Lâm Mộng Hiểu nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu đoán đúng rồi đấy, chính là Đường Kính Trạch”.
“Anh ta tỏ tình với cậu á?” Lúc này An Cẩm Y vẫn đang kinh ngạc trước những gì Lâm Mộng Hiểu nói không khác gì so với tin tức cô sẽ kết hôn.
“Ừm.” Lâm Mộng Hiểu uống môt ngụm nước, trả lời, “Vào cái ngày mà tụi tớ đi Milan, chú ấy đột ngột tỏ tình với tớ, làm tớ không biết phải làm sao.”
An Cẩm Y biết Lâm Mộng Hiểu là một cô gái trong sáng chưa từng yêu ai. Cô ấy sở hữu ngoại hình xinh đẹp, dù không phải băng sơn mỹ nhân hay có phong thái của nữ vương nhưng cô ấy chưa từng trải qua cảm xúc yêu đương. Dĩ nhiên cô ấy cũng chưa từng nếm qua mùi vị của tình yêu.
“Cậu chấp nhận anh ấy rồi ư?” An Cẩm Y hỏi, cô muốn tư vấn cho bạn thân một chút về chuyện tình cảm.
Lâm Mộng Hiểu lắc đầu, nói: “Tớ không dám đối mặt với chú ấy. Chú ấy nói rằng sẽ không ép buộc tớ, anh ấy sẵn sàng chờ đợi tớ.”
An Cẩm Y lại hỏi: “Vậy thì cậu cảm thấy như thế nào? Cậu có cảm xúc nào đối với anh ấy không?”
“Tớ không biết nữa.” Lâm Mộng Hiểu buồn bã, “Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nói chi là, tớ đã coi chú ấy như ông chủ của tớ, tớ nghĩ rằng giữa tớ và chú ấy chỉ có mối quan hệ như vậy thôi, nếu không thì chúng tớ chỉ có thể là bạn, tớ không nghĩ rằng chú lại thích tớ.” [Đường Kính Minh là anh nào mà bí ẩn thế nhở?]
An Cẩm Y nghe những gì Lâm Mộng Hiểu tâm sự cười cười: “Tớ nghĩ có lẽ anh ấy cũng không biết rằng đã thích cậu từ khi nào. “Thích ai đó” là chuyện rất tự nhiên, có lẽ chỉ mới một giây trước cả hai người đều là hai con người xa lạ, nhưng một giây sau thì đã là của nhau rồi.”
Lâm Mộng Hiểu tỏ vẻ không hiểu những gì An Cẩm Y nói, chỉ chớp mắt mấy cái.
An Cẩm Y cười cười, tiếp lời: “Chuyện của cậu thật giống tớ và Mộ Phong, trải qua nhiều chuyện như thế, cũng có nhiều điểm rất giống, có lẽ đến bây giờ tớ và anh ấy vẫn chưa hiểu hết về người kia. Nhưng thật kỳ lạ, dù cả hai không biết nhau như vậy, lại có thể nắm tay nhau cả đời.”
“Cậu đang nói đến nhất kiến chung tình phải không?”Lâm Mộng Hiểu hỏi.
“Với tớ mà nói, có lẽ là như vậy.” An Cẩm Y mỉm cười, “Nhưng với cậu mà nói, thì tớ không chắc lắm, dù sao cả hai người đều đã ở bên nhau khá lâu rồi, có lẽ Đường Kính Trạch với cậu là nhất kiến chung tình, nhưng còn cậu, chắc là lâu ngày nảy xinh tình cảm, còn nếu không thì, trong chớp mắt, anh ấy nhận ra anh ấy thích cậu”.
Lâm Mộng Hiểu càng nghe càng chẳng hiểu gì cả, cô học nghệ thuật nhưng lại chẳng biết tình yêu thực sự là gì, cô chỉ biết tình yêu vĩnh cữu rất tuyệt vời.
An Cẩm Y nắm tay Lâm Mộng Hiểu đang đặt trên bàn: “Hiểu Hiểu à, trong chuyện này, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, nếu cậu cảm thấy anh ấy là người cậu có thể gửi gắm cả đời, thì đừng buông tay anh ấy ra, để không bị vuột mất, tớ luôn chúc phúc cho cậu.” Trong đầu cô chợt xuất hiện hình bóng của Thẩm Mộ Phong cùng nụ cười như tỏa nắng của anh.
