Đêm khuya, không gian yên ắng.
An Cẩm Y giống hệt như một con bạch tuộc ôm chặt lấy Thẩm Mộ Phong, khiến cho Thẩm Mộ Phong càng cảm thấy lúng túng, anh vốn đang cởi trần, mà lúc này An Cẩm Y lại còn gối đầu lên ngực anh. Cô ngáy nhè nhẹ, hơi thở phả xuống ngực Thẩm Mộ Phong, cả người anh khẽ run lên.
Thẩm Mộ Phong ngắm nhìn gương mặt An Cẩm Y đang ngủ say, khi cô ngủ trông cô rất ngây thơ. Anh hơi do dự, khẽ đưa tay lên gạt lọn tóc của An CẨm Y ra đằng sau.
Nhìn cô ngủ, Thẩm Mộ Phong thấy con tim mình xao xuyến. Nhưng anh sẽ không làm cho cô bị tổn thương, vì anh biết cô là một người con gái tốt, anh thở mạnh, nhắm chặt hai mắt, không nghĩ những điều xa xôi nữa. Nhưng cơ thể con gái nóng hổi đang nằm trên ngực, anh phải cố gắng hết sức để đè nén ham muốn mãnh liệt của cô thể, thật khổ sở biết bao.
Lúc trời gần sáng, Thẩm Mộ Phong mới quen với sự có mặt của An Cẩm Y, dục vọng trong anh dần tan biến, anh chìm vào giấc ngủ.
Lúc An Cẩm Y tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô hít vào thật sâu, chắc lâu lắm rồi cô mới được ngủ ngon đến thế.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy rất kỳ lạ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mấy cái, và cô giật mình phát hiện ra mình đang ôm một người, mà nhìn kỹ lại thì người đó lại là một người đàn ông.
An Cẩm Y tỉnh ngủ hẳn, cô lọ mọ ngồi dậy, nhưng bởi vì vừa mới ngủ dậy cho nên cô bủn rủn hết cả tay chân, cả người lại nằm bẹp xuống giường ngả vào lòng của ai đó.
“Ui da”. Người đàn ông kêu lên đau đớn. Một lúc sau, trên đầu cô phát ra giọng nói, “Ồ, cô dậy rồi.” Vừa mới ngủ dậy cho nên giọng nói của anh hơi khàn.
An Cẩm Y nghe anh lên tiếng, cả người cứng đờ, rồi sực nhớ ra tư thế của cả hai gần sát quá mức, vội vàng lấy chăn quấn quanh người. Trong lúc đang cuống cuồng, cô liếc mắt nhìn thì nhận ra trên người Thẩm Mộ Phong không có một mảnh vải che thân, cơ thể trần trụi đang nằm nghiêng qua một bên.
Nhìn thân hình vạm vỡ của anh, mặt An Cẩm Y đỏ bừng, nghĩ ngay đến những chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với mình: “Anh… Tôi… Anh… Tối qua giữa anh và tôi đã có chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Mộ Phong sững sờ, rồi giật mình nhớ ra anh không mặc quần áo, còn An Cẩm Y chỉ mặc áo ngực, cả hai ban đêm ở cùng nhau chắc chắn sẽ chỉ nghĩ đến chuyện đó, anh liền giải thích: “Cô đừng lo, tối qua không có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta cả, thật đấy!”
An Cẩm Y trong đầu nghĩ ngợi những lời anh nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Thẩm Mộ Phong hơi xấu hổ, vội vàng mặc quần áo, cố giải thích: “Tối qua cô uống say, tôi lại không biết nhà cô ở đâu, cho nên tôi đành phải đưa cô về nhà tôi, tôi đã để cô nằm trong phòng ngủ nhưng không hiểu tại sao cô lại chạy ra ngoài này… À, mà cô đừng lo lắng, tôi không có làm gì cô đâu.”
Thấy Thẩm Mộ Phong cố gắng giải thích, An Cẩm Y tin hơn một nửa, bởi vì nếu người ta đã muốn làm gì thì chắc chắn phải ở trong phòng ngủ, không thể ở… trong phòng làm việc được… Nhưng riêng chuyện nửa đêm tự mình trèo lên giường người khác, An Cẩm Y thấy hơi khó tin.
An Cẩm Y sự nhớ ra hôm nay cô phải đi làm! Cô nhìn Thẩm Mộ Phong, lúng túng: “À… Còn quần áo của tôi…”
Thẩm Mộ Phong đi lấy quần áo đưa cho An Cẩm Y sau đó xoay người, rời khỏi phòng.
