An Cẩm Y nhìn Thẩm Mộ Phong bằng ánh mắt áy náy: “Hôm nay em rất thật sự rất xin lỗi anh, rất xin lỗi anh.”
Thẩm Mộ Phong nhìn cô, nở nụ cười: “An An, em đừng tự trách mình. Ngày hôm nay có thể nói là cả hai chúng ta đều thể hiện không tốt, bị mắng là đúng rồi. Vì tương lai của hai chúng ta, anh và em hãy cùng cố gắng, được chứ?”
An Cẩm Y nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy, sau này, cả hai sẽ không phải trải qua cảm giác cô đơn nữa, tương lai là của anh và cô.
Bước ra khỏi thang máy, An Cẩm Y tiễn anh tới bãi đỗ xe. Thẩm Mộ Phong quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Vợ à, chuyện ngày hôm nay, trong lòng em cũng muốn ba mẹ vợ thừa nhận anh, nhưng điều đó thật khó khăn.”
An Cẩm Y quá hiểu sự kiên quyết của ba mình, liền cười: “Đúng vậy, thật sự rất khó khăn nhưng cũng không phải là một bài toán khó. Cách mạng chưa thành công, đồng chí phải nỗ lực, nhưng anh đừng lo, em sẽ luôn ở bên anh.”
Thẩm Mộ Phong nhìn nụ cười tươi tắn trên môi cô, tâm trạng thoải mái, anh cười: “Em à, đường còn xa lắm, em không muốn cho anh chút động lực giống như phần thưởng à?”
“Phần thưởng ạ.” An Cẩm Y ngượng ngùng nhìn vào mắt Thẩm Mộ Phong, từ từ bước lại gần, kiễng mũi chân lên ghé sát vào mặt anh, thì thầm, “Nhưng em không biết mình nên thưởng gì cho anh cả.”
Nói xong, cô đứng thẳng người, lúng túng: “Hay là anh về trước đi, khi nào em nghĩ ra em sẽ thưởng cho anh, anh thấy sao?”
Thẩm Mộ Phong đứng ngây người, lúc An Cẩm Y ghé sát vào mặt anh, mùi hương trên người cô thoảng qua, nhấn chìm hết thảy mọi giác quan, khiến anh thất thần.
Lúc này, An Cẩm Y cũng đã nhìn thấy vẻ mặt ngây người của Thẩm Mộ Phong. Cô vốn muốn trêu chọc anh một chút, và giờ khi đã đạt được mục đích, cô phì cười, lén nhìn trộm anh.
Bên dưới cột đèn đường, vẻ mặt An Cẩm Y sáng lấp lánh dưới ánh điện, Thẩm Mộ Phong càng nhìn càng si mê. Anh nở nụ cười, nhân lúc cô không kịp phản ứng, một tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh, ghé sát vào mặt cô, áp miệng anh lên đôi môi cô.
An Cẩm Y mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được. Thẩm Mộ Phong thấy cô tròn mắt ngạc nhiên, nheo mắt cười, thì thầm: “Ngoan nào, nhắm mắt lại đi.”
An Cẩm Y vội làm theo, khép nhẹ hàng mi, để đôi môi ấm áp kia quấn lấy môi mình.
Dưới ánh điện đường mờ ảo, bãi đỗ xe vắng vẻ, chỉ có hai người hôn nhau đắm đuối.
Một lúc sau, Thẩm Mộ Phong mới rời khỏi môi cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, thầm thì: “An An, hãy tin anh, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.”
Hạnh phúc ư? Là thật sao? An Cẩm Y không hiểu được, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay với cô thật giống một giấc mơ, cô vùi đầu vào ngực anh, lặng yên.
Còn Thẩm Mộ Phong thì bật cười, lại nói: “An An, về nhà đi em, em ra ngoài lâu như vậy, có lẽ ba mẹ em đang lo lắng.”
An Cẩm Y nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Được ạ, anh về cẩn thận nhé.”
“Anh biết rồi.” Thẩm Mộ Phong trả lời, lại ghé mặt sát lại. An Cẩm Y liền đưa tay lên che miệng theo bản năng, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Thẩm Mộ Phong bật cười thành tiếng, hôn nhẹ một cái vào trán cô.
Khuôn mặt An Cẩm Y bỗng chốc đỏ bừng, chẳng qua nhờ ánh điện mờ ảo nên nhìn không rõ lắm.
“Em vào nhà đi, nếu không, anh sẽ không để em đi nữa.” Thẩm Mộ Phong nhìn cô, nửa đùa nửa thật.
