An Cẩm Y quay về phòng, mệt mỏi ngả người xuống giường, những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay khiến cô cảm thấy mông lung, tương lai phía trước mịt mù.
Di động chợt phát nhạc báo hiệu có tin nhắn, An Cẩm Y liếc mắt, Thẩm Mộ Phong nhắn: “Vợ ơi, anh về tới nhà rồi, em ngủ sớm nhé, nghe không? Ngày mai ra ngoài gặp anh. Chồng em.”
An Cẩm Y đọc tin nhắn, phì cười, rồi cô nhớ lại nụ hôn ở bãi đỗ xe, khắp mặt liền nóng bừng. Cô nghiêng người, cười một mình: Có lẽ mình bị đổ gục trước Thẩm Mộ Phong mất rồi, nhưng cô không ghét cảm giác này, cả hai vốn dĩ không thân thiết, nhưng đối với cô, anh ở rất gần, đó có thể gọi là “duyên số”…
Thẩm Mộ Phong nhìn bầu trời đêm tối thui bên ngoài cửa sổ, tay nắm chặt điện thoại di động, vẻ mặt mờ mịt: An Cẩm Y, chắc là anh thích em mất rồi…
Sáng Chủ Nhật, An Cẩm Y dậy sớm trang điểm. Ngày hôm nay cô sẽ đi hẹn hò với Thẩm Mộ Phong để cả hai gần gũi hơn.
Lúc bước tới bàn ăn, ông An đã ngồi vào bàn, An Cẩm Y nhìn thấy vẻ mặt ông không vui, lí nhí chào: “Ba.”
Ông An khẽ liếc mắt nhìn cô, từ từ gật đầu.
An Cẩm Y ngồi xuống ghế chỗ đối diện với ba mẹ: “Ba mẹ, hôm nay con có hẹn, ba mẹ không cần phải đợi con về ăn trưa đâu.”
Bà An hỏi vu vơ: “Con có hẹn với ai?”
An Cẩm Y lúng búng: “Dạ… là Thẩm Mộ Phong.” Cô lén liếc mắt nhìn ba, thấy vẻ mặt ông không có gì thay đổi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà An: “Đi rồi nhớ về sớm nghe con?”
“Dạ.” An Cẩm Y thả đũa xuống bàn, “Ba mẹ, con xin phép.”
Sau khi nói tạm biệt với ba mẹ, An Cẩm Y liền đi ra ngoài.
Bà An nói với ông An: “Này Khải Thành, sao ông cứ làm cái vẻ mặt đó? Tối qua chẳng phải tôi và ông đã thống nhất là sẽ có cậu ta một cơ hội sao?”
“Dưng không lôi kéo con gái tôi đi đăng ký kết hôn, làm sao tôi có thể xem trọng cậu ta được.” Ông An tức giận.
Bà An định nói gì đó nhưng nhìn mặt chồng, bà đành ngồi thở dài.
An Cẩm Y đến chỗ hẹn đã nhìn thấy Thẩm Mộ Phong đứng đợi ở đó. Anh mặc chiếc áo bành tô màu nâu, quần jean đen đơn giản, khiến anh vừa có vẻ một người đàn ông trưởng thành, vừa có vẻ của một cậu trai mới lớn nổi bật khiến khá nhiều cô bé nữ sinh chú ý đến.
Thẩm Mộ Phong nhìn thấy cô, nở nụ cười: “An An, chào em.”
An Cẩm Y mỉm cười, bước nhanh lại, áy náy nói: “Để anh đợi lâu rồi.”
“Không đâu, anh cũng vừa mới đến.” Thẩm Mộ Phong chu đáo giúp cô choàng lại khăn quàng cổ.
Bắt gặp hành động thân mật đột ngột của anh, An Cẩm Y cảm thấy không được tự nhiên, cô vội hỏi: “Anh và em sẽ đi đâu vậy ạ?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Em muốn đi đâu?”
An Cẩm Y nghĩ chắc anh chẳng biết đi đâu, liền bĩu môi: “Đừng nói là đi xem phim, ăn cơm nha.”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Hai đứa mình sẽ đi khu vui chơi chơi, em thấy sao?”
