Sáng thứ hai, bầu trời rất đẹp.
Ngày hôm nay, thái độ của An Cẩm Y rất kỳ lạ, cô ước ao thời gian trôi chậm lại, càng chậm càng tốt. Nhưng trời không chiều lòng người, thời gian trôi nhanh như một cái máy.
Thấy đồng nghiệp Tô Tình sốt ruột mong hết giờ làm việc để đi hẹn hò lễ tình nhân với bạn trai, An Cẩm Y càng cảm thấy buồn bực, cô không muốn đi xem mặt vào cái ngày 14 tháng 2 này.
Giờ nghỉ trưa, An Cẩm Y tranh thủ gọi điện cho Lâm Mộng Hiểu. Kết bạn với Lâm Mộng Hiểu từ nhỏ, cô rất hiểu cô ấy, từ bé đến giờ chưa từng yêu ai, cho nên cô muốn tối nay Mộng Hiểu đi cùng với mình.
Nhưng Lâm Mộng Hiểu lại ngượng ngùng từ chối, còn bảo là phải hoàn thành công việc “chú” giao cho.
An Cẩm Y cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Hiểu Hiểu, tối nay là Valentine, ông chủ của cậu thật quá đáng, đến một ngày nghỉ cũng không cho cậu nghỉ? Lỡ như trì hoãn chuyện trọng đại cả đời của cậu thì sao? Hay anh ta muốn gây khó khăn cho cậu cả đời?”
Lâm Mộng Hiểu nói trong điện thoại: “Y Y, chú ấy lo cho tớ giống như cha mẹ tớ vậy, cậu đừng nói chú ấy như vậy.”
An Cẩm Y đành phải đáp lại: “Được rồi, Hiểu Hiểu, cậu cố gắng nhá.” Không thể dụ được Lâm Mộng Hiểu đi xem mặt cùng với mình, cô cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.
“Y Y, hẹn cậu sau nhé! Chúc cậu Valentine vui vẻ và gặp được chàng hoàng tử bạch mã của mình.” Lâm Mộng Hiểu nói xong không để cho An Cẩm Y kịp nói gì, cúp máy ngay sau đó.
Người đàn ông lịch lãm ngồi xem tranh bên cạnh Lâm Mộng nghe được những lời cô nói, khóe miệng hơi cong lên trông anh càng đẹp trai.
Rốt cục, thời khắc mà An Cẩm Y thầm cầu mong đừng đến cũng đã đến. Vấn đề đau đầu nhất mà cô phải đối mặt trong ngày đó chính là – giờ tan tầm.
Cô vốn hy vọng bà trưởng phòng của mình sẽ bộc lộ bản chất tàn ác thường ngày, hét vào mặt cô và bắt cô phải ở lại tăng ca. Thế nhưng, người phụ nữ đang-trong-thời-kỳ-tiền-mãn-kinh đó lại rời khỏi công ty từ sớm.
An Cẩm Y không còn cách nào khác, lề mề thu dọn đồ đạc, uể oải đi tới KTV Bình An, với mong muốn sẽ kéo dài thêm ít thời gian.
Nói thật chuyện đi xem mặt là chuyện rất bình thường, nhưng với An Cẩm Y, cô lại thấy chuyện này thật mâu thuẫn. Hai người ngồi đối mặt với nhau, hỏi anh có xe không, có nhà không, sau khi kết hôn chừng nào sẽ sinh con, toàn hỏi những chuyện buồn cười.
Dĩ nhiên, cô rất thích mối quan hệ nảy sinh sau thời gian dài ở bên nhau, giống như cô và Lưu Hạo Dương…
Nghĩ đến Lưu Hạo Dương, An Cẩm Y lắc mạnh đầu, nghĩ đến gã đó làm gì, cái tên lăng nhăng đó, thật không hiểu sao ông trời lại để cho hắn tồn tại trên đời.
An Cẩm Y trong lòng thầm nguyền rủa Lưu Hạo Dương, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước KTV Bình An.
Cô thở dài thườn thượt rồi đi lên lầu ba.
Đúng lúc đó, có một người đàn ông đẹp trai từ bãi đỗ xe đi đến. Anh ngước nhìn KTC cao tầng, nở nụ cười bất đắc dĩ rồi cũng đi lên trên lầu.