An Cẩm Y hờn dỗi trừng anh một cái, nhưng cô vẫn nói: “Anh nhớ lái xe cẩn thận, về đến nhà phải nhắn tin cho em, nghe không?”
“Anh biết rồi.” Thẩm Mộ Phong nghiêm túc trả lời vợ.
Sau khi nhìn theo ô tô của Thẩm Mộ Phong rời khỏi bãi đỗ xe, An Cẩm Y mới trở về nhà, và cô không hề biết rằng cô vừa bước đi thì chiếc xe liền đỗ xịch cách đó không xa. Người ngồi trong xe nhìn qua gương chiếu hậu, cho đến khi vợ mình đi vào trong chung cư, anh khẽ cười, sau đó mới lái xe đi.
Trở về nhà, bà An vẫn còn ngồi trong phòng khách, liếc mắt thấy An Cẩm Y, liền bảo: “Y Y, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
An Cẩm Y gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ cô.
Bà An nói: “Y Y, bây giờ không phải là lúc mẹ mắng mỏ con, con phải biết rằng, hiện giờ dù cho ba mẹ có nói gì đi nữa thì ba và mẹ cũng không thể bắt con ly hôn, nói cách khác, trong chuyện này con phải tự chịu trách nhiệm.”
“Mẹ à, Thẩm Mộ Phong không phải là người xấu. Mẹ có nhớ cái đêm mà con không về nhà không? Anh ấy chính là người đã cho con ở nhờ, đêm khuya, một nam một nữ ở chung nhà, nhưng anh ấy không làm gì con cả, anh ấy là người tốt mẹ à.” An Cẩm Y giải thích.
Bà An nghe cô nói, khẽ thở dài: “Y Y à, con vẫn còn trẻ, tình yêu là cảm xúc đến từ hai phía, còn hôn nhân có lẽ vẫn chưa biết được đâu. Cứ cho là con nói đúng đi, Thẩm Mộ Phong là người tốt, nhưng con có biết gì về gia đình của cậu ta không? Con gặp ba mẹ cậu ta chưa? Con có biết sau khi kết hôn con sẽ đối mặt với những chuyện gì không?”
“Mẹ…” An Cẩm Y muốn nói vài lời.
Nhưng bà An liền cắt ngang: “Y Y, mẹ không muốn mắng mỏ hay la mắng gì con, có bậc làm cha mẹ nào không muốn con gái mình được hạnh phúc chứ? Nhưng mà, mẹ muốn nói với con rằng, con phải chuẩn bị trước tâm lý khi đối mặt với những chuyện mà mình không thể biết trước trong tương lai.”
An Cẩm Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bà An nhìn cô, có lẽ bà không muốn nói gì thêm nữa, có một số chuyện, không thể nói rõ ràng, phải tự mình trải nghiệm mới biết được. Bà nói với con gái: “Y Y, khuya rồi, con đi ngủ đi.”
“Dạ, còn ba…” An Cẩm Y dè dặt nói, nhìn cửa phòng ngủ của ba mẹ đóng kín.
Bà An mỉm cười: “Tính nết ba của con con không hiểu sao? Thường ngày ông ấy cưng chiều con như vậy nhưng nếu con gây ra chuyện gì ông ấy quyết tâm lắm, nhưng mà con đừng lo, mẹ sẽ khuyên ba con sau.”
An Cẩm Y cười cười: “Vậy con nhờ mẹ nha.”
“Không có gì.” Bà An trả lời, “Đi ngủ sớm đi con.”
An Cẩm Y: “Mẹ cũng ngủ sớm đi mẹ, con về phòng trước đây.” Nói xong, cô liền đi về phòng mình.
Bà An nhìn theo bóng con gái, bất giác bà thở dài.
Thẩm Mộ Phong về tới căn hộ, liền gọi điện cho Thẩm Niệm Phương: “Thưa ba.”
“Mộ Phong, có chuyện gì không con?”có việc nhi sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong điện thoại.
“Thưa ba.” Thẩm Mộ Phong thấp giọng nói, “Con muốn kết hôn.”
“Thật chứ? Con đã có đối tượng kết hôn?” Thẩm Niệm Phương cảm thấy hơi kinh ngạc, “Tốt lắm, lúc nào đó hãy dẫn con bé về để ta và mẹ con gặp mặt.”
“Được ạ.” Thẩm Mộ Phong nhỏ giọng đồng ý.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì ba cúp máy đây”.
Thẩm Mộ Phong im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Vâng, thưa ba, ba ngủ sớm đi, tạm biệt.” Vừa dứt lời, điện thoại của anh liền phát nhạc réo rắt.
