*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
"Gả cho, cho Hoàng Thượng sao?" A Viên trợn mắt há miệng nhìn Quý thị, không hiểu tại sao lại nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, khuôn mặt trong nháy mắt liền phủ một tầng ráng chiều,mắt chớp chớp, lắp bắp một lúc lâu sau vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lòng Quý thị kêu “uỳnh” một tiếng, nhìn đứa con bảo bối như hoa như ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.
"Nương, nương ngài làm sao vậy?" A Viên đỡ lấy Quý thị suýt ngã khuỵu xuống, hoảng sợ đến tim đập dồn.
"Vương bát đản* !" Quý thị phỉ nhổ, nói một câu chửi thề không hề tương xứng với thân phận của bà, người phụ nữ từ trước đến nay vốn dịu dàng như nước một khi nổi giận sẽ giống như dòng lũ chảy vậy, không thể rút lại được nữa.
*) một câu chửi trong tiếng Trung, ý chỉ người độc ác, vô lại, cũng chỉ những người nhát cáy, như con rùa rụt cổ.
"Nương... Hình như ngài..." A Viên lờ mờ nhận ra hình như bà đang hiểu lầm chuyện gì, vội vàng định giải thích. Quý thị lại chẳng nghe gì cả, chỉ ôm con gái vào lòng, thở dài một tiếng một tiếng nặng nề.
"Gia Gia, Gia Gia con nói cho nương nghe, Hoàng Thượng có đối xử tốt với con không ? Có ức hiếp con hay không ?" Quý thị khẽ vỗ về hai má A Viên, nhìn con gái bảo bối xinh đẹp của mình, không kìm được mà đỏ mắt: Cải trắng đang tốt thế này, vừa mới tìm được về liền để cho heo trộm được...
"Nương, ngài hiểu lầm rồi, ta và Hoàng Thượng không có chuyện gì cả..." A Viên đỏ mặt giải thích: "Có điều Hoàng Thượng đối xử với con tốt lắm, ăn, mặc, đồ dùng đều là thứ tốt, từ khi quen biết ngài ấy, con vẫn chưa bao giờ phải chịu tủi thân."
Quý thị nghe vậy liền nhíu mày, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơn: nói vậy là vẫn chưa trộm được đến.
A Viên thấy bà vẫn còn hơi lo lắng, nghĩ một lúc lại bổ sung: "Ba năm trước, lúc Hoàng Thượng gặp chuyện con cũng có ở đó, ngài ấy vì muốn bảo vệ cho con an toàn mà làm mình bị thương." Nàng vừa nói, trong lòng đau xót: "Tên thích khách Nam Cương kia bôi dịch của Cỏ ăn thịt người trên lưỡi dao, bây giờ trên cánh tay ngài vẫn còn một vết sẹo."
Quý thị nghe vậy liền hết hồn, bàn tay đang nắm lấy nàng siết lại: Đồ súc sinh! Ba năm trước đã có ý với Gia Gia của ta rồi sao?
A Viên tất nhiên vẫn không biết bà đang nghĩ gì, chỉ biết mình đang có gia đình, có mẫu thân thơm thơm mềm mại!
******
"Ba ngày sao?" Tề Uyên nhíu mày nhìn Tề Sóc, trong lòng có chút không vui.
Tề Sóc nhìn đôi mắt sâu thẳm của ngài liền biết ngài đang không thoải mái: "Hoàng Huynh, ngài không thể buộc A Viên ở trước mặt mình cả ngày được, làm người không thể ích kỷ được."
Tề Uyên cười lạnh một tiếng, lạnh mặt nói: "Vợ của ngươi không nói một lời liền mang nàng ấy đi, Trẫm không thể bất mãn được sao?"
"Thần đệ không có ý này..."
"Nếu Vân gia dẫn A Viên gặp mặt Công tử nhà vương công quý tộc còn chưa lập gia đình, Trẫm sẽ không tha cho hai người." Ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, bát giác bẻ gãy một cây Bút lông chồn thượng hạng.
“Vậy nên Hoàng Huynh, ngài phải nhân cơ hội này để ra tay mới được." Khóe môi Tề Sóc cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra nụ cười gian xảo: "Ta và Thư Thư cũng muốn tốt cho ngài mà."
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhếch lên, ẩn ý hỏi: "Có thể sao?"
"Sao lại không thể? Quyền thế, địa vị, tiền tài, Phủ Hiển Quốc Công cái gì cũng không thiếu, chỉ có hai chữ “thành tâm” có thể giúp ngài được thôi, ngài phải cẩn thận suy nghĩ đi !" Tề Sóc hành lễ, ném mấy câu lại rồi mới từ từ rời đi.
Tề Uyên chần chờ trong giây lại, liền cao giọng gọi: "Ngụy Toàn."
"Ôi, Hoàng Thượng, ngài muốn căn dặn gì vậy?"
"Bãi giá Cục Thượng Phục."
******
Buổi chiều, trên dưới Vân gia cùng quây quần lại, cũng vì chúc mừng việc A Viên nhận tổ quy tông, cũng không để ý đến lễ nghi này nọ, nam nữ không phân chia chỗ ngồi, mọi người vây xung quanh một chiếc bàn tròn lớn, vô cùng gần gũi náo nhiệt.
