CHƯƠNG 23
“Bác sĩ Thời.” Cậu ta lên tiếng chào hỏi “Thật trùng hợp...?”
“Bác sĩ Viễn.” Thời Dung gật đầu với cậu ta, không muốn bảo đây là quán cà phê bệnh viện, hơn một nửa số người trong quán cà phê là đồng nghiệp cùng bệnh viện. “Chỉ trùng hợp thôi.”
Rồi anh quay sang nhìn Thời Di với ánh mắt dò hỏi.
Khi ánh mắt lướt xuống đùi cô, anh cau mày không đồng tình.
Thời Di chớp mắt trả lời câu hỏi của anh “Mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của cháu với Bác sĩ Viễn, chú út ạ.” Cô nói “Cũng truyền đến chỗ chị lễ tân rồi. Chú út à, chú sẽ không hiểu lầm chứ? Cháu và Bác sĩ Viễn chỉ là bạn bè thôi.”
Thời Dung không nói gì.
Anh xác thực đã hiểu lầm lời đồn thổi mấy ngày trước, dù sao xét về dung mạo và lợi thế trong sự nghiệp của Viễn Chu, anh chưa từng thấy cậu ta thất bại trong tình yêu, từ thực tập sinh trong bệnh viện, hay người nhà đi cùng bệnh nhân, hay là y tá mới, chỉ có Viễn Chu không thích bọn họ, không có gì là cậu ta không nắm bắt được.
Đừng nói đến sự hài hước của Viễn Chu, một khi cậu ta định tấn công, không ai có thể lọt khỏi tấm lưới hiền lành của cậu ta.
Nhưng Viễn Chu cũng không phải là loại người vô liêm sỉ bội tình bạc nghĩa, cậu ta đối xử với mọi mối quan hệ một cách khá nghiêm túc. Nếu Thời Di suy nghĩ sáng suốt, quyết định ở bên cậu ta thì cũng không phải là chuyện gì xấu ít nhất như vậy còn tốt hơn là cùng anh rơi xuống vực thẳm.
Trong đầu suy nghĩ nhiều như vậy, Thời Dung hít một hơi, có chút chán nản.
Nhưng hiện tại có vẻ như cô không có ý định phát triển mối quan hệ với Viễn Chụ Thời Dung vô thức nghĩ đến tiếng rên ɾỉ triền miên mấy đêm trước, cùng sự cố ý dụ dỗ của cô khi tiễn anh ra ngoài vào buổi sáng.
Viễn Chu biết mình đã game over khi nghe cô giải thích với Thời Dung, nhưng cậu ta nhanh chóng thu lại nụ cười, cũng không tỏ ra xấu hổ vì điều đó.
“Chú út, chú có muốn gọi đồ ăn không? Con đi cùng chú.” Thời Di nói rồi đứng dậy, đôi tay mềm mại êm ái ôm lấy cánh tay anh, bộ ngực mềm mại nhẹ nhàng áp vào anh.
Tâm trí của Thời Dung chấn động, màu sắc trong đáy mắt càng tối hơn.
Cô thực sự càng trở nên trắng trợn.
Lý trí của Thời Dung nói với anh rằng anh nên đẩy cô gái táo bạo này ra, nhưng khi ánh mắt rơi vào bờ mông mịn màng không dấu vết của cô, trong phút chốc anh thất thần, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đẩy cô ra.
Mặc váy ôm sát mông như vậy mà không để lộ chút dấu vết quần lót nào?
/153
|