Trong phòng 3019, có khá đông đàn ông và phụ nữ, bầu không khí nóng nực nhưng lại khiến buổi gặp gỡ xem mặt trở nên cứng nhắc. An Cẩm Y chẳng nói gì, thời buổi bây giờ vẫn có những người ở tuổi trung niên đi xem mặt.
Một anh chàng tóc nhuộm bước lại gần, tươi cười: “Này cô, tôi ngồi cùng được chứ?”
Lúc anh ta đến gần, An Cẩm Y ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, liền bước lùi ra sau: “Thôi khỏi đi”.
Anh chàng dường như không nhận ra sự từ chối của An Cẩm Y, cười toe toét: “Cô cũng đi một mình giống tôi à? Xin chào, tên tôi là Chu Kình Thiên, tôi rất muốn được làm quen với cô.”
“An Cẩm Y.” An Cẩm Y cảm thấy hết cách với anh chàng này, thôi đành vậy, người ta cười với mình mà mình không cười lại thì thật bất lịch sự.
Thẩm Mộ Phong đi vào trong phòng thì nhìn thấy An Cẩm Y và anh chàng đầu nhuộm tóc. Anh liếc mắt nhìn cô, nhận ra cô quen quen.
Bước lại gần hơn, anh mới nhớ ra cô chính là cô gái anh gặp ở trung tâm thương mại. Trước giờ anh từng gặp vô số người nhưng riêng cô chỉ mới gặp một lần, liền buột miệng chào: “Hi!”
An Cẩm Y nhìn người đàn ông vừa chào mình, không nhớ ra được đã từng gặp anh ở đâu, vừa muốn hỏi anh là ai vừa muốn thoát khỏi gã nhuộm tóc liền cười nói: “Trùng hợp thật! Đã lâu không gặp anh?”
Anh chàng tóc nhuộm thấy cô là hoa đã có chủ, liền né qua một bên.
An Cẩm Y nhìn thấy anh chàng nhuộm tóc đi khỏi, thở dài nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, ngượng ngùng hỏi: “Xin lỗi, anh là…”
Thẩm Mộ Phong lúc này mới nhận ra anh biết cô nhưng cô lại không biết anh, cảm thấy bản thân có hơi đường đột, áy náy nói: “Tôi là Thẩm Mộ Phong, tôi và cô từng gặp nhau một lần, có lẽ cô không nhận ra tôi rồi”.
“Tôi là An Cẩm Y, hân hạnh được gặp anh”. An Cẩm Y cười nói.
Cả hai tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống nói chuyện, An Cẩm Y cười hỏi: “Anh Thẩm đến đây là để… À, anh Thẩm cũng tham gia hội Độc thân ạ?”
“Đúng vậy.” Thẩm Mộ Phong An Cẩm Y cười trả lời: “Hai chúng ta rất có duyên với nhau, hay cô gọi tên tôi, tôi cũng sẽ không gọi cô là cô An, được chứ?”
“Được.” An Cẩm Y gật gật đầu, ”Anh Thẩm… Mộ Phong, tôi thấy anh cũng không đến nỗi nào, thế thì tại sao… anh lại đi xem mặt?”
“Là chuyện xem mặt sao?” Thẩm Mộ Phong không quan tâm lắm, cười trả lời, “Bởi vì tôi vẫn chưa gặp được người thích hợp, nên tôi đi thử một lần xem sao. Còn cô?”
“À, do mẹ tôi bắt tôi đến đây”. An Cẩm Y lí lắc lè lưỡi.
Thẩm Mộ Phong phì cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô.
An Cẩm Y cảm thấy hơi khát nước, tiện tay cầm ly cocktail trên bàn, uống vào thấy không tệ, có vị ngọt liền uống luôn mấy ngụm.
Hai người ngồi được một lúc, An Cẩm Y lại cầm ly cocktail uống thêm mấy ngụm nữa.
Không khí trong phòng karaoke đã bắt đầu trở nên nồng nhiệt hơn, anh chàng tóc nhuộm đang song ca cùng với một cô gái. “Ngày mai em phải gả cho anh”, những người ngồi bên dưới chuyện trò ồn ào.