Lão Quốc công nhìn đồ ăn trên bàn, lòng tràn đầy bất mãn: "đi, đặt món Cá Quế Chiên Xù và Gân Bò Xào Cay trước mặt Gia Gia đi."*
*) đã Chú thích ở
Editor: Sil
"Gả cho, cho Hoàng Thượng sao?" A Viên trợn mắt há miệng nhìn Quý thị, không hiểu tại sao lại nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, khuôn mặt trong nháy mắt liền phủ một tầng ráng chiều,mắt chớp chớp, lắp bắp một lúc lâu sau vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lòng Quý thị kêu “uỳnh” một tiếng, nhìn đứa con bảo bối như hoa như ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.
"Nương, nương ngài làm sao vậy?" A Viên đỡ lấy Quý thị suýt ngã khuỵu xuống, hoảng sợ đến tim đập dồn.
"Vương bát đản* !" Quý thị phỉ nhổ, nói một câu chửi thề không hề tương xứng với thân phận của bà, người phụ nữ từ trước đến nay vốn dịu dàng như nước một khi nổi giận sẽ giống như dòng lũ chảy vậy, không thể rút lại được nữa.
*) một câu chửi trong tiếng Trung, ý chỉ người độc ác, vô lại, cũng chỉ những người nhát cáy, như con rùa rụt cổ.
"Nương... Hình như ngài..." A Viên lờ mờ nhận ra hình như bà đang hiểu lầm chuyện gì, vội vàng định giải thích. Quý thị lại chẳng nghe gì cả, chỉ ôm con gái vào lòng, thở dài một tiếng một tiếng nặng nề.
"Gia Gia, Gia Gia con nói cho nương nghe, Hoàng Thượng có đối xử tốt với con không ? Có ức hiếp con hay không ?" Quý thị khẽ vỗ về hai má A Viên, nhìn con gái bảo bối xinh đẹp của mình, không kìm được mà đỏ mắt: Cải trắng đang tốt thế này, vừa mới tìm được về liền để cho heo trộm được...
"Nương, ngài hiểu lầm rồi, ta và Hoàng Thượng không có chuyện gì cả..." A Viên đỏ mặt giải thích: "Có điều Hoàng Thượng đối xử với con tốt lắm, ăn, mặc, đồ dùng đều là thứ tốt, từ khi quen biết ngài ấy, con vẫn chưa bao giờ phải chịu tủi thân."
Quý thị nghe vậy liền nhíu mày, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơn: nói vậy là vẫn chưa trộm được đến.
A Viên thấy bà vẫn còn hơi lo lắng, nghĩ một lúc lại bổ sung: "Ba năm trước, lúc Hoàng Thượng gặp chuyện con cũng có ở đó, ngài ấy vì muốn bảo vệ cho con an toàn mà làm mình bị thương." Nàng vừa nói, trong lòng đau xót: "Tên thích khách Nam Cương kia bôi dịch của Cỏ ăn thịt người trên lưỡi dao, bây giờ trên cánh tay ngài vẫn còn một vết sẹo."
Quý thị nghe vậy liền hết hồn, bàn tay đang nắm lấy nàng siết lại: Đồ súc sinh! Ba năm trước đã có ý với Gia Gia của ta rồi sao?
A Viên tất nhiên vẫn không biết bà đang nghĩ gì, chỉ biết mình đang có gia đình, có mẫu thân thơm thơm mềm mại!
******
"Ba ngày sao?" Tề Uyên nhíu mày nhìn Tề Sóc, trong lòng có chút không vui.
Tề Sóc nhìn đôi mắt sâu thẳm của ngài liền biết ngài đang không thoải mái: "Hoàng Huynh, ngài không thể buộc A Viên ở trước mặt mình cả ngày được, làm người không thể ích kỷ được."
Tề Uyên cười lạnh một tiếng, lạnh mặt nói: "Vợ của ngươi không nói một lời liền mang nàng ấy đi, Trẫm không thể bất mãn được sao?"
"Thần đệ không có ý này..."
"Nếu Vân gia dẫn A Viên gặp mặt Công tử nhà vương công quý tộc còn chưa lập gia đình, Trẫm sẽ không tha cho hai người." Ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, bát giác bẻ gãy một cây Bút lông chồn thượng hạng.
“Vậy nên Hoàng Huynh, ngài phải nhân cơ hội này để ra tay mới được." Khóe môi Tề Sóc cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra nụ cười gian xảo: "Ta và Thư Thư cũng muốn tốt cho ngài mà."
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhếch lên, ẩn ý hỏi: "Có thể sao?"
"Sao lại không thể? Quyền thế, địa vị, tiền tài, Phủ Hiển Quốc Công cái gì cũng không thiếu, chỉ có hai chữ “thành tâm” có thể giúp ngài được thôi, ngài phải cẩn thận suy nghĩ đi !" Tề Sóc hành lễ, ném mấy câu lại rồi mới từ từ rời đi.
Tề Uyên chần chờ trong giây lại, liền cao giọng gọi: "Ngụy Toàn."
"Ôi, Hoàng Thượng, ngài muốn căn dặn gì vậy?"
"Bãi giá Cục Thượng Phục."
******
Buổi chiều, trên dưới Vân gia cùng quây quần lại, cũng vì chúc mừng việc A Viên nhận tổ quy tông, cũng không để ý đến lễ nghi này nọ, nam nữ không phân chia chỗ ngồi, mọi người vây xung quanh một chiếc bàn tròn lớn, vô cùng gần gũi náo nhiệt.
Lão Quốc công nhìn đồ ăn trên bàn, lòng tràn đầy bất mãn: "đi, đặt món Cá Quế Chiên Xù và Gân Bò Xào Cay trước mặt Gia Gia đi."*
*) đã Chú thích ở
/100
|