Editor: Sil
A Viên đang được ôm lấy trong ngực Quý thị lộ ra biểu cảm đờ đẫn, còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, một người đàn ông trung niên cao lớn ôm chầm lấy cả nàng và Quý thị vào trong lòng, khóc đến đứt ruột đứt gan.
"Còn đứng ở ngoài cửa làm gì!" một giọng nói nghiêm trang mang vẻ tang thương truyền đến, Vân Quan Thích nhất thời liền dừng tiếng khóc lại.
"Trời lạnh, Gia Gia mau vào nhà cho ấm." Giọng nói của Vân Quan Thích nghẹn ngào, vô cùng tự nhiên cúi người xuống trước mặt A Viên.
"Đây là..." A Viên còn hơi bỡ ngỡ trước người nhà họ Vân gia, Vân Quan Thích đột nhiên làm như vậy dọa nàng sợ đến mức rụt cổ lại một cái, lui về phía sau.
"Khi Gia Gia còn nhỏ thích nhất là quấn lấy phụ thân vòi phụ thân cõng con..." Giọng nói dần nghẹn lại, ông ta dừng lại một chút, nâng tay lên lau nước mắt: "Phụ thân đã không cõng con được gần 13 năm rồi..."
Trái tim A Viên mềm nhũn, thì thào nói gọi nhỏ một tiếng phụ thân.
"Ơi!" Đôi mắt ông chan chứa những giọt nước mắt vui sướng, trả lời ngay lập tức.
Nàng cẩn thận vịn lên bóng lưng dày rộng của ông, nhẹ nhàng vòng quanh cổ: Là mùi của phụ thân... thật ấm áp.
một giọt nước mắt "bộp bộp" rơi xuống cần cổ, ông lại giật bả vai như bị bỏng.
Vân Quan Thích kìm nén nước mắt, cười nói với Gia Gia: "Gia Gia đã về nhà rồi! Phụ thân cho con bay cao..."
A Viên nằm trên bờ vai ông, khóc không ra tiếng.
"Phụ thân, mau thả con xuống đi... Mọi người đều đang nhìn đó..." A Viên nhìn đám Nha hoàn và tôi tớ ở xung quanh, khuôn mặt đỏ lên, kề bên tai Vân Quan Thích thì thầm.
Vân Quan Thích lại không làm theo, ông ta phải cõng đứa con bảo bối thật lạc vừa tìm lại được một lúc nữa mới được!
"Có phụ thân ở đây, ai dám cười con, cha lột da ra!" Giọng nói thô kệch vô cùng mạnh mẽ, ấm đến mức cả khuôn mặt A Viên đều tràn đầy ý cười.
Quý thị cười véo lỗ tai ông ta một cái, dịu dàng nói: "Mau bỏ khuê nữ xuống rồi uống một hụm trà nóng đi."
"A!" Vân Quan Thích cẩn thận đặt A Viên xuống, cúi xuống thuận tay vuốt phẳng nếp nhăn trên làn váy A Viên, nhưng chỉ trong giây lát, ông ta đột ngột dừng lại, nụ cười mép cũng cứng lại: "Gia Gia, phụ thân làm hỏng váy của con rồi..."
Ông nhìn làn tơ lụa tinh tế kia bị bàn tay chai sạn của mình cọ vào, bung ra từng sợi tơ màu trắng, thở dài áy náy không dám ngẩng đầu lên.
A Viên cúi đầu nhìn đôi bàn tay dày rộng kia, cái mũi đau xót, cúi người xuống nắm bàn tay của ông, mềm mại nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một cái cái váy thôi, sao lại quan trọng bằng phụ thân chứ?"
"Nhìn ông đi, vải vóc quần áo trong nhà chất thành núi rồi, lại tiếc một cái váy làm gì." Quý thị che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía A Viên tràn đầy yêu thương.
"Mẫu thân nói đúng đó." A Viên cười, nâng Vân Quan Thích dậy, một nhà ba người đứng bên nhau, khung cảnh ấm áp cảm động.
Kiều Thư đứng ở một bên thấy vậy, liền yên lặng vuốt nước mắt, từ đáy lòng cũng mừng thay cho A Viên.
Quý thị nắm tay nàng, từ từ nói: "Khuê danh của con là Vân Ánh Gia “Ánh” trong “Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy”*, “Gia” trong “Kiêm Gia”**. Là con thứ năm, con út trong nhà." Bà dịu dàng kéo A Viên lại, giới thiệu từng người: "Đây là ông nội con, đây là Bác gái cả của con, đứng bên cạnh là con trai duy nhất, cũng chính là anh cả của con, Vân Ánh Khiêm, phía trên chính là chị dâu cả của con, Thân thị, hai người này chính là chú và dì ba con, phía sau là con gái của hai người, chị tư của con, Vân Ánh Vãn."
*) một câu thơ trong bài thơ “Tô mạc già” của Phạm Trọng Yêm, chỉ cảnh trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước.
