Cặp Đôi Cưới Gấp

Chương 27 - Chương 27

/29


An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.

Sau khi chọn được ngày thích hợp, cả hai mới đi in thiệp mời.

Công ty chụp ảnh cưới chuẩn bị cho An Cẩm Y rất nhiều bộ váy đẹp đẽ, mỗi lần cô thử váy cưới đi ra, vẻ mặt tươi sáng, khiến mọi người bị thu hút. Bình thường cô chỉ trang điểm đơn giản, thế mà lúc này khi được chuyên viên trang điểm cho, trông cô thật lộng lẫy và kiêu sa.

Ánh mắt cô trong veo, long lanh, sống mũi cao đẹp đẽ, đôi môi gợi cảm, dưới ánh đèn flash sáng bóng. Bộ cáy cưới màu trắng ôm sát để lộ những đường cong quyến rũ, cô đứng yên ở đó nhìn Thẩm Mộ Phong trong trang phục chú rể.

Nhìn thấy An Cẩm Y xinh đẹp và quyến rũ, Thẩm Mộ Phong mỉm cười, ánh mắt như bị thôi miên, có cả sự tự hào, và cả tình yêu, anh bước từng bước một tới gần cô, vòng tay qua eo cô, trầm giọng nói: “Vợ anh đẹp quá!”

“Cám ơn anh.” An Cẩm Y cười ngọt ngào, “Chồng em cũng thật đẹp trai.”

Nhiếp ảnh gia hỏi: “Chú rể và cô dâu, chúng ta bắt đầu được chưa?”

“Tất nhiên rồi.” Thẩm Mộ Phong nở nụ cười thỏa mãn.

Hai người đứng trước tấm phong nền màu xanh lam, tạo các kiểu dáng thân mật theo yêu cầu của nhiếp anh gia.

Ở bức ảnh cuối cùng, An Cẩm Y đứng đối diện với Thẩm Mộ Phong, cô dựa vào người anh, bàn tay đặt trên ngực, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng trái tim anh đập thình thịch. “Thình thịch thình thịch…” Giống như nó muốn nhảy bổ ra ngoài lồng ngực.

Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Thẩm Mộ Phong. Cô có thể thấy được trong đôi mắt anh ngập tràn tình ý sâu đậm, cô mỉm cười, cả hai nhìn nhau, tràn ngập hạnh phúc.

“OK.” Nhiếp ảnh gia hô lên. “Bây giờ chúng ta sẽ chụp ảnh ngoại cảnh, mời cô dâu và chú rể đi thay đồ.”

“Được”. Thẩm Mộ Phong mỉm cười, vẫn ôm An Cẩm Y trong vòng tay.

An Cẩm Y nhẹ nhàng đẩy anh: “Được rồi, đừng giỡn nữa, anh buông em ra đi, em còn phải đi thay váy nữa.”

Thẩm Mộ Phong cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tươi cười, âu yếm nói: “Em nè, bữa nay em đẹp lắm, làm cho anh như bị thôi miên, anh không muốn buông em ra đâu, phải làm sao bây giờ?”

“Đừng có đùa nữa nha, sợ là sau này lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt này anh lại chán.” Dù ngoài miệng nói như vậy nhưng thật ra khi nghe những gì Thẩm Mộ Phong nói, An Cẩm Y cảm thấy rất sung sướng.

“Không bao giờ, tại sao anh lại chán được chứ?” Thẩm Mộ Phong càng siết chặt vòng tay ôm An Cẩm Y, “Có em ở bên, anh sẽ không bao giờ cảm thấy chán.”

Dứt lời, Thẩm Mộ Phong cúi xuống hôn một cái thật nhẹ trên trán An Cẩm Y, sau đó dịu giọng nói: “Được rồi, em đi thay váy đi, anh đợi.” Tuy nhiên, lại lưu luyến không muốn buông cô ra.

An Cẩm Y gật đầu, quay người đi thay đồ, Thẩm Mộ Phong nhìn theo cô, trên mặt đầy sủng nịnh.

Sau khi cả hai chụp thêm ảnh ngoại cảnh, buổi chụp ảnh cuối cùng cũng kết thúc. An Cẩm Y và Thẩm Mộ Phong vừa đói vừa mệt, vì thế, cả hai quyết định ra ngoài ăn cơm.

