“Đinh —— “
Xuống đến tầng dưới cùng, cửa thang máy mở ra. Không khí mờ ám tan biến ngay tức khắc. Thẩm Mộ Phong bừng tỉnh, nhìn An Cẩm Y vẫn đang mơ màng, nở nụ cười sáng chói: “Cùng đi nào.”
An Cẩm Y gục gặc đầu. Thẩm Mộ Phong không muốn để cô đứng một mình trong sảnh, liền dìu cô đi về phía bãi đậu xe.
Ngồi vào trong xe, An Cẩm Y trở mình tìm được vị trí thoải mái để ngủ, Thẩm Mộ Phong nhìn thấy cô như vậy, bật cười thành tiếng.
Chiếc ô tô chầm chậm lăn bánh trên đường phố. Tối nay phố xá nhộn nhịp, dù cho vẫn đang là mua đông, tiết trời rét buốt, thế nhưng hai bên đường vẫn có những đôi tình nhân ôm nhau hạnh phúc.
Thẩm Mộ Phong tập trung nhìn đường, cười hỏi: “Tôi bật nhạc được chứ?”
“Được.” An Cẩm Y thì thào trả lời.
Thẩm Mộ Phong dừng xe ngay cột đèn đỏ, nhấn nút mở nhạc, tiếng đàn dương cầm theo đó mà phát ra, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
“Mà đúng rồi, nhà cô ở đâu?” Thẩm Mộ Phong hỏi.
Một lúc lâu không nghe tiếng cô trả lời, anh quay đầu sang thì nhìn thấy An Cẩm Y nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Lúc này anh mới sực nhớ ra, lúc cả hai còn ở KTV An Cẩm Y uống khá nhiều cocktail. Thẩm Mộ Phong không để ý lắm, vì thường thì nồng độ cồn trong cocktail không cao, anh không ngờ An Cẩm Y uống thứ đồ uống đó cũng say, không còn cách nào khác anh đành phải lái xe về thẳng hướng nhà mình.
Đến trước cửa căn hộ, Thẩm Mộ Phong tháo dây an toàn. Quay mặt sang nhìn An Cẩm Y, cô vẫn đang ngủ say, khó mà đánh thức được cô dậy.
Nhưng thật lòng, anh không muốn đánh thức cô, anh cứ ngồi yên ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, cảm thấy trong lòng thật bình yên và dễ chịu.
Ánh điện đường màu vàng chiếu rọi xuống ô tô xuyên qua ô cửa xe, rọi cả vào mặt của An Cẩm Y khiến cho gương mặt cô trở nên óng ánh.
Thẩm Mộ Phong ngắm cô, thật lòng mà nói cô rất đẹp. Hàng lông mi rất dài và cong vút, sống mũi cao, làn da mịn màng, trắng nõn, cô lại còn đánh má hồng tô son, dưới ánh điện chiếu rọi, gương mặt cô đẹp mê hồn, khiến người khác không kìm lòng được muốn được hôn lên đó.
Vẻ mặt ngủ say của An Cẩm Y rất ngây thơ, cuốn hút với người đối diện.
Tiếng đàn dương cầm thánh thót, dưới ánh điện vàng ấm áp, trong không gian nhỏ hẹp, một người đàn ông và một cô gái… Tất cả đều rất thích hợp. Thẩm Mộ Phong không kìm chế được ghé sát lại gần An Cẩm Y nhìn gương mặt đẹp của cô thật gần, anh chợt nhận ra tim mình đập dồn dập.
Hai người càng lúc càng gần sát…
An Cẩm Y đang mơ màng ngủ, chợt giật mình nhẹ nhàng xoay người lại, miệng nhỏ giọng “ưm” một tiếng.
Không khí mờ ám một lần nữa bị phá vỡ.
Thẩm Mộ Phong ngắm cô, và nhận ra khoảng cách giữa hai người gần sát quá mức, anh hơi xấu hổ, nhưng thật may An Cẩm Y vẫn chưa bị đánh thức, liền thở dài nhẹ nhõm, trở về vị trí của mình.