(Nguồn:
A Viên đang được ôm lấy trong ngực Quý thị lộ ra biểu cảm đờ đẫn, còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, một người đàn ông trung niên cao lớn ôm chầm lấy cả nàng và Quý thị vào trong lòng, khóc đến đứt ruột đứt gan.
"Còn đứng ở ngoài cửa làm gì!" một giọng nói nghiêm trang mang vẻ tang thương truyền đến, Vân Quan Thích nhất thời liền dừng tiếng khóc lại.
"Trời lạnh, Gia Gia mau vào nhà cho ấm." Giọng nói của Vân Quan Thích nghẹn ngào, vô cùng tự nhiên cúi người xuống trước mặt A Viên.
"Đây là..." A Viên còn hơi bỡ ngỡ trước người nhà họ Vân gia, Vân Quan Thích đột nhiên làm như vậy dọa nàng sợ đến mức rụt cổ lại một cái, lui về phía sau.
"Khi Gia Gia còn nhỏ thích nhất là quấn lấy phụ thân vòi phụ thân cõng con..." Giọng nói dần nghẹn lại, ông ta dừng lại một chút, nâng tay lên lau nước mắt: "Phụ thân đã không cõng con được gần 13 năm rồi..."
Trái tim A Viên mềm nhũn, thì thào nói gọi nhỏ một tiếng phụ thân.
"Ơi!" Đôi mắt ông chan chứa những giọt nước mắt vui sướng, trả lời ngay lập tức.
Nàng cẩn thận vịn lên bóng lưng dày rộng của ông, nhẹ nhàng vòng quanh cổ: Là mùi của phụ thân... thật ấm áp.
một giọt nước mắt "bộp bộp" rơi xuống cần cổ, ông lại giật bả vai như bị bỏng.
Vân Quan Thích kìm nén nước mắt, cười nói với Gia Gia: "Gia Gia đã về nhà rồi! Phụ thân cho con bay cao..."
A Viên nằm trên bờ vai ông, khóc không ra tiếng.
"Phụ thân, mau thả con xuống đi... Mọi người đều đang nhìn đó..." A Viên nhìn đám Nha hoàn và tôi tớ ở xung quanh, khuôn mặt đỏ lên, kề bên tai Vân Quan Thích thì thầm.
Vân Quan Thích lại không làm theo, ông ta phải cõng đứa con bảo bối thật lạc vừa tìm lại được một lúc nữa mới được!
"Có phụ thân ở đây, ai dám cười con, cha lột da ra!" Giọng nói thô kệch vô cùng mạnh mẽ, ấm đến mức cả khuôn mặt A Viên đều tràn đầy ý cười.
Quý thị cười véo lỗ tai ông ta một cái, dịu dàng nói: "Mau bỏ khuê nữ xuống rồi uống một hụm trà nóng đi."
"A!" Vân Quan Thích cẩn thận đặt A Viên xuống, cúi xuống thuận tay vuốt phẳng nếp nhăn trên làn váy A Viên, nhưng chỉ trong giây lát, ông ta đột ngột dừng lại, nụ cười mép cũng cứng lại: "Gia Gia, phụ thân làm hỏng váy của con rồi..."
Ông nhìn làn tơ lụa tinh tế kia bị bàn tay chai sạn của mình cọ vào, bung ra từng sợi tơ màu trắng, thở dài áy náy không dám ngẩng đầu lên.
A Viên cúi đầu nhìn đôi bàn tay dày rộng kia, cái mũi đau xót, cúi người xuống nắm bàn tay của ông, mềm mại nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một cái cái váy thôi, sao lại quan trọng bằng phụ thân chứ?"
"Nhìn ông đi, vải vóc quần áo trong nhà chất thành núi rồi, lại tiếc một cái váy làm gì." Quý thị che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía A Viên tràn đầy yêu thương.
"Mẫu thân nói đúng đó." A Viên cười, nâng Vân Quan Thích dậy, một nhà ba người đứng bên nhau, khung cảnh ấm áp cảm động.
Kiều Thư đứng ở một bên thấy vậy, liền yên lặng vuốt nước mắt, từ đáy lòng cũng mừng thay cho A Viên.
Quý thị nắm tay nàng, từ từ nói: "Khuê danh của con là Vân Ánh Gia “Ánh” trong “Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy”*, “Gia” trong “Kiêm Gia”**. Là con thứ năm, con út trong nhà." Bà dịu dàng kéo A Viên lại, giới thiệu từng người: "Đây là ông nội con, đây là Bác gái cả của con, đứng bên cạnh là con trai duy nhất, cũng chính là anh cả của con, Vân Ánh Khiêm, phía trên chính là chị dâu cả của con, Thân thị, hai người này chính là chú và dì ba con, phía sau là con gái của hai người, chị tư của con, Vân Ánh Vãn."
*) một câu thơ trong bài thơ “Tô mạc già” của Phạm Trọng Yêm, chỉ cảnh trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước.
(Nguồn:
/100
|