An Cẩm Y mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, rồi đi ra khỏi phòng lấy túi xách của mình: “Chuyện tối qua xin lỗi vì đã làm phiền anh, giờ tôi phải đi làm, tôi xin phép.” Nói xong, cô chạy ngay tới cửa, trước khi bước ra ngoài, cô liếc mắt nhìn Thẩm Mộ Phong, “Tối qua… xin lỗi anh… “ Dứt lời, liền chạy biến.
Thẩm Mộ Phong nhìn theo dáng người xinh đẹp, nở nụ cười trên môi. Anh dựa lưng vào sofa, cầm tách trà nóng hổi, rồi xoay tròn nó trong tay: Làm sao bây giờ? An Cẩm Y, tôi hơi hối hận… ([Bơ]: Nếu là mấy anh nam chính trong truyện sắc, sủng thì mấy ảnh… đêm qua sẽ làm tới thứ gì… Ông anh hiền quá mà!)
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt.
Đến công ty, An Cẩm Y vội vã bước vào trong. Nhìn thấy Tô Tình từ trong phòng đi ra, cô thì thào: Sếp đến rồi hả?
Tô Tình nhìn cô, rồi nhìn vào trong văn phòng, chớp nhẹ mi mắt, ý muốn nói tốt nhất đừng vào. Nhưng An Cẩm Y lại hiểu sai, cho rằng ý của Tô Tình là: Vào trỏng lẹ đi.
An Cẩm Y thở dài nhẹ nhõm, sau đó bước vào trong văn phòng. Đúng lúc đó, giọng nói nghiêm khắc vang lên: “An Cẩm Y, giờ này cô mới đi làm à?”
An Cẩm Y xoay người, đúng lúc giáp mặt với trưởng phòng u ám, liền giải thích: “Dạ thưa chị, sáng nay em không được khỏe, nên đã đến muộn, em rất hối hận, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai ạ”.
“Không khỏe sao? Nhưng sao tôi thấy mặt cô tươi thế nhỉ?” Bà sếp lạnh lùng quát, “An Cẩm Y, cô bước vào trong phòng làm việc của tôi ngay!”
An Cẩm Y đưa mắt nhìn Tô Tình: Cậu nói tớ vào trong được mà? Sao tớ vừa vào liền bị mắng xối xả?
Tô Tình nhìn An Cẩm Y: Tớ nói cậu không nên vào, nhưng cậu lại muốn vào. Rồi cô nhún vai, tỏ vẻ bản thân không liên quan.
Trong phòng làm việc của trưởng phòng, An Cẩm Y không chỉ bị mắng mà còn bị trừ tiền thưởng tháng này.
Nhìn thấy An Cẩm Y mặt mày ủ rủ đi ra, Tô Tình chạy lại, rất muốn an ủi cô. Nhưng chưa kịp mở miệng thì liền bị An Cẩm Y chất vấn: “Tô Tình, sao cậu không nói với tớ là bà ấy đang ở đây??”
Tô Tình áy náy: “Cẩm Y, tớ đã bảo cậu đừng có vào rồi mà, bà ấy mới bị sếp tổng mắng đấy, tâm trạng k hông được tốt, ai bảo cậu không chịu để ý cái nháy mắt nhắc nhở cửa tớ, cứ muốn đứng trước họng súng của kẻ thù làm chi.”
An Cẩm Y nghe thế, liền hít vào thật sâu: “Đành vậy, coi như là xui xẻo không tránh được.”
Tô Tình nhìn cô, cười hì hì: “Mà này Cẩm Y, tối qua Valentine cậu đi đâu vậy, sao lại trễ giờ làm. Kể nghe đi, kể nghe đi.”
Nghe Tô Tình nói, An Cẩm Y liền nghĩ ngay đến chuyện xảy ra tối qua, đỏ bừng hết mặt. Tô Tình nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của cô, cười ngặt nghẽo: “Á à! Tối qua, An đại mỹ nhân đã qua đêm cùng với ai đó rồi?”
“Ừa, thì sao, tối qua cậu với bạn trai cậu cũng đi hẹn hò đó nha.” An Cẩm Y trả lời.
Tô Tình biết sẽ không hóng hớt được gì, cô bĩu môi, quay trở lại bàn làm việc của mình.
An Cẩm Y cầm tập hồ sơ, gọi cho một số khách hàng, lúc cầm di động thì thấy vô số cuộc gọi nhỡ, cô nghĩ bụng: Bữa nay, mình chết chắc rồi!