Quay mặt sang nhìn An Cẩm Y ngồi ghế bên cạnh, anh tự cười chính mình, đây là lần thứ hai rồi… Tối nay, ở bên cạnh cô gái này, đã có tới hai lần anh không thể kìm chế được bản thân mình. Anh bật cười, chắc là, anh nên kết hôn thôi…
Thẩm Mộ Phong tắt nhạc, ngồi yên lặng một lúc, nghe tiếng ngáy đều đều của an Cẩm Y, có vẻ như cô đã ngủ thật say. Anh nhẹ nhàng lay An Cẩm Y, dịu giọng: “Này cô, tỉnh dậy đi, nhà cô ở đâu? Dậy nào…”
Thẩm Mộ Phong không có cách nào đánh thức được An Cẩm Y, cô vô tư ngủ say như chết. Thẩm Mộ Phong bất đắc dĩ cười cười: Cô gái này thật là, nếu có bị lừa bán đi chắc cũng không biết, may cho cô là gặp được anh…
Hết cách, anh mở cửa xe, bế bổng cô lên, ôm lên lầu. Đặt cô nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.
Phòng của Thẩm Mộ Phong rất ấm áp, chỉ một lúc sau, An Cẩm Y đã thấy nóng trong người, cô hơi khó chịu, muốn cởi bớt quần áo ra.
Thẩm Mộ Phong biết cô gái đang nằm trên giường không thể nằm yên ngủ được, gương mặt cô lại đỏ bừng vì nóng, anh liền giúp cô cởi chiếc khăn choàng cổ và áo khoác, sau đó cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới rời khỏi phòng đi tắm.
Đợi đến khi quay trở lại phòng ngủ vì lo lắng cho cô gái say rượu đang ngủ, anh mới giật mình khi nhìn thấy cô đá bay chiếc chăn, giật tung nút áo để lộ xương quai xanh trắng nõn và dây nội y màu trắng, có lẽ do tác dụng của rượu.
Thẩm Mộ Phong chợt thấy nóng bừng hết cả mặt, mất một lúc anh mới bình tĩnh trở lại, bước tới giường cố gắng không nhìn vào cổ áo An Cẩm Y, giúp cô đắp chăn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng mới thở phào nhẹ nhõm. [Bơ: Đàn ông như anh đúng là của hiếm mà].
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căn hộ này tốt hơn chỗ trọ cũ, vì ít ra anh sẽ không phải nhìn thấy cô gái kia, chịu đựng sự dày vò về thể xác cũng như tinh thần.
Anh lấy chiếc giường xếp, đặt giữa phòng làm việc, rồi lại lôi từ trong tủ ra một chiếc chăn, tắt đèn, nằm xuống giường.
Nhưng dù cho Thẩm Mộ Phong có nằm lăn qua lăn lại như thế nào anh cũng không tài nào ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh quyến rũ của An Cẩm Y. Thực ra, anh đã nghĩ tới chuyện, mặc dù anh vẫn không biết nhiều về cô gái đang nằm trong phòng kia nhưng cảm tình của anh với cô là thật lòng, có lẽ sau này nếu như được ở bên cạnh cô sẽ thật tốt biết bao…
Nhất kiến chung tình, chớp mắt một cái là có thể nảy sinh tình cảm.
Quá nửa đêm, Thẩm Mộ Phong mới ngủ được.
An Cẩm Y lật người lại, cô cảm thấy hơi khát nước, liền đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng. Trong cơn mơ màng, cô đi kiếm chỗ để nước uống. Nhưng không ngờ lại đụng phải bàn trà, dù trong lòng thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cô vẫn chưa tỉnh ngủ, liền quơ đại cái ly trên bàn uống mấy ngụm nước mới cảm thấy đã cơn khát.
Sau đó cô quay người lại, đụng phải cánh cửa, liền mở bật ra, sờ soạng bước tới giường, buông người xuống.
Một lát sau, cô thấy hơi lạnh, nhúc nhích người, và cảm nhận được hơi ấm từ đâu đó tỏa ra, ngay tức khắc cô xích lại gần nơi đó, nhưng vẫn không đủ ấm, cho nên cô choàng người qua nơi đó, tìm một vị trí thoải mái.
