*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
"Lại nói, chuyện này cũng may mà Thư Thư kỹ tính." Tề Sóc cười nói: "Năm đó lúc tham gia Cung Yến, Thư Thư thấy A Viên hơi giống với Vân Nhị Phu nhân liền chú ý một chút, sau này đệ cũng nhớ rằng con gái nhỏ bị thất lạc của nhà họ Vân cũng có nốt ruồi son trên mi tâm, cảm thấy quá trùng hợp liền tiện tay điều tra một chút."
Tề Sóc thở dài, chậm rãi nói: "Đáng tiếc đã muộn một bước, không thu hoạch được gì. Mấy năm nay mặc dù đệ còn âm thầm điều tra, nhưng cũng không điều tra ra tin tức gì..." anh ta dừng một chút, đôi mắt mang theo chút ý cười: "Ít nhiều cũng nhờ hai vị Nữ quan thân thiết với nàng ấy."
Tề Uyên đứng chắp tay, nhíu mày suy tư một lát, lại trầm giọng, nói: "Việc này trước tiên đừng nói cho nàng, đợi đến lúc đệ đến Vân gia thăm dò, xác định không có gì sai sót ta sẽ nói cho nàng."
Tề Sóc gật đầu đồng ý, vừa định thuận tay cầm một chén trà ngon lên uống, chỉ thấy vị Hoàng Huynh nhà mình đưa tay đè lại, thản nhiên nói: "sự tình còn chưa bẩm báo xong."
"Đệ đã bẩm báo xong rooig mà..." Tề Sóc sửng sốt trong chớp mắt, đỡ trán cười: "Suýt quên chuyện này, thủ lĩnh của Nam Cương định đi sứ đến Đại Tề."
"đi sứ sao?" Tề Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống: "Lại có trò hay xem rồi."
******
Tay phải Ảnh Nhất kéo dây cương, tay trái vác một bọc đồ nhỏ, vung roi thúc ngựa, phong trần mệt mỏi phi đến trước cửa Cung, thấy các Đại Thần vừa mới tan mới dám thở dốc.
anh ta nhìn quanh một vòng, thấy người đàn ông đang ăn Mãng Bào, thần thái sáng láng đang từ từ đi tới, thấp giọng gọi: "Chủ nhân."
Tề Sóc nhíu mày nhìn về phía anh ta mở miệng hỏi: "Sao rồi? đã hỏi rõ được chưa?"
"Hỏi rõ rồi, tên Thường Vượng kia đã khai."
Hai mắt Tề Sóc sáng ngời, lại trùng hợp nhìn thấy Vân Quan Thích đang toan lên ngựa rời đi, vội vàng bước nhanh đuổi theo ông ta, ôm quyền nói: "Tướng Quân, có lẽ ta có một tin tốt có thể làm cho trên dưới Vân gia đều vui mừng."
"Tin tức tốt sao?" Vân Quan Thích nhíu mày, có vẻ như đang không có tâm trạng tốt: "Sao lại có tin tức tốt gì... Nếu như tìm được Gia Gia về mới..."
Dứt lời, ông ta nghiêng đầu yên lặng nhìn Tề Sóc, đôi mắt không chớp lấy một cái, Vân Quan Thích há miệng dò hỏi: "Là tin tức của Gia Gia nhà chúng ta sao?"
Tề Sóc khẽ gật đầu, nhìn người đang ông hốc mắt ửng đỏ, hai tay không ngừng run rẩy trước mặt, cảm khái trong lòng: Đối diện với chiến tranh, nỗi khổ của mọi người đều là giống nhau, không kể thân phận thấp hay cao...
"Vương gia, ngài có thể hạ mình đến Quý phủ của thần nói chuyện tỉ mỉ được không ?" Giọng nói vốn sang sảng của Vân Quan Thích lại mang theo chút nghẹn ngào, bòng lưng cao lớn vĩ đại sụp xuống giống như cây khô.
"Được."