“Tớ xin lỗi cậu, Y Y. Lúc cậu cần tớ nhất, tớ lại không có ở bên, còn bây giờ, lúc lòng tớ đang rối như tơ vò thì cậu lại ở đây an ủi tớ.” Lâm Mộng Hiểu nắm chặt tay An CaarmY, “Nghe xong những gì cậu nói, tớ tin rằng dường như anh ấy là hoàng tử của cậu đấy, cậu và anh ấy chắc chắn sẽ sống hạnh phúc.”
An Cẩm Y mỉm cười: “Tất cả chúng ta sẽ đều sống hạnh phúc.”
Hai cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, cùng chúc nhau được hạnh phúc mãi mãi.
Sau khi chia tay Lâm Mộng Hiểu, An Cẩm Y nhận được một cuộc điện thoại.
“An An à.” Trong điện thoại phát ra giọng nói trầm ấm của Thẩm Mộ Phong thật khiến người nghe cảm thấy yên lòng. “Em thế nào? Có nhớ anh không?”
“Có, em rất nhớ anh.” An Cẩm Y thẹn thùng trả lời.
Thẩm Mộ Phong vốn chỉ muốn hỏi cô như vậy không ngờ cô thừa nhận ngay, lòng anh liền trào dâng niềm hạnh phúc.
“Anh đang bận ạ?” An Cẩm Y không nghe thấy tiếng Thẩm Mộ Phong liền dò hỏi.
“Không có.” Thẩm Mộ Phong nở nụ cười, qua điện thoại An Cẩm Y không thể nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ của anh, “Anh chỉ muốn nghe giọng của em thôi, vì anh cũng rất nhớ em.”
An Cẩm Y nghe vậy, môi nở nụ cười tươi tắn, thật hạnh phúc khi có ai đó nhớ nhung và nghĩ đến mình.
“Mộ Phong, cám ơn anh.” An Cẩm Y chậm rãi nói, “Cám ơn anh vì đã chủ động, cám ơn anh đã kiên trì, cám ơn anh vì đã làm cho em cảm thấy hạnh phúc. Nếu như không gặp được anh, có lẽ em sẽ không biết được, lúc nào em sẽ gặp được tình yêu thật sự.”
“Là như vậy sao.” Thẩm Mộ Phong vui vẻ nói, “Anh cũng muốn cám ơn em, cám ơn em vì đã chấp nhận anh, cám ơn vì em đã thương anh, cám ơn vì em đã bao dung với hoàn cảnh của gia đình anh.”
Qua điện thoại, An Cẩm Y nghe thấy tiếng cười của Thẩm Mộ Phong, tâm trạng cô phấn chấn vô cùng.
“Làm sao bây giờ? Rõ ràng là chưa phải thời gian quá dài, nhưng cứ nghĩ đến em là lòng anh nôn nóng lắm, An An, em nói thử xem anh nên làm gì bây giờ?”
An Cẩm Y biết Thẩm Mộ Phong có nói quá lên, cô phì cười: “Để rồi xem, lấy em về rồi anh sẽ cảm thấy chán cho mà xem.”
“Không bao giờ, sao có thể như vậy được?” Thẩm Mộ Phong mỉm cười, “Cho dù có như vậy, anh sẽ ghi nhớ tất cả mọi nhất cử nhất động của em, kể cả từng cử chỉ nét mặt. An An, kiếp trước anh không được may mắn làm chồng em nhưng kiếp này anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.”
An Cẩm Y cảm động trước những gì Thẩm Mộ Phong nói, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, anh là thế, chỉ cần vài câu nói của anh cũng có thể khiến mọi cảm xúc trong cô trở nên mềm mại như nước.
“Em biết rồi. Giờ em đang ở ngoài, đợi khi em về nhà em gọi cho anh, được không?” An Cẩm Y cười nói.
Thẩm Mộ Phong tưởng tượng bên kia đầu dây có một cô gái đang đỏ mặt ngượng ngùng. Nhìn những tập tài liệu trên bàn, anh lắc đầu: “Được rồi, em về nhà cẩn thận nhé, về nhà rồi nhớ phải gọi điện cho anh.”
“Dạ, liên lạc sau nhé.” An Cẩm Y cười nói rồi tắt điện thoại.
Rời khỏi nhà hàng, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, ấm áp.
Tốt thật!
