An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong cùng ngồi vào trong đu quay.
Đu quay từ từ di chuyển, cả hai ngồi im lặng bên nhau cho đến khi đu quay lên được vị trí cao nhất.
Ánh nắng tươi tắn chiếu rọi khiến cả hai đều cảm thấy ấm áp. An Cẩm Y nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Phong, lúc này anh đang đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ánh mắt anh thoáng buồn.
Không biết tại sao cô cảm thấy thương anh, rất muốn biết anh đang nghĩ gì.
Thẩm Mộ Phong phát hiện ra An Cẩm Y đang nhìn mình, liền quay đầu sang, cười nói: “Sao vậy em?”
“Dạ… Cũng không có chuyện gì cả.” An Cẩm Y lúng túng cúi đầu xuống.
Thẩm Mộ Phong nhìn cô, nở nụ cười. Lúc này anh mới nhìn ra mái tóc cô óng ánh dưới ánh nắng trông thật đẹp, khiến anh không thể rời mắt được.
Anh không kìm lòng được, liền đưa tay nắm lấy bàn tay cô. An Cẩm Y ban đầu hơi sửng sốt nhưng không hề muốn rút tay lại, để mặc tay mình trong tay anh. Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, anh nắm rất nhẹ, khiến tay của cô ấm dần lên.
Đu quay vẫn từ từ di chuyển, từ vị trí cao nhất đi xuống. Thẩm Mộ Phong nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hào hứng nói: “An An, thật ra anh cũng không biết hạnh phúc thực sự là gì nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình để có thể đem lại hạnh phúc cho em. Hôn nhân là một chặng đường dài dằng dặc nhưng anh hứa với em, chỉ cần em không buông tay anh, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.”
Giọng nói của Thẩm Mộ Phong vang vọng bên tai An Cẩm Y, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh có thể nói được một lèo như vậy. Bình thường, khi nghe ai đó nói những lời sến súa như thế cô vừa cảm thấy buồn nôn, vừa ngượng thay, ấy vậy mà, giờ phút này, cô lại cảm thấy rất xúc động, tim đập thình thịch không thôi.
Trước đây khi còn hẹn hò với Lưu Hạo Dương, anh ta cũng từng nói những lời như vậy với cô, nhưng lúc đó có lẽ vì muốn cô vui nên anh ta mới nói như vậy, còn bây giờ, dù rằng Thẩm Mộ Phong không nói được những lời ngon ngọt như Lưu Hạo Dương nhưng cô lại cảm thấy rất tin tưởng, đi thẳng vào trong trái tim, giống như những lời này xuất phát từ trong trái tim anh.
An Cẩm Y nhìn gương mặt đẹp trai của anh, chẳng biết phải nói gì, chỉ biết nắm tay anh thật chặt. (Bơ hát làm nhạc nền: Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu…)
Thẩm Mộ Phong cảm nhận được cái nắm tay của cô, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, ấm áp như mặt nước êm ả.
Rời khỏi đu quay, Thẩm Mộ Phong ân cần: “Em muốn ăn cơm ở đâu? Em thích ăn món gì nhất?”
An Cẩm Y nghĩ ngợi một lúc, lúc lắc đầu: “Em không biết gần đây có bán những món gì.”
Thẩm Mộ Phong lên tiếng: “Có món Nhật, món Hàn, đồ Âu, hình như còn có mấy món ăn của người Thái nữa… Chỗ này gần trung tâm thương mại, khách sạn nên có rất nhiều nhà hàng.”
Nói xong, anh nhìn cô, giống như là chờ câu trả lời của cô.
“Vậy mình đi ăn món Hàn đi anh.” An Cẩm Y nói.
“Được.” Thẩm Mộ Phong yêu chiều gật đầu, nắm lấy tay cô đi tới nhà hàng Hàn Quốc.
Cả hai nắm chặt tay nhau không rời, An Cẩm Y đi bên cạnh Thẩm Mộ Phong, nhìn cái nắm tay của hai người, miệng nở nụ cười tươi như hoa.
Cô vẫn luôn ước ao có thể gặp được một người nắm chặt tay cô vào mùa đông lạnh giá, thế nhưng người đó mãi chẳng xuất hiện.