“Khu vui chơi hả?” An Cẩm Y kinh ngạc, cô đâu có muốn trở về tuổi thơ, “Anh và em đều là người lớn, sao lại đến khu vui chơi? Thà đi xem phim còn hơn.”
Thẩm Mộ Phong nheo mắt cười: “Em cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao lại không muốn đến khu vui chơi? Let’s go.” Thẩm Mộ Phong mặc kệ cô phản đối, kéo tay cô đi thẳng đến khu vui chơi.
Khắp khu vui chơi, không khí náo nhiệt.
Hôm nay là ngày chủ nhật, cho nên có rất nhiều cặp cha mẹ đưa con cái đến khu vui chơi, ngoài ra cũng có cả những cặp tình nhân.
Thẩm Mộ Phong nắm tay An Cẩm Y đến một quán ăn vặt, anh cười bảo: “An An, em ngồi ở đây đợi anh một lát, anh về ngay.”
“Được ạ.” An Cẩm Y không biết anh đi đâu cả, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
Thẩm Mộ Phong chu đáo gọi cho vợ ly sữa nóng rồi rời khỏi đó.
Đến khi anh quay lại, trong tay cầm chùm bóng bay, An Cẩm Y nhìn chùm bóng bay trên tay anh liền phì cười.
Rồi cô thấy anh bước lại gần một cậu bé, nói gì đó với cậu nhóc, sau đó đưa cho cậu nhóc một quả bóng màu đỏ, khi cậu nhóc đi rồi, vẫn quay đầu lại vẫy tay với anh. Mẹ của cậu bé cũng nở nụ cười với anh.
Đúng lúc đó, có một bà mẹ kéo tay một bé gái đang khóc nức nở bước lại, Thẩm Mộ Phong liền ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nói chuyện, sau đó đưa cho cô bé một quả bóng bay.
Ông chủ quán ăn bước lại gần hỏi An Cẩm Y: “Cháu là bạn gái của cậu ta hả?”
“Dạ? À, dạ đúng ạ.” An Cẩm Y đưa mắt nhìn lên, nhẹ giọng trả lời.
“Cậu ta thật tốt bụng, lần nào đến đây cũng mua bóng bay phát cho lũ trẻ, tụi nó đều thích lắm.” Ông chủ quán nhìn Thẩm Mộ Phong đứng đằng xa. “Cậu ta là người tử tế, cháu rất may mắn khi có người yêu như cậu ta.”
Có khách vào quán, ông chủ quán chào An Cẩm Y rồi vội vã quay trở vào.
An Cẩm Y lại đưa mắt nhìn cậu bé đang ngồi nói chuyện với Thẩm Mộ Phong, chợt nghĩ, lúc này trông anh rất giống một người anh trai tốt bụng, nụ cười trên môi anh giống như ánh mắt trời rạng rỡ.
Khi số bóng bay đều được tặng đi hết, Thẩm Mộ Phong quay lại, cười hỏi: “An An, em đợi anh lâu không?”
“Không ạ.” An Cẩm Y lắc đầu, thắc mắc, “Anh thích con nít lắm hả?”
“Anh cũng chẳng biết nữa.” Thẩm Mộ Phong ngập ngừng rồi nói tiếp, ánh mắt anh thoáng buồn, “Có lẽ vì anh mong muốn tụi nhỏ được vui vẻ…”
An Cẩm Y rất muốn nghe anh nói tiếp nhưng Thẩm Mộ Phong lại chẳng nói gì nữa cả, anh quay mặt nhìn về phía đám trẻ con đang chạy nhảy, ánh mắt anh dịu dàng, vui sướng và còn có vẻ ngưỡng mộ nữa.
Một lúc lâu, anh mới cười nói với cô: “An An, anh biết em không chắc chắn về tương lai sau này của hai đứa mình sẽ như thế nào, nhưng anh mong rằng em sẽ từ từ tìm hiểu anh và chấp nhận anh.” Và anh cũng hy vọng em sẽ yêu anh.
An Cẩm Y vẫn còn đang đắm chìm bởi dáng vẻ bi thương của Thẩm Mộ Phong cho nên cô không nói gì cả.
Thẩm Mộ Phong nắm tay cô, dịu giọng: “Đừng ngồi đây nữa, anh và em lại ngồi đu quay đi.”