Thẩm Mộ Phong nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười. Anh ngồi xuống sofa, bấm nhanh bàn phím, gửi cho An Cẩm Y một tin nhắn.
Thẩm Mộ Phong nhìn cô, nở nụ cười: “An An, em đừng tự trách mình. Ngày hôm nay có thể nói là cả hai chúng ta đều thể hiện không tốt, bị mắng là đúng rồi. Vì tương lai của hai chúng ta, anh và em hãy cùng cố gắng, được chứ?”
An Cẩm Y nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy, sau này, cả hai sẽ không phải trải qua cảm giác cô đơn nữa, tương lai là của anh và cô.
Bước ra khỏi thang máy, An Cẩm Y tiễn anh tới bãi đỗ xe. Thẩm Mộ Phong quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Vợ à, chuyện ngày hôm nay, trong lòng em cũng muốn ba mẹ vợ thừa nhận anh, nhưng điều đó thật khó khăn.”
An Cẩm Y quá hiểu sự kiên quyết của ba mình, liền cười: “Đúng vậy, thật sự rất khó khăn nhưng cũng không phải là một bài toán khó. Cách mạng chưa thành công, đồng chí phải nỗ lực, nhưng anh đừng lo, em sẽ luôn ở bên anh.”
Thẩm Mộ Phong nhìn nụ cười tươi tắn trên môi cô, tâm trạng thoải mái, anh cười: “Em à, đường còn xa lắm, em không muốn cho anh chút động lực giống như phần thưởng à?”
“Phần thưởng ạ.” An Cẩm Y ngượng ngùng nhìn vào mắt Thẩm Mộ Phong, từ từ bước lại gần, kiễng mũi chân lên ghé sát vào mặt anh, thì thầm, “Nhưng em không biết mình nên thưởng gì cho anh cả.”
Nói xong, cô đứng thẳng người, lúng túng: “Hay là anh về trước đi, khi nào em nghĩ ra em sẽ thưởng cho anh, anh thấy sao?”
Thẩm Mộ Phong đứng ngây người, lúc An Cẩm Y ghé sát vào mặt anh, mùi hương trên người cô thoảng qua, nhấn chìm hết thảy mọi giác quan, khiến anh thất thần.
Lúc này, An Cẩm Y cũng đã nhìn thấy vẻ mặt ngây người của Thẩm Mộ Phong. Cô vốn muốn trêu chọc anh một chút, và giờ khi đã đạt được mục đích, cô phì cười, lén nhìn trộm anh.
Bên dưới cột đèn đường, vẻ mặt An Cẩm Y sáng lấp lánh dưới ánh điện, Thẩm Mộ Phong càng nhìn càng si mê. Anh nở nụ cười, nhân lúc cô không kịp phản ứng, một tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh, ghé sát vào mặt cô, áp miệng anh lên đôi môi cô.
An Cẩm Y mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được. Thẩm Mộ Phong thấy cô tròn mắt ngạc nhiên, nheo mắt cười, thì thầm: “Ngoan nào, nhắm mắt lại đi.”
An Cẩm Y vội làm theo, khép nhẹ hàng mi, để đôi môi ấm áp kia quấn lấy môi mình.
Dưới ánh điện đường mờ ảo, bãi đỗ xe vắng vẻ, chỉ có hai người hôn nhau đắm đuối.
Một lúc sau, Thẩm Mộ Phong mới rời khỏi môi cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, thầm thì: “An An, hãy tin anh, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau.”
Hạnh phúc ư? Là thật sao? An Cẩm Y không hiểu được, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay với cô thật giống một giấc mơ, cô vùi đầu vào ngực anh, lặng yên.
Còn Thẩm Mộ Phong thì bật cười, lại nói: “An An, về nhà đi em, em ra ngoài lâu như vậy, có lẽ ba mẹ em đang lo lắng.”
An Cẩm Y nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Được ạ, anh về cẩn thận nhé.”
“Anh biết rồi.” Thẩm Mộ Phong trả lời, lại ghé mặt sát lại. An Cẩm Y liền đưa tay lên che miệng theo bản năng, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Thẩm Mộ Phong bật cười thành tiếng, hôn nhẹ một cái vào trán cô.
Khuôn mặt An Cẩm Y bỗng chốc đỏ bừng, chẳng qua nhờ ánh điện mờ ảo nên nhìn không rõ lắm.
“Em vào nhà đi, nếu không, anh sẽ không để em đi nữa.” Thẩm Mộ Phong nhìn cô, nửa đùa nửa thật.
An Cẩm Y hờn dỗi trừng anh một cái, nhưng cô vẫn nói: “Anh nhớ lái xe cẩn thận, về đến nhà phải nhắn tin cho em, nghe không?”