Uống hết một ly cocktail nữa, An Cẩm Y cảm thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng đứng dậy nhưng xém té. Thẩm Mộ Phong thấy vậy liền chạy nhanh lại đỡ cô, dịu giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”
An Cẩm Y khoát tay, cảm thấy trong người khó chịu: “Vâng, ở đây ồn ào quá, tôi muốn ra ngoài.”
Thẩm Mộ Phong biết cô đã say, “Giờ cũng không còn sớm nữa, hay để tôi đưa cô về nhà?”
“Được, phiền anh roài!” An Cẩm Y không từ chối, mỉm cười gục gặc đầu.
Thẩm Mộ Phong cởi áo khoác choàng lên vai An Cẩm Y, sau đó lớn tiếng nói với tất cả mọi người: “Các vị ở lại vui vẻ, hai người chúng tôi xin phép về nhà trước.”
Anh chàng tóc đỏ nhìn cả hai cười nói: “A, hai người nhìn trúng nhau rồi à, vậy là bọn tôi phải cố gắng hơn rồi!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều cười vang, Thẩm Mộ Phong không khẳng định cũng không muốn phản đối.
Anh chàng tóc đỏ quay sang cười nói với cô gái kế bên: “Hai người đó giờ đã là một đôi, chúng ta hãy để họ được riêng tư đi ha!”
Mọi người lại cười ầm, Thẩm Mộ Phong mỉm cười ôm lấy An Cẩm Y rời khỏi đó.
Bước vào trong thang máy, Thẩm Mộ Phong nhớ lại lúc nãy An Cẩm Y đã uống rượu, sợ cô bị cảm lạnh, vội cởi chiếc khăn choàng của mình choàng cho cô.
Nhưng An Cẩm Y lúc này đã say rồi, đứng ngây ngô trước mặt anh. Có lẽ do tác dụng của rượu khiến ánh mắt cô trở nên mê đắm.
Thẩm Mộ Phong vô tình ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đen si mê ấy. Trong phút chốc, anh hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt xinh đẹp của cô.
An Cẩm Y ngây ngô nhìn anh, không khí xung quanh càng trở nên mờ ám.
Ngày hôm nay, thái độ của An Cẩm Y rất kỳ lạ, cô ước ao thời gian trôi chậm lại, càng chậm càng tốt. Nhưng trời không chiều lòng người, thời gian trôi nhanh như một cái máy.
Thấy đồng nghiệp Tô Tình sốt ruột mong hết giờ làm việc để đi hẹn hò lễ tình nhân với bạn trai, An Cẩm Y càng cảm thấy buồn bực, cô không muốn đi xem mặt vào cái ngày 14 tháng 2 này.
Giờ nghỉ trưa, An Cẩm Y tranh thủ gọi điện cho Lâm Mộng Hiểu. Kết bạn với Lâm Mộng Hiểu từ nhỏ, cô rất hiểu cô ấy, từ bé đến giờ chưa từng yêu ai, cho nên cô muốn tối nay Mộng Hiểu đi cùng với mình.
Nhưng Lâm Mộng Hiểu lại ngượng ngùng từ chối, còn bảo là phải hoàn thành công việc “chú” giao cho.
An Cẩm Y cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi: “Hiểu Hiểu, tối nay là Valentine, ông chủ của cậu thật quá đáng, đến một ngày nghỉ cũng không cho cậu nghỉ? Lỡ như trì hoãn chuyện trọng đại cả đời của cậu thì sao? Hay anh ta muốn gây khó khăn cho cậu cả đời?”
Lâm Mộng Hiểu nói trong điện thoại: “Y Y, chú ấy lo cho tớ giống như cha mẹ tớ vậy, cậu đừng nói chú ấy như vậy.”
An Cẩm Y đành phải đáp lại: “Được rồi, Hiểu Hiểu, cậu cố gắng nhá.” Không thể dụ được Lâm Mộng Hiểu đi xem mặt cùng với mình, cô cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.
“Y Y, hẹn cậu sau nhé! Chúc cậu Valentine vui vẻ và gặp được chàng hoàng tử bạch mã của mình.” Lâm Mộng Hiểu nói xong không để cho An Cẩm Y kịp nói gì, cúp máy ngay sau đó.