An Cẩm Y giống hệt như một con bạch tuộc ôm chặt lấy Thẩm Mộ Phong, khiến cho Thẩm Mộ Phong càng cảm thấy lúng túng, anh vốn đang cởi trần, mà lúc này An Cẩm Y lại còn gối đầu lên ngực anh. Cô ngáy nhè nhẹ, hơi thở phả xuống ngực Thẩm Mộ Phong, cả người anh khẽ run lên.
Thẩm Mộ Phong ngắm nhìn gương mặt An Cẩm Y đang ngủ say, khi cô ngủ trông cô rất ngây thơ. Anh hơi do dự, khẽ đưa tay lên gạt lọn tóc của An CẨm Y ra đằng sau.
Nhìn cô ngủ, Thẩm Mộ Phong thấy con tim mình xao xuyến. Nhưng anh sẽ không làm cho cô bị tổn thương, vì anh biết cô là một người con gái tốt, anh thở mạnh, nhắm chặt hai mắt, không nghĩ những điều xa xôi nữa. Nhưng cơ thể con gái nóng hổi đang nằm trên ngực, anh phải cố gắng hết sức để đè nén ham muốn mãnh liệt của cô thể, thật khổ sở biết bao.
Lúc trời gần sáng, Thẩm Mộ Phong mới quen với sự có mặt của An Cẩm Y, dục vọng trong anh dần tan biến, anh chìm vào giấc ngủ.
Lúc An Cẩm Y tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô hít vào thật sâu, chắc lâu lắm rồi cô mới được ngủ ngon đến thế.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy rất kỳ lạ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mấy cái, và cô giật mình phát hiện ra mình đang ôm một người, mà nhìn kỹ lại thì người đó lại là một người đàn ông.
An Cẩm Y tỉnh ngủ hẳn, cô lọ mọ ngồi dậy, nhưng bởi vì vừa mới ngủ dậy cho nên cô bủn rủn hết cả tay chân, cả người lại nằm bẹp xuống giường ngả vào lòng của ai đó.
“Ui da”. Người đàn ông kêu lên đau đớn. Một lúc sau, trên đầu cô phát ra giọng nói, “Ồ, cô dậy rồi.” Vừa mới ngủ dậy cho nên giọng nói của anh hơi khàn.
An Cẩm Y nghe anh lên tiếng, cả người cứng đờ, rồi sực nhớ ra tư thế của cả hai gần sát quá mức, vội vàng lấy chăn quấn quanh người. Trong lúc đang cuống cuồng, cô liếc mắt nhìn thì nhận ra trên người Thẩm Mộ Phong không có một mảnh vải che thân, cơ thể trần trụi đang nằm nghiêng qua một bên.
Nhìn thân hình vạm vỡ của anh, mặt An Cẩm Y đỏ bừng, nghĩ ngay đến những chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra với mình: “Anh… Tôi… Anh… Tối qua giữa anh và tôi đã có chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Mộ Phong sững sờ, rồi giật mình nhớ ra anh không mặc quần áo, còn An Cẩm Y chỉ mặc áo ngực, cả hai ban đêm ở cùng nhau chắc chắn sẽ chỉ nghĩ đến chuyện đó, anh liền giải thích: “Cô đừng lo, tối qua không có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta cả, thật đấy!”
An Cẩm Y trong đầu nghĩ ngợi những lời anh nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật. Thẩm Mộ Phong hơi xấu hổ, vội vàng mặc quần áo, cố giải thích: “Tối qua cô uống say, tôi lại không biết nhà cô ở đâu, cho nên tôi đành phải đưa cô về nhà tôi, tôi đã để cô nằm trong phòng ngủ nhưng không hiểu tại sao cô lại chạy ra ngoài này… À, mà cô đừng lo lắng, tôi không có làm gì cô đâu.”
Thấy Thẩm Mộ Phong cố gắng giải thích, An Cẩm Y tin hơn một nửa, bởi vì nếu người ta đã muốn làm gì thì chắc chắn phải ở trong phòng ngủ, không thể ở… trong phòng làm việc được… Nhưng riêng chuyện nửa đêm tự mình trèo lên giường người khác, An Cẩm Y thấy hơi khó tin.
An Cẩm Y sự nhớ ra hôm nay cô phải đi làm! Cô nhìn Thẩm Mộ Phong, lúng túng: “À… Còn quần áo của tôi…”
Thẩm Mộ Phong đi lấy quần áo đưa cho An Cẩm Y sau đó xoay người, rời khỏi phòng.