[Lời tác giả]
AAA ~ Ngày mai là hôn lễ rồi nha~
Sau hôn lễ có biến đó nha ~ (Tiểu Thất cười gian…)
“Anh ta tỏ tình với cậu á?” Lúc này An Cẩm Y vẫn đang kinh ngạc trước những gì Lâm Mộng Hiểu nói không khác gì so với tin tức cô sẽ kết hôn.
“Ừm.” Lâm Mộng Hiểu uống môt ngụm nước, trả lời, “Vào cái ngày mà tụi tớ đi Milan, chú ấy đột ngột tỏ tình với tớ, làm tớ không biết phải làm sao.”
An Cẩm Y biết Lâm Mộng Hiểu là một cô gái trong sáng chưa từng yêu ai. Cô ấy sở hữu ngoại hình xinh đẹp, dù không phải băng sơn mỹ nhân hay có phong thái của nữ vương nhưng cô ấy chưa từng trải qua cảm xúc yêu đương. Dĩ nhiên cô ấy cũng chưa từng nếm qua mùi vị của tình yêu.
“Cậu chấp nhận anh ấy rồi ư?” An Cẩm Y hỏi, cô muốn tư vấn cho bạn thân một chút về chuyện tình cảm.
Lâm Mộng Hiểu lắc đầu, nói: “Tớ không dám đối mặt với chú ấy. Chú ấy nói rằng sẽ không ép buộc tớ, anh ấy sẵn sàng chờ đợi tớ.”
An Cẩm Y lại hỏi: “Vậy thì cậu cảm thấy như thế nào? Cậu có cảm xúc nào đối với anh ấy không?”
“Tớ không biết nữa.” Lâm Mộng Hiểu buồn bã, “Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện đó, nói chi là, tớ đã coi chú ấy như ông chủ của tớ, tớ nghĩ rằng giữa tớ và chú ấy chỉ có mối quan hệ như vậy thôi, nếu không thì chúng tớ chỉ có thể là bạn, tớ không nghĩ rằng chú lại thích tớ.” [Đường Kính Minh là anh nào mà bí ẩn thế nhở?]
An Cẩm Y nghe những gì Lâm Mộng Hiểu tâm sự cười cười: “Tớ nghĩ có lẽ anh ấy cũng không biết rằng đã thích cậu từ khi nào. “Thích ai đó” là chuyện rất tự nhiên, có lẽ chỉ mới một giây trước cả hai người đều là hai con người xa lạ, nhưng một giây sau thì đã là của nhau rồi.”
Lâm Mộng Hiểu tỏ vẻ không hiểu những gì An Cẩm Y nói, chỉ chớp mắt mấy cái.
An Cẩm Y cười cười, tiếp lời: “Chuyện của cậu thật giống tớ và Mộ Phong, trải qua nhiều chuyện như thế, cũng có nhiều điểm rất giống, có lẽ đến bây giờ tớ và anh ấy vẫn chưa hiểu hết về người kia. Nhưng thật kỳ lạ, dù cả hai không biết nhau như vậy, lại có thể nắm tay nhau cả đời.”
“Cậu đang nói đến nhất kiến chung tình phải không?”Lâm Mộng Hiểu hỏi.
“Với tớ mà nói, có lẽ là như vậy.” An Cẩm Y mỉm cười, “Nhưng với cậu mà nói, thì tớ không chắc lắm, dù sao cả hai người đều đã ở bên nhau khá lâu rồi, có lẽ Đường Kính Trạch với cậu là nhất kiến chung tình, nhưng còn cậu, chắc là lâu ngày nảy xinh tình cảm, còn nếu không thì, trong chớp mắt, anh ấy nhận ra anh ấy thích cậu”.
Lâm Mộng Hiểu càng nghe càng chẳng hiểu gì cả, cô học nghệ thuật nhưng lại chẳng biết tình yêu thực sự là gì, cô chỉ biết tình yêu vĩnh cữu rất tuyệt vời.
An Cẩm Y nắm tay Lâm Mộng Hiểu đang đặt trên bàn: “Hiểu Hiểu à, trong chuyện này, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, nếu cậu cảm thấy anh ấy là người cậu có thể gửi gắm cả đời, thì đừng buông tay anh ấy ra, để không bị vuột mất, tớ luôn chúc phúc cho cậu.” Trong đầu cô chợt xuất hiện hình bóng của Thẩm Mộ Phong cùng nụ cười như tỏa nắng của anh.