Người đàn ông lịch lãm ngồi xem tranh bên cạnh Lâm Mộng nghe được những lời cô nói, khóe miệng hơi cong lên trông anh càng đẹp trai.
Rốt cục, thời khắc mà An Cẩm Y thầm cầu mong đừng đến cũng đã đến. Vấn đề đau đầu nhất mà cô phải đối mặt trong ngày đó chính là – giờ tan tầm.
Cô vốn hy vọng bà trưởng phòng của mình sẽ bộc lộ bản chất tàn ác thường ngày, hét vào mặt cô và bắt cô phải ở lại tăng ca. Thế nhưng, người phụ nữ đang-trong-thời-kỳ-tiền-mãn-kinh đó lại rời khỏi công ty từ sớm.
An Cẩm Y không còn cách nào khác, lề mề thu dọn đồ đạc, uể oải đi tới KTV Bình An, với mong muốn sẽ kéo dài thêm ít thời gian.
Nói thật chuyện đi xem mặt là chuyện rất bình thường, nhưng với An Cẩm Y, cô lại thấy chuyện này thật mâu thuẫn. Hai người ngồi đối mặt với nhau, hỏi anh có xe không, có nhà không, sau khi kết hôn chừng nào sẽ sinh con, toàn hỏi những chuyện buồn cười.
Dĩ nhiên, cô rất thích mối quan hệ nảy sinh sau thời gian dài ở bên nhau, giống như cô và Lưu Hạo Dương…
Nghĩ đến Lưu Hạo Dương, An Cẩm Y lắc mạnh đầu, nghĩ đến gã đó làm gì, cái tên lăng nhăng đó, thật không hiểu sao ông trời lại để cho hắn tồn tại trên đời.
An Cẩm Y trong lòng thầm nguyền rủa Lưu Hạo Dương, chẳng mấy chốc cô đã đứng trước KTV Bình An.
Cô thở dài thườn thượt rồi đi lên lầu ba.
Đúng lúc đó, có một người đàn ông đẹp trai từ bãi đỗ xe đi đến. Anh ngước nhìn KTC cao tầng, nở nụ cười bất đắc dĩ rồi cũng đi lên trên lầu.
Trong phòng 3019, có khá đông đàn ông và phụ nữ, bầu không khí nóng nực nhưng lại khiến buổi gặp gỡ xem mặt trở nên cứng nhắc. An Cẩm Y chẳng nói gì, thời buổi bây giờ vẫn có những người ở tuổi trung niên đi xem mặt.
Một anh chàng tóc nhuộm bước lại gần, tươi cười: “Này cô, tôi ngồi cùng được chứ?”
Lúc anh ta đến gần, An Cẩm Y ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, liền bước lùi ra sau: “Thôi khỏi đi”.
Anh chàng dường như không nhận ra sự từ chối của An Cẩm Y, cười toe toét: “Cô cũng đi một mình giống tôi à? Xin chào, tên tôi là Chu Kình Thiên, tôi rất muốn được làm quen với cô.”
“An Cẩm Y.” An Cẩm Y cảm thấy hết cách với anh chàng này, thôi đành vậy, người ta cười với mình mà mình không cười lại thì thật bất lịch sự.
Thẩm Mộ Phong đi vào trong phòng thì nhìn thấy An Cẩm Y và anh chàng đầu nhuộm tóc. Anh liếc mắt nhìn cô, nhận ra cô quen quen.
Bước lại gần hơn, anh mới nhớ ra cô chính là cô gái anh gặp ở trung tâm thương mại. Trước giờ anh từng gặp vô số người nhưng riêng cô chỉ mới gặp một lần, liền buột miệng chào: “Hi!”
An Cẩm Y nhìn người đàn ông vừa chào mình, không nhớ ra được đã từng gặp anh ở đâu, vừa muốn hỏi anh là ai vừa muốn thoát khỏi gã nhuộm tóc liền cười nói: “Trùng hợp thật! Đã lâu không gặp anh?”
Anh chàng tóc nhuộm thấy cô là hoa đã có chủ, liền né qua một bên.
An Cẩm Y nhìn thấy anh chàng nhuộm tóc đi khỏi, thở dài nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, ngượng ngùng hỏi: “Xin lỗi, anh là…”
Thẩm Mộ Phong lúc này mới nhận ra anh biết cô nhưng cô lại không biết anh, cảm thấy bản thân có hơi đường đột, áy náy nói: “Tôi là Thẩm Mộ Phong, tôi và cô từng gặp nhau một lần, có lẽ cô không nhận ra tôi rồi”.
