Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 40: Thật nhiều tiếng “Hoàng tỷ”~

/100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Tề Uyên liếc mắt nhìn A Viên một cái, đôi mắt sâu thẳm nửa híp lại, đuôi mày hơi nhếch lên, cả người đều lộ ra vẻ không tình nguyện.

Thái Hoàng Thái Hậu nâng tay lên đập vào ót của ngài, tức đến hộc máu, nói: "Hoàng tỷ của con vất vả cả nửa ngày mới làm Ngỗng say cho con được, còn cố tình gọi con qua đây nếm thử, còn con thì cả một tiếng "Hoàng tỷ" cũng không muốn gọi, hồi còn nhỏ ai gia đã dạy như thế nào rồi?"

Tề Uyên bình tĩnh nhìn về phía A Viên, môi khẽ giật, nghiến răng nghiến lợi gọi: "Hoàng tỷ."

A Viên run rẩy bỏ cái mâm trong tay xuống, cúi người hành lễ với hai người rồi nhấc chân định chạy đi, không chạy không được! Tuy nàng cũng muốn ăn món Ngỗng say lắm, nhưng nếu thời điểm này không chạy, đợi lát nữa chỉ sợ còn chưa ăn nổi thịt Ngỗng thì đã bị Tề Uyên nuốt vào trong bụng.

"Đứng lại." Tề Uyên vừa liếc mắt liền biết nàng định chạy đi, giọng nói lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn chăm chú vào nàng: "Hoàng Tổ mẫu đang đợi cô dùng bữa đó."

A Viên khẽ bĩu môi, nhìn khuôn mặt hiền lành kia của Thái Hoàng Thái Hậu, đành phải chậm chạp đi tới, ngồi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu.

Nàng mở vung ra, một mùi hương mang theo mùi rượu nồng đậm ngay lập tức tỏa ra khắp phòng. A Viên gắp một miếng thịt đùi cho Thái Hoàng Thái Hậu, cười híp mắt nói: "Hoàng Tổ mẫu, ngài nếm thử xem?"

"Được, Hoàng Tổ mẫu biết con hiếu thảo, mau ngồi xuống ăn đi." Thái Hoàng Thái Hậu kéo nàng ngồi xuống, nhấc đũa gắp thịt Ngỗng trong mâm lên cắn một miếng, thịt mềm, thấm đậm mùi rượu, đặc biệt là vị tương như ngấm vào trong phần thịt, tươi ngon hấp dẫn, mỗi miếng thịt đều hết sức tươi mới.

"Tay nghề của Nặc Nha Nhi đúng là miễn chê!" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thiếu nữ xinh đẹp lanh lợi bên cạnh, bỗng nhiên thở dài xa xăm: "không biết liệu sau này ai mới may mắn lấy được Nặc Nha Nhi của chúng ta nhỉ!"

Tề Uyên nhìn thoáng qua A Viên, tinh tế nhai miếng thịt Ngỗng mềm mại trong, ung dung nói: "Người đó nhất định kiếp trước đã tích đức, làm việc thiện, phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh*."

*) Phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh: một cách nói ai đó đã đạt được điều gì đó rất tốt (Vì trong Phong Thủy “khói xanh” mang khí thế cát tường.)

"Lời này của Uyên nhi rất có lý!" Thái Hoàng Thái Hậu được dỗ dành đến hớn hở mặt mày, liền ăn nhiều thêm một bát cơm.

A Viên mím môi, chỉ cười mà không nói, bầu không khí trên bàn vô cùng vui vẻ hoà thuận.

Sau khi ăn xong, Tề Uyên ở lại dùng một chén trà nhỏ liền đứng dậy hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu: "Canh giờ đã không còn sớm nữa, Tôn nhi còn phải trở về phê sổ con, ngày khác lại đến đây đến thăm Hoàng Tổ mẫu."

"Gần đây trên Triều đình trăm công nghìn việc, Hoàng Tổ mẫu hiểu rõ tấm lòng yêu dân của con, mau đi đi." Thái Hoàng Thái Hậu kéo tay Tề Uyên, híp mắt cười, dặn dò: "Nhưng lại không thể ăn uống quá muộn, phải cẩn thận với sức khỏe của mình, giang sơn vạn dặm của Đại Tề không thể không có con được."

"Con sẽ chú ý." Tề Uyên cúi người hành lễ, ngẩng đầu nhìn về phía A Viên đang rúc người sang một bên, lãnh đạm nói: "Hoàng tỷ không đi tiễn Trẫm sao?"

"Ngài biết đường mà..." A Viên ngập ngừng nói, trái tim nhỏ bé run bần bật: Hôm nay mình đã được lợi hai lần từ ngài ấy rồi...

Tề Uyên đảo mắt lên người Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ gọi một tiếng: "Hoàng Tổ mẫu."

Ngài vốn được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi lớn, tình cảm bà cháu vô cùng thân thiết, chỉ cần mở lời là chẳng có không đúng ý cả, huống chi chỉ khiến cho trưởng tỷ đi tiễn mình thôi.

"Nặc Nha Nhi, Hoàng Tổ mẫu biết hôm nay con đã mệt mỏi rồi, nhưng cũng chỉ đưa tiễn tới cửa mà thôi, cũng chỉ vài bước chân." Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ vỗ tay nàng, nhỏ giọng nói: "Hoàng Tổ mẫu dù sao cũng già rồi, về sau chỗ dựa vững chắc của con cũng sẽ là Hoàng đệ."

Lòng A Viên mềm nhũn, khẽ lắc cánh tay của Thái Hoàng Thái Hậu, nói: "Hoàng Tổ mẫu không già đâu, con biết coi tướng, ngài mang Tướng Trường thọ, tương lai nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Dứt lời, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài cửa cùng với Tề Uyên.

Hai người sóng vai, không nói một lời, Tề Uyên vẫn luôn lộ biểu cảm lãnh đạm, nghiêng đầu nhìn sang A Viên ở bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên: "Hôm nay Trẫm gọi cô hai câu “Hoàng tỷ”."

A Viên khẽ rụt cổ theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Ta đã nói là ta không đi, nhưng ngài cứ bắt ta đi đến đây."

Tề Uyên nghe vậy, nhíu mày: "Ý cô là Trẫm ngu xuẩn, tự làm mình không thoải mái sao?"

"Đây, đây là ngài chính mồm nói..." A Viên thấy đã đưa người tới cửa, nhân lúc Tề Uyên còn chưa đen mặt liền vội vàng hành lễ với ngài, xoay người liền quay về bên trong.

Tề Uyên quay đầu lại nhìn bóng lưng đang chạy hốt hoảng của A Viên, khóe môi khẽ cong lên khó có thể thấy được: Con nhóc này vẫn giống như trước vậy.

******

Ngày hôm sau, A Viên hầu hạ Thái Hoàng Thái Hậu dùng đồ ăn sáng theo quy định hằng ngày, nàng tự tay múc một bát Cháo Yến Mạch* lên đặt trong tay Thái Hoàng Thái Hậu, điềm nhiên hỏi: "Hoàng Tổ mẫu nếm thử món cháo này đi, là con tự tay nấu đó."

*) Cháo Yến Mạch: là một món ăn dễ tiêu hóa, có tác dụng rất lớn đối với sức khỏe con người, đặc biệt là người già và trung niên.

IMG(Nguồn: 

/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status