh. “Chắc ai đó nhắc con đó mà.”
Bà An cười cười: “Con gái lớn rồi mà y chang như con nít.”
“Leng keng leng keng “
Đúng lúc đó, có tiếng chuông cửa réo vang. An Cẩm Y đứng dậy: “Để con mở cửa cho.”
“Ai đến vậy?” An Cẩm Y mở cửa, nhìn người đứng ở ngoài thấy hơi quen quen, rồi cô sực nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Là anh à?”
Ban sáng, khi nhìn vào điện thoại di động, cô mới nhớ ra tối qua mình đi cả đêm không về, quên mất việc phải gọi điện về nhà. Bao nhiêu là cuộc gọi nhỡ như vậy, chắc chắn ba mẹ cô đang rất sốt ruột.
Cô liền gọi vào số máy nhà, người nghe máy là ba của cô.
An Cẩm Y thể hiện thái độ thành khẩn của mình: “Ba à, điện thoại con để chế độ yên lặng, không nghe đổ chuông, con xin lỗi ba vì bây giờ con mới gọi điện được, chắc ba mẹ lo lắng lắm phải không.”
“Ừm.”
“Ba à, tối qua con say quá cho nên ngủ ở nhà bạn, cả đêm con không về, cũng không gọi điện về nhà, con xin lỗi.”
“Ừm.” Ba của cô vẫn chỉ trả lời đúng một tiếng.
“Ba à, con sai rồi, con đảm bảo không có lần thứ hai.” An Cẩm Y càng cảm thấy bất an, vội nói.
“Ừm.”
Nghe tiếng trả lời trong điện thoại, An Cẩm Y khóc không ra nước mắt, cô đành nói: “Ba, con bận chút chuyện, có gì tối con về rồi nói chuyện nha ba.”
“Ừm.” Ông An cuối cùng cũng lên tiếng, “Y Y, ba nghĩ tối nay con nên đưa ra một lời giải thích chính đáng với mẹ.”
Cúp máy, An Cẩm Y cảm thấy bủn rủn hết cả người. Ba không mắng mỏ, cũng không phê bình gì càng khiến cô cảm thấy bất an.Treo điện thoại, An Cẩm Y là triệt để vô lực . An Ba ba không phê bình nàng, không răn dạy nàng, càng thêm nhường nàng cảm thấy bất an.
Đứng trước cửa nhà một lúc, An Cẩm Y lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào. Trong phòng, bà An đang chuẩn bị cơm tối, ông An ngồi ở bàn ăn. Nhìn sắc mặt của cả hai người đều khá bình tĩnh.
An Cẩm Y nói to: “Ba, mẹ, con về rồi ạ.”
Ông An nhìn cô một cái, cười nói: “Y Y, lại ăn cơm con.”
An Cẩm Y dè dặt cẩn thận quan sát sắc mặt của ba mẹ rồi mới bước lại bàn ăn ngồi xuống. Cô liếc mắt sang mẹ, mở miệng: “Ba mẹ, con xin lỗi vì đã khiến ba mẹ lo lắng.”
Bà An đặt một chén cơm trước mặt cô, khẽ trách: “Lớn đầu rồi mà cũng không biết gọi một cuộc điện thoại về nhà hả? Con bé Mộng Hiểu thật ý tứ, lần trước con và nó đi ăn ở quán, chính nó gọi điện về nhà để ba mẹ yên tâm. Nhìn con đi, to đầu mà còn khiến ba mẹ phải lo lắng.”
“Mẹ à.” An Cẩm Y áy náy nói, “Con đâu còn bé nữa mẹ.” Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Bà An ngồi xuống ghế: “Nói đi, chuyện tối qua ấy.”
“Không có chuyện gì đâu mẹ, tối qua con uống say, ngủ lại nhà bạn.” An Cẩm Y trả lời qua loa.
“Đừng có lừa mẹ.” Bà An không dễ bị mắc lừa, “Kình Thiên nói với mẹ, tối qua con đi cùng với một người đàn ông kia kìa? Sao không chịu về nhà hả?”
“Kình Thiên?” Nghe mẹ nhắc tới cái tên này, An Cẩm Y liền nhớ ra gã đầu nhuộm tóc, “Chu Kình Thiên ạ?”
“Đó là đứa cháu họ xa của mẹ, là anh họ con, nhưng con chưa gặp nó bao giờ. Cũng may nó ở gần đó, sợ con không đi xem mắt, nói dối mẹ nên mẹ đã sai nó đi theo dõi.” Bà An giải thích, “Đừng có đánh trống lảng, chuyện tối qua là sao?”