“Tôi là An Cẩm Y, hân hạnh được gặp anh”. An Cẩm Y cười nói.
Cả hai tìm một nơi yên tĩnh rồi ngồi xuống nói chuyện, An Cẩm Y cười hỏi: “Anh Thẩm đến đây là để… À, anh Thẩm cũng tham gia hội Độc thân ạ?”
“Đúng vậy.” Thẩm Mộ Phong An Cẩm Y cười trả lời: “Hai chúng ta rất có duyên với nhau, hay cô gọi tên tôi, tôi cũng sẽ không gọi cô là cô An, được chứ?”
“Được.” An Cẩm Y gật gật đầu, ”Anh Thẩm… Mộ Phong, tôi thấy anh cũng không đến nỗi nào, thế thì tại sao… anh lại đi xem mặt?”
“Là chuyện xem mặt sao?” Thẩm Mộ Phong không quan tâm lắm, cười trả lời, “Bởi vì tôi vẫn chưa gặp được người thích hợp, nên tôi đi thử một lần xem sao. Còn cô?”
“À, do mẹ tôi bắt tôi đến đây”. An Cẩm Y lí lắc lè lưỡi.
Thẩm Mộ Phong phì cười trước dáng vẻ đáng yêu của cô.
An Cẩm Y cảm thấy hơi khát nước, tiện tay cầm ly cocktail trên bàn, uống vào thấy không tệ, có vị ngọt liền uống luôn mấy ngụm.
Hai người ngồi được một lúc, An Cẩm Y lại cầm ly cocktail uống thêm mấy ngụm nữa.
Không khí trong phòng karaoke đã bắt đầu trở nên nồng nhiệt hơn, anh chàng tóc nhuộm đang song ca cùng với một cô gái. “Ngày mai em phải gả cho anh”, những người ngồi bên dưới chuyện trò ồn ào.
Uống hết một ly cocktail nữa, An Cẩm Y cảm thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng đứng dậy nhưng xém té. Thẩm Mộ Phong thấy vậy liền chạy nhanh lại đỡ cô, dịu giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”
An Cẩm Y khoát tay, cảm thấy trong người khó chịu: “Vâng, ở đây ồn ào quá, tôi muốn ra ngoài.”
Thẩm Mộ Phong biết cô đã say, “Giờ cũng không còn sớm nữa, hay để tôi đưa cô về nhà?”
“Được, phiền anh roài!” An Cẩm Y không từ chối, mỉm cười gục gặc đầu.
Thẩm Mộ Phong cởi áo khoác choàng lên vai An Cẩm Y, sau đó lớn tiếng nói với tất cả mọi người: “Các vị ở lại vui vẻ, hai người chúng tôi xin phép về nhà trước.”
Anh chàng tóc đỏ nhìn cả hai cười nói: “A, hai người nhìn trúng nhau rồi à, vậy là bọn tôi phải cố gắng hơn rồi!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều cười vang, Thẩm Mộ Phong không khẳng định cũng không muốn phản đối.
Anh chàng tóc đỏ quay sang cười nói với cô gái kế bên: “Hai người đó giờ đã là một đôi, chúng ta hãy để họ được riêng tư đi ha!”
Mọi người lại cười ầm, Thẩm Mộ Phong mỉm cười ôm lấy An Cẩm Y rời khỏi đó.
Bước vào trong thang máy, Thẩm Mộ Phong nhớ lại lúc nãy An Cẩm Y đã uống rượu, sợ cô bị cảm lạnh, vội cởi chiếc khăn choàng của mình choàng cho cô.
Nhưng An Cẩm Y lúc này đã say rồi, đứng ngây ngô trước mặt anh. Có lẽ do tác dụng của rượu khiến ánh mắt cô trở nên mê đắm.
Thẩm Mộ Phong vô tình ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đen si mê ấy. Trong phút chốc, anh hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt xinh đẹp của cô.
An Cẩm Y ngây ngô nhìn anh, không khí xung quanh càng trở nên mờ ám.
/29
|