Thẩm Mộ Phong cũng định xoay người thì nhận ra cơ thể mình bị người con gái nằm trên ôm chặt cứng, trong nháy mắt, dục vọng trào dâng mãnh liệt trong người, khiến anh không thể thờ ơ…
Xuống đến tầng dưới cùng, cửa thang máy mở ra. Không khí mờ ám tan biến ngay tức khắc. Thẩm Mộ Phong bừng tỉnh, nhìn An Cẩm Y vẫn đang mơ màng, nở nụ cười sáng chói: “Cùng đi nào.”
An Cẩm Y gục gặc đầu. Thẩm Mộ Phong không muốn để cô đứng một mình trong sảnh, liền dìu cô đi về phía bãi đậu xe.
Ngồi vào trong xe, An Cẩm Y trở mình tìm được vị trí thoải mái để ngủ, Thẩm Mộ Phong nhìn thấy cô như vậy, bật cười thành tiếng.
Chiếc ô tô chầm chậm lăn bánh trên đường phố. Tối nay phố xá nhộn nhịp, dù cho vẫn đang là mua đông, tiết trời rét buốt, thế nhưng hai bên đường vẫn có những đôi tình nhân ôm nhau hạnh phúc.
Thẩm Mộ Phong tập trung nhìn đường, cười hỏi: “Tôi bật nhạc được chứ?”
“Được.” An Cẩm Y thì thào trả lời.
Thẩm Mộ Phong dừng xe ngay cột đèn đỏ, nhấn nút mở nhạc, tiếng đàn dương cầm theo đó mà phát ra, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
“Mà đúng rồi, nhà cô ở đâu?” Thẩm Mộ Phong hỏi.
Một lúc lâu không nghe tiếng cô trả lời, anh quay đầu sang thì nhìn thấy An Cẩm Y nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Lúc này anh mới sực nhớ ra, lúc cả hai còn ở KTV An Cẩm Y uống khá nhiều cocktail. Thẩm Mộ Phong không để ý lắm, vì thường thì nồng độ cồn trong cocktail không cao, anh không ngờ An Cẩm Y uống thứ đồ uống đó cũng say, không còn cách nào khác anh đành phải lái xe về thẳng hướng nhà mình.
Đến trước cửa căn hộ, Thẩm Mộ Phong tháo dây an toàn. Quay mặt sang nhìn An Cẩm Y, cô vẫn đang ngủ say, khó mà đánh thức được cô dậy.
Nhưng thật lòng, anh không muốn đánh thức cô, anh cứ ngồi yên ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô, cảm thấy trong lòng thật bình yên và dễ chịu.
Ánh điện đường màu vàng chiếu rọi xuống ô tô xuyên qua ô cửa xe, rọi cả vào mặt của An Cẩm Y khiến cho gương mặt cô trở nên óng ánh.
Thẩm Mộ Phong ngắm cô, thật lòng mà nói cô rất đẹp. Hàng lông mi rất dài và cong vút, sống mũi cao, làn da mịn màng, trắng nõn, cô lại còn đánh má hồng tô son, dưới ánh điện chiếu rọi, gương mặt cô đẹp mê hồn, khiến người khác không kìm lòng được muốn được hôn lên đó.
Vẻ mặt ngủ say của An Cẩm Y rất ngây thơ, cuốn hút với người đối diện.
Tiếng đàn dương cầm thánh thót, dưới ánh điện vàng ấm áp, trong không gian nhỏ hẹp, một người đàn ông và một cô gái… Tất cả đều rất thích hợp. Thẩm Mộ Phong không kìm chế được ghé sát lại gần An Cẩm Y nhìn gương mặt đẹp của cô thật gần, anh chợt nhận ra tim mình đập dồn dập.
Hai người càng lúc càng gần sát…
An Cẩm Y đang mơ màng ngủ, chợt giật mình nhẹ nhàng xoay người lại, miệng nhỏ giọng “ưm” một tiếng.
Không khí mờ ám một lần nữa bị phá vỡ.
Thẩm Mộ Phong ngắm cô, và nhận ra khoảng cách giữa hai người gần sát quá mức, anh hơi xấu hổ, nhưng thật may An Cẩm Y vẫn chưa bị đánh thức, liền thở dài nhẹ nhõm, trở về vị trí của mình.