“Anh biết rồi.” Thẩm Mộ Phong nghiêm túc trả lời vợ.
Sau khi nhìn theo ô tô của Thẩm Mộ Phong rời khỏi bãi đỗ xe, An Cẩm Y mới trở về nhà, và cô không hề biết rằng cô vừa bước đi thì chiếc xe liền đỗ xịch cách đó không xa. Người ngồi trong xe nhìn qua gương chiếu hậu, cho đến khi vợ mình đi vào trong chung cư, anh khẽ cười, sau đó mới lái xe đi.
Trở về nhà, bà An vẫn còn ngồi trong phòng khách, liếc mắt thấy An Cẩm Y, liền bảo: “Y Y, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
An Cẩm Y gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ cô.
Bà An nói: “Y Y, bây giờ không phải là lúc mẹ mắng mỏ con, con phải biết rằng, hiện giờ dù cho ba mẹ có nói gì đi nữa thì ba và mẹ cũng không thể bắt con ly hôn, nói cách khác, trong chuyện này con phải tự chịu trách nhiệm.”
“Mẹ à, Thẩm Mộ Phong không phải là người xấu. Mẹ có nhớ cái đêm mà con không về nhà không? Anh ấy chính là người đã cho con ở nhờ, đêm khuya, một nam một nữ ở chung nhà, nhưng anh ấy không làm gì con cả, anh ấy là người tốt mẹ à.” An Cẩm Y giải thích.
Bà An nghe cô nói, khẽ thở dài: “Y Y à, con vẫn còn trẻ, tình yêu là cảm xúc đến từ hai phía, còn hôn nhân có lẽ vẫn chưa biết được đâu. Cứ cho là con nói đúng đi, Thẩm Mộ Phong là người tốt, nhưng con có biết gì về gia đình của cậu ta không? Con gặp ba mẹ cậu ta chưa? Con có biết sau khi kết hôn con sẽ đối mặt với những chuyện gì không?”
“Mẹ…” An Cẩm Y muốn nói vài lời.
Nhưng bà An liền cắt ngang: “Y Y, mẹ không muốn mắng mỏ hay la mắng gì con, có bậc làm cha mẹ nào không muốn con gái mình được hạnh phúc chứ? Nhưng mà, mẹ muốn nói với con rằng, con phải chuẩn bị trước tâm lý khi đối mặt với những chuyện mà mình không thể biết trước trong tương lai.”
An Cẩm Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bà An nhìn cô, có lẽ bà không muốn nói gì thêm nữa, có một số chuyện, không thể nói rõ ràng, phải tự mình trải nghiệm mới biết được. Bà nói với con gái: “Y Y, khuya rồi, con đi ngủ đi.”
“Dạ, còn ba…” An Cẩm Y dè dặt nói, nhìn cửa phòng ngủ của ba mẹ đóng kín.
Bà An mỉm cười: “Tính nết ba của con con không hiểu sao? Thường ngày ông ấy cưng chiều con như vậy nhưng nếu con gây ra chuyện gì ông ấy quyết tâm lắm, nhưng mà con đừng lo, mẹ sẽ khuyên ba con sau.”
An Cẩm Y cười cười: “Vậy con nhờ mẹ nha.”
“Không có gì.” Bà An trả lời, “Đi ngủ sớm đi con.”
An Cẩm Y: “Mẹ cũng ngủ sớm đi mẹ, con về phòng trước đây.” Nói xong, cô liền đi về phòng mình.
Bà An nhìn theo bóng con gái, bất giác bà thở dài.
Thẩm Mộ Phong về tới căn hộ, liền gọi điện cho Thẩm Niệm Phương: “Thưa ba.”
“Mộ Phong, có chuyện gì không con?”có việc nhi sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên trong điện thoại.
“Thưa ba.” Thẩm Mộ Phong thấp giọng nói, “Con muốn kết hôn.”
“Thật chứ? Con đã có đối tượng kết hôn?” Thẩm Niệm Phương cảm thấy hơi kinh ngạc, “Tốt lắm, lúc nào đó hãy dẫn con bé về để ta và mẹ con gặp mặt.”
“Được ạ.” Thẩm Mộ Phong nhỏ giọng đồng ý.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì ba cúp máy đây”.
Thẩm Mộ Phong im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Vâng, thưa ba, ba ngủ sớm đi, tạm biệt.” Vừa dứt lời, điện thoại của anh liền phát nhạc réo rắt.
Thẩm Mộ Phong nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười. Anh ngồi xuống sofa, bấm nhanh bàn phím, gửi cho An Cẩm Y một tin nhắn.
/29
|