An Cẩm Y mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, rồi đi ra khỏi phòng lấy túi xách của mình: “Chuyện tối qua xin lỗi vì đã làm phiền anh, giờ tôi phải đi làm, tôi xin phép.” Nói xong, cô chạy ngay tới cửa, trước khi bước ra ngoài, cô liếc mắt nhìn Thẩm Mộ Phong, “Tối qua… xin lỗi anh… “ Dứt lời, liền chạy biến.
Thẩm Mộ Phong nhìn theo dáng người xinh đẹp, nở nụ cười trên môi. Anh dựa lưng vào sofa, cầm tách trà nóng hổi, rồi xoay tròn nó trong tay: Làm sao bây giờ? An Cẩm Y, tôi hơi hối hận… ([Bơ]: Nếu là mấy anh nam chính trong truyện sắc, sủng thì mấy ảnh… đêm qua sẽ làm tới thứ gì… Ông anh hiền quá mà!)
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt.
Đến công ty, An Cẩm Y vội vã bước vào trong. Nhìn thấy Tô Tình từ trong phòng đi ra, cô thì thào: Sếp đến rồi hả?
Tô Tình nhìn cô, rồi nhìn vào trong văn phòng, chớp nhẹ mi mắt, ý muốn nói tốt nhất đừng vào. Nhưng An Cẩm Y lại hiểu sai, cho rằng ý của Tô Tình là: Vào trỏng lẹ đi.
An Cẩm Y thở dài nhẹ nhõm, sau đó bước vào trong văn phòng. Đúng lúc đó, giọng nói nghiêm khắc vang lên: “An Cẩm Y, giờ này cô mới đi làm à?”
An Cẩm Y xoay người, đúng lúc giáp mặt với trưởng phòng u ám, liền giải thích: “Dạ thưa chị, sáng nay em không được khỏe, nên đã đến muộn, em rất hối hận, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai ạ”.
“Không khỏe sao? Nhưng sao tôi thấy mặt cô tươi thế nhỉ?” Bà sếp lạnh lùng quát, “An Cẩm Y, cô bước vào trong phòng làm việc của tôi ngay!”
An Cẩm Y đưa mắt nhìn Tô Tình: Cậu nói tớ vào trong được mà? Sao tớ vừa vào liền bị mắng xối xả?
Tô Tình nhìn An Cẩm Y: Tớ nói cậu không nên vào, nhưng cậu lại muốn vào. Rồi cô nhún vai, tỏ vẻ bản thân không liên quan.
Trong phòng làm việc của trưởng phòng, An Cẩm Y không chỉ bị mắng mà còn bị trừ tiền thưởng tháng này.
Nhìn thấy An Cẩm Y mặt mày ủ rủ đi ra, Tô Tình chạy lại, rất muốn an ủi cô. Nhưng chưa kịp mở miệng thì liền bị An Cẩm Y chất vấn: “Tô Tình, sao cậu không nói với tớ là bà ấy đang ở đây??”
Tô Tình áy náy: “Cẩm Y, tớ đã bảo cậu đừng có vào rồi mà, bà ấy mới bị sếp tổng mắng đấy, tâm trạng k hông được tốt, ai bảo cậu không chịu để ý cái nháy mắt nhắc nhở cửa tớ, cứ muốn đứng trước họng súng của kẻ thù làm chi.”
An Cẩm Y nghe thế, liền hít vào thật sâu: “Đành vậy, coi như là xui xẻo không tránh được.”
Tô Tình nhìn cô, cười hì hì: “Mà này Cẩm Y, tối qua Valentine cậu đi đâu vậy, sao lại trễ giờ làm. Kể nghe đi, kể nghe đi.”
Nghe Tô Tình nói, An Cẩm Y liền nghĩ ngay đến chuyện xảy ra tối qua, đỏ bừng hết mặt. Tô Tình nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của cô, cười ngặt nghẽo: “Á à! Tối qua, An đại mỹ nhân đã qua đêm cùng với ai đó rồi?”
“Ừa, thì sao, tối qua cậu với bạn trai cậu cũng đi hẹn hò đó nha.” An Cẩm Y trả lời.
Tô Tình biết sẽ không hóng hớt được gì, cô bĩu môi, quay trở lại bàn làm việc của mình.
An Cẩm Y cầm tập hồ sơ, gọi cho một số khách hàng, lúc cầm di động thì thấy vô số cuộc gọi nhỡ, cô nghĩ bụng: Bữa nay, mình chết chắc rồi!
/29
|