“Được ạ.” An Cẩm Y mỉm cười, gật đầu.
Di động chợt phát nhạc báo hiệu có tin nhắn, An Cẩm Y liếc mắt, Thẩm Mộ Phong nhắn: “Vợ ơi, anh về tới nhà rồi, em ngủ sớm nhé, nghe không? Ngày mai ra ngoài gặp anh. Chồng em.”
An Cẩm Y đọc tin nhắn, phì cười, rồi cô nhớ lại nụ hôn ở bãi đỗ xe, khắp mặt liền nóng bừng. Cô nghiêng người, cười một mình: Có lẽ mình bị đổ gục trước Thẩm Mộ Phong mất rồi, nhưng cô không ghét cảm giác này, cả hai vốn dĩ không thân thiết, nhưng đối với cô, anh ở rất gần, đó có thể gọi là “duyên số”…
Thẩm Mộ Phong nhìn bầu trời đêm tối thui bên ngoài cửa sổ, tay nắm chặt điện thoại di động, vẻ mặt mờ mịt: An Cẩm Y, chắc là anh thích em mất rồi…
Sáng Chủ Nhật, An Cẩm Y dậy sớm trang điểm. Ngày hôm nay cô sẽ đi hẹn hò với Thẩm Mộ Phong để cả hai gần gũi hơn.
Lúc bước tới bàn ăn, ông An đã ngồi vào bàn, An Cẩm Y nhìn thấy vẻ mặt ông không vui, lí nhí chào: “Ba.”
Ông An khẽ liếc mắt nhìn cô, từ từ gật đầu.
An Cẩm Y ngồi xuống ghế chỗ đối diện với ba mẹ: “Ba mẹ, hôm nay con có hẹn, ba mẹ không cần phải đợi con về ăn trưa đâu.”
Bà An hỏi vu vơ: “Con có hẹn với ai?”
An Cẩm Y lúng búng: “Dạ… là Thẩm Mộ Phong.” Cô lén liếc mắt nhìn ba, thấy vẻ mặt ông không có gì thay đổi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà An: “Đi rồi nhớ về sớm nghe con?”
“Dạ.” An Cẩm Y thả đũa xuống bàn, “Ba mẹ, con xin phép.”
Sau khi nói tạm biệt với ba mẹ, An Cẩm Y liền đi ra ngoài.
Bà An nói với ông An: “Này Khải Thành, sao ông cứ làm cái vẻ mặt đó? Tối qua chẳng phải tôi và ông đã thống nhất là sẽ có cậu ta một cơ hội sao?”
“Dưng không lôi kéo con gái tôi đi đăng ký kết hôn, làm sao tôi có thể xem trọng cậu ta được.” Ông An tức giận.
Bà An định nói gì đó nhưng nhìn mặt chồng, bà đành ngồi thở dài.
An Cẩm Y đến chỗ hẹn đã nhìn thấy Thẩm Mộ Phong đứng đợi ở đó. Anh mặc chiếc áo bành tô màu nâu, quần jean đen đơn giản, khiến anh vừa có vẻ một người đàn ông trưởng thành, vừa có vẻ của một cậu trai mới lớn nổi bật khiến khá nhiều cô bé nữ sinh chú ý đến.
Thẩm Mộ Phong nhìn thấy cô, nở nụ cười: “An An, chào em.”
An Cẩm Y mỉm cười, bước nhanh lại, áy náy nói: “Để anh đợi lâu rồi.”
“Không đâu, anh cũng vừa mới đến.” Thẩm Mộ Phong chu đáo giúp cô choàng lại khăn quàng cổ.
Bắt gặp hành động thân mật đột ngột của anh, An Cẩm Y cảm thấy không được tự nhiên, cô vội hỏi: “Anh và em sẽ đi đâu vậy ạ?”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Em muốn đi đâu?”
An Cẩm Y nghĩ chắc anh chẳng biết đi đâu, liền bĩu môi: “Đừng nói là đi xem phim, ăn cơm nha.”
Thẩm Mộ Phong cười nói: “Hai đứa mình sẽ đi khu vui chơi chơi, em thấy sao?”
“Khu vui chơi hả?” An Cẩm Y kinh ngạc, cô đâu có muốn trở về tuổi thơ, “Anh và em đều là người lớn, sao lại đến khu vui chơi? Thà đi xem phim còn hơn.”