Hiện tại, có một người đàn ông đang ở ngay bên cô và thực mong ước của cô khiến cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn. Bàn tay ấm áp này không chỉ nắm lấy tay cô mà dường như đã nắm giữ được trái tim của cô.
Thẩm Mộ Phong nhận ra bước chân của cô chậm lại, anh quay đầu hỏi: “Sao vậy em?”
An Cẩm Y ngẩng đầu lên, nhìn anh cười ngọt ngào, rồi cô lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”
Thẩm Mộ Phong cảm thấy hơi lo lắng nhưng anh không hỏi gì nữa, chỉ cần cô vui vẻ, lòng anh cũng vui lây, anh cười nói: “Đi thôi em.”
Anh và cô nắm tay nhau bước vào trong nhà hàng Hàn Quốc.
An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong ngồi vào bàn ngay cạnh cửa sổ, sau đó cả hai gọi món ăn.
Thẩm Mộ Phong nhìn cô hỏi: “An An, lần trước mẹ nói muốn chúng ta tổ chức hôn lễ em nhớ chứ?”
An Cẩm Y gật đầu: “Dạ, nhớ.”
“Em thích tổ chức hôn lễ kiểu thế nào?” Thẩm Mộ Phong cười hỏi.
Bởi vì bị nhiễm máu nghệ thuật của Lâm Mộng Hiểu nên Anb Cẩm Y luôn ước ao có một đám cưới được tổ chức ở ngoài trời.
Trên bãi cỏ xanh mướt, xung quanh là hồ nước, rồi còn có cả những quả bóng đủ màu sắc. Những người tham dự vui vẻ chúc phúc cho cô dâu chú rể giữa phong cảnh đẹp đẽ và lãng mạn như thế.
Thế nhưng, An Cẩm Y lại nói với Thẩm Mộ Phong: “Em muốn có một đám cưới không cần quá long trọng, chỉ cần có đầy đủ các nghi thức. Chú rể rước dâu, sau đó hai bên gia đình đãi khách ở khách sạn.”
“Chỉ vậy thôi à?” Thẩm Mộ Phong phì cười, “Chắc là ba mẹ vợ tương lai của anh sẽ không hài lòng rồi…”
“Tại sao chứ?” An Cẩm Y cắt ngang, “Đám cưới thời đại bây giờ đều có những trình tự như vậy mà? Với lại, để tổ chức một cái đám cưới tốn không biết bao nhiêu tiền. Tổ chức rình rang làm gì cho tốn kém. Hơn nữa, chúng ta sẽ phải mất thêm tiền để trang trí phòng tân hôn, mua sắm các vật dụng này kia.” An Cẩm Y giảng giải.
Thẩm Mộ Phong thích thú lắng nghe những lời vợ nói. “Được rồi, anh để vợ của anh lo hết đó.”
An Cẩm Y sực nhớ ra một chuyện, “Anh định chừng nào dắt em về nhà giới thiệu với ba mẹ anh.”
Thẩm Mộ Phong nghe cô nói xong, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, anh im lặng một lúc lâu không nói gì. An Cẩm Y nghĩ ngợi, quái lạ, sao vừa mới nhắc đến ba mẹ Thẩm Mộ Phong, sắc mặt anh liền trở nên như vậy. Nhưng nếu như anh không muốn nói cô sẽ không hỏi nữa.
An Cẩm Y nhìn anh, dò hỏi: “Dù sao đi nữa kết hôn là chuyện trọng đại cả đời, trước đám cưới em muốn gặp ba mẹ anh, được không?”
Thẩm Mộ Phong đưa mắt nhìn An Cẩm Y, ánh mắt anh trông thật khó hiểu. Cuối cùng anh cũng gật đầu: “Tuần sau nếu như em không bận gì, anh sẽ đưa em đi gặp ba mẹ anh.”
An Cẩm Y nheo mắt cười: “Thật tò mò không biết ba mẹ anh như thế nào.”
“Rồi sẽ gặp được thôi.” Thẩm Mộ Phong thấp giọng đáp lại.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, An Cẩm Y không hề hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói ấy.
Ở bên kia đường, có một người đàn ông đang nhìn vào trong nhà hàng. Khi có một giọng nói của phụ nữ bên tai anh ta mới bừng tỉnh: “Hạo Dương, anh nhìn gì vậy?”