Trên đường đưa An Cẩm Y về nhà, Thẩm Mộ Phong cười nói: “An An, đầu tháng sau là hôn lễ của hai đứa mình, ba mẹ em đã biết chưa?”

“Dạ.” An Cẩm Y gật đầu, “Ba mẹ nói thời gian như vậy cũng kịp để chúng mình chuẩn bị.”

“Đúng rồi.” Thẩm Mộ Phong lại nói, “Để khi nào đi lấy ảnh, chúng mình sẽ phóng to một bức rồi treo ở trong phòng khách, em thấy sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” An Cẩm Y mỉm cười.

Đúng lúc đó, điện thoại của An Cẩm Y đổ chuông, là Lâm Mộng Hiểu gọi, hôm nay cô ấy về nước, muốn hẹn gặp cô.

An Cẩm Y rất mong ngóng ngày này, vì cô có rất nhiều chuyện muốn nói với cô bạn thân của mình.

Sau khi cả hai hẹn thời gian, An Cẩm Y biết Lâm Mộng Hiểu vừa xuống máy bay, không muốn làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, liền tắt máy.

Ba ngày sau, vào một buổi chiều đẹp trời, An Cẩm Y và Lâm Mộng Hiểu ngồi bàn cạnh cửa sổ trong Pizza Hut, thưởng thức bữa trưa.

Lâm Mộng Hiểu uống ngụm cà phê, tức giận nói: “Chẳng giống hương vị cà phê Ý chút nào cả.”

“Thôi mà, đừng nói mấy chuyện đó.” An Cẩm Y cười, “Lâu lắm rồi cậu với tớ mới gặp nhau, tâm sự chút đi?”

Lâm Mộng Hiểu nghe thế, đặt thìa xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt A Cẩm Y, ánh mắt lóe sáng, cô vội hỏi: “Sao cậu mới đó mà đã kết hôn rồi? Hình như là chỉ mới vài ngày sau khi tớ ra nước ngoài? Lúc đó, chẳng phải cậu với Lưu Hạo Dương…” Chợt thấy mình đã nhắc tới chuyện không nên nhắc, Lâm Mộng Hiểu im bặt rồi nói: “Tớ xin lỗi.”

“Không sao.” An Cẩm Y cười cười, tỏ vẻ thoải mái, “Bây giờ tớ có thể nói rằng, tớ đã hoàn toàn bỏ lại phía sau chuyện của Lưu Hạo Dương và Mạc Diệc Nhu, bởi vì tớ còn có cuộc sống của tớ mà. Tớ rất quý trọng hạnh phúc hiện tại.”

Lâm Mộng Hiểu nghe An Cẩm Y nói, khẽ thở dài, cô thành tâm chúc phúc cho An Cẩm Y.

Bị Lâm Mộng Hiểu truy hỏi, An Cẩm Y liền kể với cô đã gặp Thẩm Mộ Phong ở đâu, quen nhau như thế nào, yêu nhau ra làm sao.

Lâm Mộng Hiểu nghe xong, cảm thán nói rằng duyên phận thật kỳ lạ. Cô là người làm nghệ thuật, coi nghệ thuật như hơi thở, mở miệng châm chọc: “Anh ấy đối với cậu chắc chắn là nhất kiến chung tình.”

An Cẩm Y mỉm cười, gật đầu, lại hỏi: “À, đầu tháng sau là hôn lễ của tụi tớ, cậu rảnh chứ, làm phù dâu cho tớ nhé?”

“Dĩ nhiên rồi.” Lâm Mộng Hiểu vui vẻ, “Tớ là bạn thân của cậu mà.”

An Cẩm Y húp một muỗng canh, đáp lại: “Thế còn cậu thì sao, kể đi? Trúng mánh gì mà đi Milan vậy? Khả năng hội họa của cậu tốt hơn chứ?”

Nhắc tới Milan, vẻ mặt của Lâm Mộng Hiểu không được thoải mái, cô ngập ngừng rồi mới nói: “Y Y, tớ không biết phải làm sao bây giờ? Tớ chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế… Tớ…”

“Có chuyện gì vậy, Hiểu Hiểu?” An Cẩm Y thấy Lâm Mộng Hiểu như vậy, tò mò.

“Y Y, ” Lâm Mộng Hiểu cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô hỏi: “Nếu có một người lớn hơn cậu mười tuổi tỏ tình với cậu thì cậu có nhận lời người đó không?”

An Cẩm Y giật mình: “Đừng nói là…”


/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status