Vừa dứt lời, Tề Sóc đã bị một luồng sức mạnh lớn phóng ra khỏi cửa Cung.
Tề Sóc:...
Cho dù Tề Sóc vốn giỏi cưỡi ngựa nhưng lúc này cũng chỉ miễn cường đuổi kịp được Vân Quan Thích mà thôi. Đến trước cửa phủ Hiển Quốc Công, anh ta vừa xuống ngựa, còn chưa kịp thở dốc đã bị người kéo vào trong phủ.
Bên trong Sảnh chính, ngoại trừ người con trai thứ tư của Vân gia đang mang vợ con đóng quân ở biên quan, những người khác đều ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng chăm chú nhìn vào Tề Sóc đang xanh xao mặt mày.
anh ta ngồi xuống nhấp một hụm trà nóng, sắc mặt mới dọi đi một chút: "Sáng nay ta vào cung thấy Hoàng Huynh vô cùng lo lắng liền hỏi thăm một câu, thế mới biết là vì chuyện của A Viên."
"Vì A Viên sao?" Trái tim Quý thị nhói một cái: "A Viên đã xảy ra chuyện gì? A?"
"Nàng ấy biết bản thân không phải con ruột trong nhà, khóc cả một đêm..."
"Khóc cả một đêm sao? Vậy thì đôi mắt kia không phải đã khóc đến hỏng rồi?" Quý thị nghe vậy liền đau lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Tề Sóc, nức nở nói: "Có thể phiền Vương gia thay thần thiếp đưa một chút Củ khởi, Hạt Thảo Quyết Minh, Hoa Cúc và Dâu Tằm cho A Viên được không..."*
*) Củ khởi ( còn gọi là Củ Khỉ hay Cẩu Kỷ hay Kỷ Tử): là một vị thuốc trong Đông y gắn với tích vua Thần Nông. Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên Hán Việt là "Cẩu Kỷ Tử"
(Nguồn:
Editor: Sil
"Lại nói, chuyện này cũng may mà Thư Thư kỹ tính." Tề Sóc cười nói: "Năm đó lúc tham gia Cung Yến, Thư Thư thấy A Viên hơi giống với Vân Nhị Phu nhân liền chú ý một chút, sau này đệ cũng nhớ rằng con gái nhỏ bị thất lạc của nhà họ Vân cũng có nốt ruồi son trên mi tâm, cảm thấy quá trùng hợp liền tiện tay điều tra một chút."
Tề Sóc thở dài, chậm rãi nói: "Đáng tiếc đã muộn một bước, không thu hoạch được gì. Mấy năm nay mặc dù đệ còn âm thầm điều tra, nhưng cũng không điều tra ra tin tức gì..." anh ta dừng một chút, đôi mắt mang theo chút ý cười: "Ít nhiều cũng nhờ hai vị Nữ quan thân thiết với nàng ấy."
Tề Uyên đứng chắp tay, nhíu mày suy tư một lát, lại trầm giọng, nói: "Việc này trước tiên đừng nói cho nàng, đợi đến lúc đệ đến Vân gia thăm dò, xác định không có gì sai sót ta sẽ nói cho nàng."
Tề Sóc gật đầu đồng ý, vừa định thuận tay cầm một chén trà ngon lên uống, chỉ thấy vị Hoàng Huynh nhà mình đưa tay đè lại, thản nhiên nói: "sự tình còn chưa bẩm báo xong."
"Đệ đã bẩm báo xong rooig mà..." Tề Sóc sửng sốt trong chớp mắt, đỡ trán cười: "Suýt quên chuyện này, thủ lĩnh của Nam Cương định đi sứ đến Đại Tề."
"đi sứ sao?" Tề Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống: "Lại có trò hay xem rồi."