“Mẹ.” An Cẩm Y cố gắng động não, tìm một câu chuyện thật trong sáng, “Tối qua mẹ cũng biết là con đi xem mắt mà? Con uống rượu, sau đó say, và người đàn ông con gặp ở đó đưa con về nhà. Nhưng mà, con đã ngủ gục trên xe của anh ấy, anh ấy không có cách nào khác đành phải đưa con về nhà mình, vì vậy con đã ở nhà anh ấy cả đêm, sáng dậy con phải đến công ty ngay.”
“Chỉ vậy thôi?” Bà An nửa tin nửa ngờ, “Nói đi, một nam một nữ ở cùng một chỗ như vậy, thằng đó có làm gì con không, nếu có con cứ nói với mẹ, Y Y, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm.”
An Cẩm Y thấy mẹ quan tâm mình, cảm động: “Mẹ, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, anh ấy là người tốt.”
Ông An liếc mắt, “Y Y, nếu thằng đó làm gì con, con phải nói cho ba biết, ba nhất định sẽ không tha cho nó.”
Sau đó ông An nhìn bà An, nghiêm túc nói: “Ngọc Đình, tôi nói bà nghe, bà cứ để con tham gia mấy chuyện xem mắt này nọ, lỡ không may con mình bị bán đi thì sao. Bà ấy…”
Thấy bà An không lên tiếng, An Cẩm Y vội nói: “Ba à, anh ấy là người tốt thật đấy.”
Bà An như sực nhớ ra chuyện gì, nhìn An Cẩm Y cười nói: “Y Y, xem ra con rất có cảm tình với cậu ta đúng không? Hay là bữa nào con dẫn cậu ta về nhà gặp ba mẹ.” Sợ An Cẩm Y hiểu lầm, bà lại nói, “Ba mẹ muốn cảm ơn cậu ta vì đã cho con ở nhờ tối qua.”
Ồ, tưởng chuyện gì quan trọng? An Cẩm Y nghĩ vậy nhưng không dám nói, chỉ trả lời mẹ: “Mẹ, thật ra con quên lưu số điện thoại của anh ấy rồi.”
“Thật chứ?” Bà An không tin.
“Con nói thật!” An Cẩm Y giơ tay lên. “Con thề đấy!”
“Ai… Tiếc thật…” Bà An tặc lưỡi.
An Cẩm Y xúc muỗng cơm, thở phào nhẹ nhõm
Tình cảnh của An Cẩm Y lúc này tạm ổn nhưng còn Thẩm Mộ Phong thì không ổn chút nào.
Buổi tối, Thẩm Niệm Phương gọi điện thoại cho anh: “Mộ Phong, mẹ con nhờ ta hỏi chuyện tối qua thế nào rồi?”
Thẩm Mộ Phong rót ly nước trả lời: “Dạ, thưa ba, chuyện đó không cần ba phải quan tâm đâu ba.”
“Thế nào rồi? Có ai hợp với con không?” Thẩm Niệm Phương không đề ý tới lời từ chối của Thẩm Mộ Phong, lại hỏi.
Thấy Thẩm Mộ Phong im lặng không nói, Thẩm Niệm Phương biết mình không nên tiếp tục gặng hỏi, chỉ nói: “Mộ Phong à, con lớn rồi, phải lập gia đình. Những người bạn của ta đều có cháu chắt vây quần, con cũng phải lấy vợ sinh con chứ? Nếu như không gặp được ai, ta sẽ nói bà ấy tìm vợ cho con.”
“Không cần đâu, thưa ba.” Thẩm Mộ Phong cau mày, trong lòng cảm thấy buồn phiền. “Con đang tìm hiểu một người.”
“Ồ, vậy thì tốt, ta chờ tin tốt của con, con nghỉ đi nhé.” Nghe con trai nói vậy, Thẩm Niệm Phương không nói gì nữa, tắt máy.
Thực ra, đúng Thẩm Mộ Phong đã xao xuyến trước người con gái ấy. Nhưng tiếc là anh không biết phải liên lạc với cô bằng cách nào, anh uống ngụm nước, nhếch môi cười một cái: Có duyên ắt sẽ gặp lại, anh có nên theo đuổi em không? An Cẩm Y…
Lúc, cả nhà họ An đang vui vẻ ngồi xem TV cùng nhau thì An Cẩm Y đột nhiên hắt xì một cái. Bà An rót cho cô ly nước, trìu mến: “Này con, hay là con bị cảm rồi?”
“Chắc không phải đâu mẹ.” An Cẩm Y lấy khăn giấy lau mũi, lém lỉnh. “Chắc ai đó nhắc con đó mà.”
Bà An cười cười: “Con gái lớn rồi mà y chang như con nít.”
“Leng keng leng keng “
Đúng lúc đó, có tiếng chuông cửa réo vang. An Cẩm Y đứng dậy: “Để con mở cửa cho.”
“Ai đến vậy?” An Cẩm Y mở cửa, nhìn người đứng ở ngoài thấy hơi quen quen, rồi cô sực nhớ ra, ngạc nhiên nói: “Là anh à?”
/29
|