Chương 17:
Xử lí xong công việc thì đã chạng vạng tối. Sau khi Tần Diễn gọi điện báo cho Hứa Oánh một tiếng, rồi nhanh chóng đánh xe tới gặp Lâm Oanh.
Đúng là một tai nạn nhỏ, chỉ là một chiếc xe điện chạy nhanh, suýt chút thì chạm khiến cô gái nhỏ bị dọa sợ rồi té trật chân.
Trong điện thoại dì Lý nói rằng tình hình cũng không nghiêm trọng, Tần Diễn cũng bớt lo lắng nhưng thật sự tới bệnh viện rồi mới biết được chân của nàng đã sưng ra một cục xanh tím.
“Chú Tần……”
Đau như vậy nhưng nàng lại không muốn ở lại bệnh viện, bác sĩ chỉ có thể an bài nàng ở phòng khám bệnh chờ người nhà tới đón. Lâm Oanh ở phòng khám bệnh một buổi chiều nhưng may mắn rằng hai quyển sách nàng mượn được giúp nàng vượt qua nhàm chán.
Cô gái thấy Tần Diễn tới liền trốn tránh ánh mắt, chào hỏi qua một lượt rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Bác sĩ thấy vậy liền nói:
“Không có gì trở ngại, chỉ là bị bong gân. Lúc đưa tới đã chườm đá cho cô ấy, về nhà lúc sau nhớ kê đệm cao lúc ngủ, trong khoảng thời gian này nhớ chăm sóc kỹ hơn là ổn thôi”.
Tần Diễn nhìn thoáng qua mắt cá chân sưng vù của Lâm Oanh , “Còn có thể đi sao?”
“Chắc phải nghỉ dưỡng một thời gian rồi mới đi lại được, vết thương không phải lớn nếu nghiêm trọng hơn thì rất mệt”.
Bệnh viện cũng tới giờ tan làm, bác sĩ cởϊ áσ blouse trắng nói vài câu liền nhanh chóng rời đi.
Phòng khám bệnh đã nhanh chóng vắng người, bác sĩ đi rồi chỉ còn lại hai người bọn họ. Lâm Oanh còn nhớ rõ lời nói buổi tối hôm đó, liền nhanh chóng giãy giụa:
“ Thực sự không có nghiêm trọng như bác sĩ nói, con có thể tự đi được mà…”.
Lời còn chưa dứt kia, thân thể mảnh khảnh kia liền mất cân bằng. Tần Diễn nhanh tay bế nàng, ánh mắt không rõ cảm xúc gì.
“Không cần mạnh miệng, trong khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc cho cô.”
Lâm Oanh gắt gao nắm chặt hai quyển sách, ngón tay trắng bệch, đầu như cũ rũ thấp xuống, bị hắn ôm ra phòng khám bệnh tới bãi đỗ xe mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Cảm ơn chú”.
Người trong lòng ngực người nhẹ đến ngạc nhiên, cơ hồ không cảm giác được trọng lượng. Tần Diễn cả quãng đường không mở miệng, đặt nàng ở ghế phụ, rồi chạy đến hiệu thuốc gần đó mua túi chườm đá.
Như một thói quen, trên đường Tần Diễn lại chủ động trả lời điện thoại của Hứa Oánh, giải thích rõ ràng sự việc với vợ.
Khi bọn họ trở về thì thấy nhà vẫn sáng đèn - dì vẫn đang chờ Lâm Oanh về. Khi thấy xe Tần Diễn đến cửa thì nhanh chóng ra mở cửa
“Tại sao lại về muộn vậy? Sao lại thế này hả Oanh Oanh, cháu không phải nói rằng xe chưa đυ.ng phải cháu hay sao? Tại sao lại ở bệnh viện lâu như thế?”.
“Cháu thực sự xin lỗi dì,”
Lâm Oanh vừa thấy dì liền không nhịn được đỏ mắt, “Lúc cháu ngã thì chân không có sưng lên, chỉ là lúc đứng lên thì rất đau, cháu cứ ngỡ không có việc gì……”.
Mặc dù lúc nào cũng cố cư xử như một thiếu nữ trưởng thành nhưng Lâm Oanh cũng chỉ là một cô gái nhỏ 15-16 tuổi thôi. Tần Diễn nhìn về phía nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên thấy Lâm Oanh rớt nước mắt:
“Là vì tôi, làm phiền dì hâm nóng thức ăn cho nàng. Tôi đem Oanh Oanh lên phòng trước”.
Dì vội vàng gật đầu trở về phòng bếp, Lâm Oanh nhanh chóng xoa xoa nước mắt, chờ đến khi bị đặt ở trên giường thì vành mắt chỉ còn chút đỏ.
Tần Diễn đem đệm lót dưới mắt cá nhân nàng, “Còn đau không?”
Lâm Oanh lắc đầu: “Không có việc gì, đã không còn đau nữa.”
Nàng giống như lại trở về tới lúc ban đầu cùng hắn liên lạc qua điện thoại - bộ dạng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Cắn phòng lớn lại bỗng nhiên chật hẹp bởi sự có mặt của Tần Diễn, ngay cả tủ áo quần hay giá sách mà Lâm Oanh thường dùng đều trở nên nhỏ nhắn.
Tần Diễn đứng ở mép giường, nhìn một vòng căn phòng không tìm thấy một cái ấm nước, chỉ có thể nhíu nhíu mi một lần nữa đem ánh mắt đặt ở gáy cô gái
“Về sau nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi. Nếu hôm nay dì không gọi điện tới thì cô định ở bệnh viện cho đến khi nào?”
Trước kia hắn chưa từng phát hiện Lâm Oanh lại quật cường đến như thế.
“Bởi vì con…… Con vốn dĩ cho rằng không có chuyện gì lớn cả,” Cô gái nhỏ lặp lại lời nói của dì Lý “Hơn nữa, con sợ quấy rầy đến chủ.”
Tần Lâm Oanh lại gật đầu như cũ, không nói một lời. Tần Diễn trầm mặc sau một lúc lâu, ngữ khí hòa hoãn: “Ngày mai tôi lại đến xem cô, có chuyện gì thì cứ nói cho tôi, tôi sẽ giúp.”
Nghe vậy, cô gái trên giường cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, một đôi mắt hạnh phiếm hơi nước.
“Chú có thể…… có thể ôm con không?”.
Nàng thật sự rất nhớ hắn.
/145
|