Quay mặt sang nhìn An Cẩm Y ngồi ghế bên cạnh, anh tự cười chính mình, đây là lần thứ hai rồi… Tối nay, ở bên cạnh cô gái này, đã có tới hai lần anh không thể kìm chế được bản thân mình. Anh bật cười, chắc là, anh nên kết hôn thôi…
Thẩm Mộ Phong tắt nhạc, ngồi yên lặng một lúc, nghe tiếng ngáy đều đều của an Cẩm Y, có vẻ như cô đã ngủ thật say. Anh nhẹ nhàng lay An Cẩm Y, dịu giọng: “Này cô, tỉnh dậy đi, nhà cô ở đâu? Dậy nào…”
Thẩm Mộ Phong không có cách nào đánh thức được An Cẩm Y, cô vô tư ngủ say như chết. Thẩm Mộ Phong bất đắc dĩ cười cười: Cô gái này thật là, nếu có bị lừa bán đi chắc cũng không biết, may cho cô là gặp được anh…
Hết cách, anh mở cửa xe, bế bổng cô lên, ôm lên lầu. Đặt cô nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.
Phòng của Thẩm Mộ Phong rất ấm áp, chỉ một lúc sau, An Cẩm Y đã thấy nóng trong người, cô hơi khó chịu, muốn cởi bớt quần áo ra.
Thẩm Mộ Phong biết cô gái đang nằm trên giường không thể nằm yên ngủ được, gương mặt cô lại đỏ bừng vì nóng, anh liền giúp cô cởi chiếc khăn choàng cổ và áo khoác, sau đó cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới rời khỏi phòng đi tắm.
Đợi đến khi quay trở lại phòng ngủ vì lo lắng cho cô gái say rượu đang ngủ, anh mới giật mình khi nhìn thấy cô đá bay chiếc chăn, giật tung nút áo để lộ xương quai xanh trắng nõn và dây nội y màu trắng, có lẽ do tác dụng của rượu.
Thẩm Mộ Phong chợt thấy nóng bừng hết cả mặt, mất một lúc anh mới bình tĩnh trở lại, bước tới giường cố gắng không nhìn vào cổ áo An Cẩm Y, giúp cô đắp chăn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng mới thở phào nhẹ nhõm. [Bơ: Đàn ông như anh đúng là của hiếm mà].
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căn hộ này tốt hơn chỗ trọ cũ, vì ít ra anh sẽ không phải nhìn thấy cô gái kia, chịu đựng sự dày vò về thể xác cũng như tinh thần.
Anh lấy chiếc giường xếp, đặt giữa phòng làm việc, rồi lại lôi từ trong tủ ra một chiếc chăn, tắt đèn, nằm xuống giường.
Nhưng dù cho Thẩm Mộ Phong có nằm lăn qua lăn lại như thế nào anh cũng không tài nào ngủ được, trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh quyến rũ của An Cẩm Y. Thực ra, anh đã nghĩ tới chuyện, mặc dù anh vẫn không biết nhiều về cô gái đang nằm trong phòng kia nhưng cảm tình của anh với cô là thật lòng, có lẽ sau này nếu như được ở bên cạnh cô sẽ thật tốt biết bao…
Nhất kiến chung tình, chớp mắt một cái là có thể nảy sinh tình cảm.
Quá nửa đêm, Thẩm Mộ Phong mới ngủ được.
An Cẩm Y lật người lại, cô cảm thấy hơi khát nước, liền đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng. Trong cơn mơ màng, cô đi kiếm chỗ để nước uống. Nhưng không ngờ lại đụng phải bàn trà, dù trong lòng thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cô vẫn chưa tỉnh ngủ, liền quơ đại cái ly trên bàn uống mấy ngụm nước mới cảm thấy đã cơn khát.
Sau đó cô quay người lại, đụng phải cánh cửa, liền mở bật ra, sờ soạng bước tới giường, buông người xuống.
Một lát sau, cô thấy hơi lạnh, nhúc nhích người, và cảm nhận được hơi ấm từ đâu đó tỏa ra, ngay tức khắc cô xích lại gần nơi đó, nhưng vẫn không đủ ấm, cho nên cô choàng người qua nơi đó, tìm một vị trí thoải mái.
Thẩm Mộ Phong cũng định xoay người thì nhận ra cơ thể mình bị người con gái nằm trên ôm chặt cứng, trong nháy mắt, dục vọng trào dâng mãnh liệt trong người, khiến anh không thể thờ ơ…
/29
|