Đu quay từ từ di chuyển, cả hai ngồi im lặng bên nhau cho đến khi đu quay lên được vị trí cao nhất.
Ánh nắng tươi tắn chiếu rọi khiến cả hai đều cảm thấy ấm áp. An Cẩm Y nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ Phong, lúc này anh đang đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ánh mắt anh thoáng buồn.
Không biết tại sao cô cảm thấy thương anh, rất muốn biết anh đang nghĩ gì.
Thẩm Mộ Phong phát hiện ra An Cẩm Y đang nhìn mình, liền quay đầu sang, cười nói: “Sao vậy em?”
“Dạ… Cũng không có chuyện gì cả.” An Cẩm Y lúng túng cúi đầu xuống.
Thẩm Mộ Phong nhìn cô, nở nụ cười. Lúc này anh mới nhìn ra mái tóc cô óng ánh dưới ánh nắng trông thật đẹp, khiến anh không thể rời mắt được.
Anh không kìm lòng được, liền đưa tay nắm lấy bàn tay cô. An Cẩm Y ban đầu hơi sửng sốt nhưng không hề muốn rút tay lại, để mặc tay mình trong tay anh. Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, anh nắm rất nhẹ, khiến tay của cô ấm dần lên.
Đu quay vẫn từ từ di chuyển, từ vị trí cao nhất đi xuống. Thẩm Mộ Phong nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hào hứng nói: “An An, thật ra anh cũng không biết hạnh phúc thực sự là gì nhưng anh sẽ cố gắng hết sức mình để có thể đem lại hạnh phúc cho em. Hôn nhân là một chặng đường dài dằng dặc nhưng anh hứa với em, chỉ cần em không buông tay anh, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.”
Giọng nói của Thẩm Mộ Phong vang vọng bên tai An Cẩm Y, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh có thể nói được một lèo như vậy. Bình thường, khi nghe ai đó nói những lời sến súa như thế cô vừa cảm thấy buồn nôn, vừa ngượng thay, ấy vậy mà, giờ phút này, cô lại cảm thấy rất xúc động, tim đập thình thịch không thôi.
Trước đây khi còn hẹn hò với Lưu Hạo Dương, anh ta cũng từng nói những lời như vậy với cô, nhưng lúc đó có lẽ vì muốn cô vui nên anh ta mới nói như vậy, còn bây giờ, dù rằng Thẩm Mộ Phong không nói được những lời ngon ngọt như Lưu Hạo Dương nhưng cô lại cảm thấy rất tin tưởng, đi thẳng vào trong trái tim, giống như những lời này xuất phát từ trong trái tim anh.
An Cẩm Y nhìn gương mặt đẹp trai của anh, chẳng biết phải nói gì, chỉ biết nắm tay anh thật chặt. (Bơ hát làm nhạc nền: Nắm tay anh thật chặt, giữ tay anh thật lâu…)
Thẩm Mộ Phong cảm nhận được cái nắm tay của cô, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, ấm áp như mặt nước êm ả.
Rời khỏi đu quay, Thẩm Mộ Phong ân cần: “Em muốn ăn cơm ở đâu? Em thích ăn món gì nhất?”
An Cẩm Y nghĩ ngợi một lúc, lúc lắc đầu: “Em không biết gần đây có bán những món gì.”
Thẩm Mộ Phong lên tiếng: “Có món Nhật, món Hàn, đồ Âu, hình như còn có mấy món ăn của người Thái nữa… Chỗ này gần trung tâm thương mại, khách sạn nên có rất nhiều nhà hàng.”
Nói xong, anh nhìn cô, giống như là chờ câu trả lời của cô.
“Vậy mình đi ăn món Hàn đi anh.” An Cẩm Y nói.
“Được.” Thẩm Mộ Phong yêu chiều gật đầu, nắm lấy tay cô đi tới nhà hàng Hàn Quốc.
Cả hai nắm chặt tay nhau không rời, An Cẩm Y đi bên cạnh Thẩm Mộ Phong, nhìn cái nắm tay của hai người, miệng nở nụ cười tươi như hoa.
Cô vẫn luôn ước ao có thể gặp được một người nắm chặt tay cô vào mùa đông lạnh giá, thế nhưng người đó mãi chẳng xuất hiện.