Thẩm Mộ Phong nheo mắt cười: “Em cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao lại không muốn đến khu vui chơi? Let’s go.” Thẩm Mộ Phong mặc kệ cô phản đối, kéo tay cô đi thẳng đến khu vui chơi.
Khắp khu vui chơi, không khí náo nhiệt.
Hôm nay là ngày chủ nhật, cho nên có rất nhiều cặp cha mẹ đưa con cái đến khu vui chơi, ngoài ra cũng có cả những cặp tình nhân.
Thẩm Mộ Phong nắm tay An Cẩm Y đến một quán ăn vặt, anh cười bảo: “An An, em ngồi ở đây đợi anh một lát, anh về ngay.”
“Được ạ.” An Cẩm Y không biết anh đi đâu cả, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
Thẩm Mộ Phong chu đáo gọi cho vợ ly sữa nóng rồi rời khỏi đó.
Đến khi anh quay lại, trong tay cầm chùm bóng bay, An Cẩm Y nhìn chùm bóng bay trên tay anh liền phì cười.
Rồi cô thấy anh bước lại gần một cậu bé, nói gì đó với cậu nhóc, sau đó đưa cho cậu nhóc một quả bóng màu đỏ, khi cậu nhóc đi rồi, vẫn quay đầu lại vẫy tay với anh. Mẹ của cậu bé cũng nở nụ cười với anh.
Đúng lúc đó, có một bà mẹ kéo tay một bé gái đang khóc nức nở bước lại, Thẩm Mộ Phong liền ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nói chuyện, sau đó đưa cho cô bé một quả bóng bay.
Ông chủ quán ăn bước lại gần hỏi An Cẩm Y: “Cháu là bạn gái của cậu ta hả?”
“Dạ? À, dạ đúng ạ.” An Cẩm Y đưa mắt nhìn lên, nhẹ giọng trả lời.
“Cậu ta thật tốt bụng, lần nào đến đây cũng mua bóng bay phát cho lũ trẻ, tụi nó đều thích lắm.” Ông chủ quán nhìn Thẩm Mộ Phong đứng đằng xa. “Cậu ta là người tử tế, cháu rất may mắn khi có người yêu như cậu ta.”
Có khách vào quán, ông chủ quán chào An Cẩm Y rồi vội vã quay trở vào.
An Cẩm Y lại đưa mắt nhìn cậu bé đang ngồi nói chuyện với Thẩm Mộ Phong, chợt nghĩ, lúc này trông anh rất giống một người anh trai tốt bụng, nụ cười trên môi anh giống như ánh mắt trời rạng rỡ.
Khi số bóng bay đều được tặng đi hết, Thẩm Mộ Phong quay lại, cười hỏi: “An An, em đợi anh lâu không?”
“Không ạ.” An Cẩm Y lắc đầu, thắc mắc, “Anh thích con nít lắm hả?”
“Anh cũng chẳng biết nữa.” Thẩm Mộ Phong ngập ngừng rồi nói tiếp, ánh mắt anh thoáng buồn, “Có lẽ vì anh mong muốn tụi nhỏ được vui vẻ…”
An Cẩm Y rất muốn nghe anh nói tiếp nhưng Thẩm Mộ Phong lại chẳng nói gì nữa cả, anh quay mặt nhìn về phía đám trẻ con đang chạy nhảy, ánh mắt anh dịu dàng, vui sướng và còn có vẻ ngưỡng mộ nữa.
Một lúc lâu, anh mới cười nói với cô: “An An, anh biết em không chắc chắn về tương lai sau này của hai đứa mình sẽ như thế nào, nhưng anh mong rằng em sẽ từ từ tìm hiểu anh và chấp nhận anh.” Và anh cũng hy vọng em sẽ yêu anh.
An Cẩm Y vẫn còn đang đắm chìm bởi dáng vẻ bi thương của Thẩm Mộ Phong cho nên cô không nói gì cả.
Thẩm Mộ Phong nắm tay cô, dịu giọng: “Đừng ngồi đây nữa, anh và em lại ngồi đu quay đi.”
“Được ạ.” An Cẩm Y mỉm cười, gật đầu.
/29
|