“Tớ xin lỗi cậu, Y Y. Lúc cậu cần tớ nhất, tớ lại không có ở bên, còn bây giờ, lúc lòng tớ đang rối như tơ vò thì cậu lại ở đây an ủi tớ.” Lâm Mộng Hiểu nắm chặt tay An CaarmY, “Nghe xong những gì cậu nói, tớ tin rằng dường như anh ấy là hoàng tử của cậu đấy, cậu và anh ấy chắc chắn sẽ sống hạnh phúc.”
An Cẩm Y mỉm cười: “Tất cả chúng ta sẽ đều sống hạnh phúc.”
Hai cô gái ngồi bên cạnh cửa sổ, cùng chúc nhau được hạnh phúc mãi mãi.
Sau khi chia tay Lâm Mộng Hiểu, An Cẩm Y nhận được một cuộc điện thoại.
“An An à.” Trong điện thoại phát ra giọng nói trầm ấm của Thẩm Mộ Phong thật khiến người nghe cảm thấy yên lòng. “Em thế nào? Có nhớ anh không?”
“Có, em rất nhớ anh.” An Cẩm Y thẹn thùng trả lời.
Thẩm Mộ Phong vốn chỉ muốn hỏi cô như vậy không ngờ cô thừa nhận ngay, lòng anh liền trào dâng niềm hạnh phúc.
“Anh đang bận ạ?” An Cẩm Y không nghe thấy tiếng Thẩm Mộ Phong liền dò hỏi.
“Không có.” Thẩm Mộ Phong nở nụ cười, qua điện thoại An Cẩm Y không thể nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ của anh, “Anh chỉ muốn nghe giọng của em thôi, vì anh cũng rất nhớ em.”
An Cẩm Y nghe vậy, môi nở nụ cười tươi tắn, thật hạnh phúc khi có ai đó nhớ nhung và nghĩ đến mình.
“Mộ Phong, cám ơn anh.” An Cẩm Y chậm rãi nói, “Cám ơn anh vì đã chủ động, cám ơn anh đã kiên trì, cám ơn anh vì đã làm cho em cảm thấy hạnh phúc. Nếu như không gặp được anh, có lẽ em sẽ không biết được, lúc nào em sẽ gặp được tình yêu thật sự.”
“Là như vậy sao.” Thẩm Mộ Phong vui vẻ nói, “Anh cũng muốn cám ơn em, cám ơn em vì đã chấp nhận anh, cám ơn vì em đã thương anh, cám ơn vì em đã bao dung với hoàn cảnh của gia đình anh.”
Qua điện thoại, An Cẩm Y nghe thấy tiếng cười của Thẩm Mộ Phong, tâm trạng cô phấn chấn vô cùng.
“Làm sao bây giờ? Rõ ràng là chưa phải thời gian quá dài, nhưng cứ nghĩ đến em là lòng anh nôn nóng lắm, An An, em nói thử xem anh nên làm gì bây giờ?”
An Cẩm Y biết Thẩm Mộ Phong có nói quá lên, cô phì cười: “Để rồi xem, lấy em về rồi anh sẽ cảm thấy chán cho mà xem.”
“Không bao giờ, sao có thể như vậy được?” Thẩm Mộ Phong mỉm cười, “Cho dù có như vậy, anh sẽ ghi nhớ tất cả mọi nhất cử nhất động của em, kể cả từng cử chỉ nét mặt. An An, kiếp trước anh không được may mắn làm chồng em nhưng kiếp này anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.”
An Cẩm Y cảm động trước những gì Thẩm Mộ Phong nói, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, anh là thế, chỉ cần vài câu nói của anh cũng có thể khiến mọi cảm xúc trong cô trở nên mềm mại như nước.
“Em biết rồi. Giờ em đang ở ngoài, đợi khi em về nhà em gọi cho anh, được không?” An Cẩm Y cười nói.
Thẩm Mộ Phong tưởng tượng bên kia đầu dây có một cô gái đang đỏ mặt ngượng ngùng. Nhìn những tập tài liệu trên bàn, anh lắc đầu: “Được rồi, em về nhà cẩn thận nhé, về nhà rồi nhớ phải gọi điện cho anh.”
“Dạ, liên lạc sau nhé.” An Cẩm Y cười nói rồi tắt điện thoại.
Rời khỏi nhà hàng, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, ấm áp.
Tốt thật!
[Lời tác giả]
AAA ~ Ngày mai là hôn lễ rồi nha~
Sau hôn lễ có biến đó nha ~ (Tiểu Thất cười gian…)
/29
|