******
Tay phải Ảnh Nhất kéo dây cương, tay trái vác một bọc đồ nhỏ, vung roi thúc ngựa, phong trần mệt mỏi phi đến trước cửa Cung, thấy các Đại Thần vừa mới tan mới dám thở dốc.
anh ta nhìn quanh một vòng, thấy người đàn ông đang ăn Mãng Bào, thần thái sáng láng đang từ từ đi tới, thấp giọng gọi: "Chủ nhân."
Tề Sóc nhíu mày nhìn về phía anh ta mở miệng hỏi: "Sao rồi? đã hỏi rõ được chưa?"
"Hỏi rõ rồi, tên Thường Vượng kia đã khai."
Hai mắt Tề Sóc sáng ngời, lại trùng hợp nhìn thấy Vân Quan Thích đang toan lên ngựa rời đi, vội vàng bước nhanh đuổi theo ông ta, ôm quyền nói: "Tướng Quân, có lẽ ta có một tin tốt có thể làm cho trên dưới Vân gia đều vui mừng."
"Tin tức tốt sao?" Vân Quan Thích nhíu mày, có vẻ như đang không có tâm trạng tốt: "Sao lại có tin tức tốt gì... Nếu như tìm được Gia Gia về mới..."
Dứt lời, ông ta nghiêng đầu yên lặng nhìn Tề Sóc, đôi mắt không chớp lấy một cái, Vân Quan Thích há miệng dò hỏi: "Là tin tức của Gia Gia nhà chúng ta sao?"
Tề Sóc khẽ gật đầu, nhìn người đang ông hốc mắt ửng đỏ, hai tay không ngừng run rẩy trước mặt, cảm khái trong lòng: Đối diện với chiến tranh, nỗi khổ của mọi người đều là giống nhau, không kể thân phận thấp hay cao...
"Vương gia, ngài có thể hạ mình đến Quý phủ của thần nói chuyện tỉ mỉ được không ?" Giọng nói vốn sang sảng của Vân Quan Thích lại mang theo chút nghẹn ngào, bòng lưng cao lớn vĩ đại sụp xuống giống như cây khô.
"Được."
Vừa dứt lời, Tề Sóc đã bị một luồng sức mạnh lớn phóng ra khỏi cửa Cung.
Tề Sóc:...
Cho dù Tề Sóc vốn giỏi cưỡi ngựa nhưng lúc này cũng chỉ miễn cường đuổi kịp được Vân Quan Thích mà thôi. Đến trước cửa phủ Hiển Quốc Công, anh ta vừa xuống ngựa, còn chưa kịp thở dốc đã bị người kéo vào trong phủ.
Bên trong Sảnh chính, ngoại trừ người con trai thứ tư của Vân gia đang mang vợ con đóng quân ở biên quan, những người khác đều ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng chăm chú nhìn vào Tề Sóc đang xanh xao mặt mày.
anh ta ngồi xuống nhấp một hụm trà nóng, sắc mặt mới dọi đi một chút: "Sáng nay ta vào cung thấy Hoàng Huynh vô cùng lo lắng liền hỏi thăm một câu, thế mới biết là vì chuyện của A Viên."
"Vì A Viên sao?" Trái tim Quý thị nhói một cái: "A Viên đã xảy ra chuyện gì? A?"
"Nàng ấy biết bản thân không phải con ruột trong nhà, khóc cả một đêm..."
"Khóc cả một đêm sao? Vậy thì đôi mắt kia không phải đã khóc đến hỏng rồi?" Quý thị nghe vậy liền đau lòng, đứng dậy đi tới trước mặt Tề Sóc, nức nở nói: "Có thể phiền Vương gia thay thần thiếp đưa một chút Củ khởi, Hạt Thảo Quyết Minh, Hoa Cúc và Dâu Tằm cho A Viên được không..."*
*) Củ khởi ( còn gọi là Củ Khỉ hay Cẩu Kỷ hay Kỷ Tử): là một vị thuốc trong Đông y gắn với tích vua Thần Nông. Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên Hán Việt là "Cẩu Kỷ Tử"
(Nguồn:
/100
|