Chương 18:
Không thể.
Lời này không phải đáp lại yêu cầu của nàng mà là một lời cảnh tỉnh đối với bản thân hắn.
Lần này gặp nàng hắn đã cố gắng cư xử bình thường, coi như là sửa sai cho chính mình.
Thay vì vợ mình có quyền được biết chuyện, hắn càng hiểu rõ rằng ở nhà vẫn còn có người đang chờ hắn về.
“Hôm nay ở bệnh viện con vẫn luôn sợ hãi……” Nàng khóc nức nở khi kể chuyện chuyện chiều nay “Con lần đầu tiên thấy một bệnh viện lớn như vậy, khi vào khoa chỉnh hình con cứ nghĩ chân mình đã bị gãy……”
Quả thật trên đường tới bệnh viện nàng suy nghĩ rất nhiều, càng sợ rằng sẽ không một ai đến thăm nàng.
Nơi này không giống với trong thôn, đây là một bệnh viện lớn có rất nhiều người lạ qua lại. Mọi người thấy nàng ngồi trên giường bệnh không ai bên cạnh đều dò xét bằng ánh mắt tò mò.
Trong tòa nhà lớn này đâu đâu cũng toàn người lạ, nàng ngoại trừ Tần Diễn và dì Lý cũng không quen biết ai cả. Nàng ngồi một mình đọc sách rồi nhớ đến đến ông bà nội.
Nếu Tần Diễn không tới thì phải làm sao, Lâm Oanh không ngừng hỏi chính mình nhưng mãi không thể có câu trả lời.
“Tại sao lại dọa chính mình như vậy.” đối mặt với cô bé đáng thương như vậy Tần Diễn cũng chỉ có thể an ủi nhẹ nhàng, “Bác sĩ không phải nói không có việc gì sao, chỉ cần nghĩ dưỡng tốt thì sẽ khỏe lại thôi.”
Hốc mắt đỏ hoe, nàng cắn cắn môi dưới như không muốn nó rơi ra ngoài
“Sau đó, sau đó con cho rằng chú sẽ không tới đón…” thanh âm nàng run rẩy, “Bởi vì lúc trước, con đã làm nhiều chuyện sai trái, chú giận con…”
Nàng một chân được lót đệm, một chân duỗi thẳng, đã như vậy còn ngẩng đầu lên để nói chuyện với hắn. Tần Diễn ở mép giường ngồi xuống, nhìn nàng hai mắt đẫm lệ đang dần tiến vào lòng hắn.
Trên người nàng vẫn là mùi hương bột giặt như ánh nắng mặt trời, sạch sẽ như cơn gió mùa hạ. Tần Diễn vỗ vỗ sau lưng, nơi đó so với lần trước lại càng gầy hơn. Chỉ là một cái ôm đơn giản.
Cô gái nhỏ ốm yếu cùng với nước mắt đàng thương thật khiến đàn ông mềm lòng, Tần Diễn nhẹ nhàng ôm chặt trong cô gái nhỏ trong l*иg ngực, ôn nhu dặn dò:
“Cô quá gầy rồi, phải ăn nhiều chút. Dì Lý nói gần đây cô rất kén ăn.”
Hắn nửa tháng vừa rồi rất bận nhưng vẫn luôn có dì Lý chủ động báo qua về tình trạng của Lâm Oanh.
“Trời quá nóng nên con ăn không vào…”
Cô gái nhỏ khóc nức nở mà nói dối, Tần Diễn đương nhiên sẽ không biết nàng vì cái gì mà không muốn ăn. Nếu hắn biết chính hắn là nguyên nhân thì sẽ rất rối rắm cho nàng.
Lâm Oanh dùng cánh tay vòng lấy eo người đàn ông, bàn tay nhỏ như một con bướm không ngừng sợ soạn phía sau lưng hắn. Bầu không khí bỗng chốc trở nên ái muội.
Chỉ là một cái ôm nhưng Tần Diễn trong nháy mắt mất khống chế, môi mỏng mạnh mẽ hôn lấy cô gái nhỏ.
Hắn thuần thục cạy mở hàm răng nàng, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, liền gặp chiếc lưỡi non mềm của nàng. Trong nháy mắt khiến đầu óc hắn như nổ tung, trầm mê vào ái tình nɧu͙© ɖu͙©.
Lửa tình bùng lên, Tần Diễn liền đem váy của nàng kéo lên, đem lòng bàn tay nỏng bỏng du ngoạn khắp thân thể mềm của nàng. Hắn thật sự bị xúc cảm mềm mại này làm cho điên cuồng, bàn tay đang ở xương bướm nàng nổi gân xanh như hận không thể khảm nàng vào chính mình.
Càng hôn xuống dưới, váy áo Lâm Oanh đều đã bị cởi hơn phân nửa, cặρ √υ" nhỏ bị lòng bàn tay hắn nhào nặn mà căng cứng.
Cái miệng nhỏ của nàng bị hôn đến mức sưng đỏ, trên mặt còn dính nước bọt.
“Chú Tần.”
Thanh âm nhẹ nhàng, ngọt ngào mặc dù không có ý làm nũng.
“Chú hôm nay có thể…có thể về muộn một chút được không?”
/145
|