Hiện tại, có một người đàn ông đang ở ngay bên cô và thực mong ước của cô khiến cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn. Bàn tay ấm áp này không chỉ nắm lấy tay cô mà dường như đã nắm giữ được trái tim của cô.
Thẩm Mộ Phong nhận ra bước chân của cô chậm lại, anh quay đầu hỏi: “Sao vậy em?”
An Cẩm Y ngẩng đầu lên, nhìn anh cười ngọt ngào, rồi cô lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.”
Thẩm Mộ Phong cảm thấy hơi lo lắng nhưng anh không hỏi gì nữa, chỉ cần cô vui vẻ, lòng anh cũng vui lây, anh cười nói: “Đi thôi em.”
Anh và cô nắm tay nhau bước vào trong nhà hàng Hàn Quốc.
An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong ngồi vào bàn ngay cạnh cửa sổ, sau đó cả hai gọi món ăn.
Thẩm Mộ Phong nhìn cô hỏi: “An An, lần trước mẹ nói muốn chúng ta tổ chức hôn lễ em nhớ chứ?”
An Cẩm Y gật đầu: “Dạ, nhớ.”
“Em thích tổ chức hôn lễ kiểu thế nào?” Thẩm Mộ Phong cười hỏi.
Bởi vì bị nhiễm máu nghệ thuật của Lâm Mộng Hiểu nên Anb Cẩm Y luôn ước ao có một đám cưới được tổ chức ở ngoài trời.
Trên bãi cỏ xanh mướt, xung quanh là hồ nước, rồi còn có cả những quả bóng đủ màu sắc. Những người tham dự vui vẻ chúc phúc cho cô dâu chú rể giữa phong cảnh đẹp đẽ và lãng mạn như thế.
Thế nhưng, An Cẩm Y lại nói với Thẩm Mộ Phong: “Em muốn có một đám cưới không cần quá long trọng, chỉ cần có đầy đủ các nghi thức. Chú rể rước dâu, sau đó hai bên gia đình đãi khách ở khách sạn.”
“Chỉ vậy thôi à?” Thẩm Mộ Phong phì cười, “Chắc là ba mẹ vợ tương lai của anh sẽ không hài lòng rồi…”
“Tại sao chứ?” An Cẩm Y cắt ngang, “Đám cưới thời đại bây giờ đều có những trình tự như vậy mà? Với lại, để tổ chức một cái đám cưới tốn không biết bao nhiêu tiền. Tổ chức rình rang làm gì cho tốn kém. Hơn nữa, chúng ta sẽ phải mất thêm tiền để trang trí phòng tân hôn, mua sắm các vật dụng này kia.” An Cẩm Y giảng giải.
Thẩm Mộ Phong thích thú lắng nghe những lời vợ nói. “Được rồi, anh để vợ của anh lo hết đó.”
An Cẩm Y sực nhớ ra một chuyện, “Anh định chừng nào dắt em về nhà giới thiệu với ba mẹ anh.”
Thẩm Mộ Phong nghe cô nói xong, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, anh im lặng một lúc lâu không nói gì. An Cẩm Y nghĩ ngợi, quái lạ, sao vừa mới nhắc đến ba mẹ Thẩm Mộ Phong, sắc mặt anh liền trở nên như vậy. Nhưng nếu như anh không muốn nói cô sẽ không hỏi nữa.
An Cẩm Y nhìn anh, dò hỏi: “Dù sao đi nữa kết hôn là chuyện trọng đại cả đời, trước đám cưới em muốn gặp ba mẹ anh, được không?”
Thẩm Mộ Phong đưa mắt nhìn An Cẩm Y, ánh mắt anh trông thật khó hiểu. Cuối cùng anh cũng gật đầu: “Tuần sau nếu như em không bận gì, anh sẽ đưa em đi gặp ba mẹ anh.”
An Cẩm Y nheo mắt cười: “Thật tò mò không biết ba mẹ anh như thế nào.”
“Rồi sẽ gặp được thôi.” Thẩm Mộ Phong thấp giọng đáp lại.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, An Cẩm Y không hề hiểu được ý tứ sâu xa trong câu nói ấy.
Ở bên kia đường, có một người đàn ông đang nhìn vào trong nhà hàng. Khi có một giọng nói của phụ nữ bên tai anh ta mới bừng tỉnh: “Hạo Dương, anh nhìn gì vậy?”
/29
|