*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
Vừa dứt lời, A Viên chỉ cảm thấy đầu "ong " lên một tiếng thật lớn, hai gò má đột nhiên nóng lên.
"Ngài, ngài..." Nàng cắn môi, cánh môi càng đỏ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Đừng, đừng làm bậy... Ta, ta..."
A Viên ngập ngừng rất lâu vẫn không nói được câu nào. Nàng xấu hổ vô cùng, xoay người quen đường trốn sau tấm bình phong, bụm mặt ngồi xuống co người lại thành một cục, tim đập thình thịch.
A Viên cắn chặt môi, lời vừa rồi của Tề Uyên một lần lại một lần vang lên trong đầu nàng, rất lâu vần không mất đi.
"Trốn đến nơi này, Trẫm sẽ không nhìn thấy nàng được sao?"
Nàng khẽ ngước mắt lên, nhìn đôi giày đen thêu hoa văn rồng trước mặt, hốt ha hốt hoảng lùi sang một chỗ khác của tấm bình phong, kéo dài khoảng cách.
A Viên khẽ vuốt ve đôi gò má nóng đến sắp cháy của mình, đôi mắt không ngừng lấp lánh: "Ta còn nhỏ, ta chưa được!"
Vừa dứt lời, nàng liền che miệng mình lại, mặt đầy ảo não.
"Ta, ta chưa nói gì cả! Ngài cũng chưa nghe thấy gì cả!" Giọng nói mềm mại ngọt ngào, giống như Bánh Xốp Đường Trắng mềm dẻo vậy.
Tề Uyên nhìn A Viên khuôn mặt đỏ bừng, môi hơi sưng đỏ, cảm thấy nàng giống như vừa bị ai đó ức hiếp vậy, trái tim đã tan hết cả ra rồi.
"Được, Trẫm chưa nghe thấy gì cả."
A Viên ngước mắt lên lén ngắm nhìn, thấy khóe môi ngài cong lên sung sướng, càng thêm xấu hổ.
Tề Uyên chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đưa tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, dịu dàng nói: "nhẹ chút."
Cảm giác lành lạnh truyền đến, đầu óc A Viên nổ tung, xoay người chạy theo bản năng: "Ta, ta đi làm đồ ăn cho ngài."
Đợi đến khi ra đến cửa, gió nhẹ từ từ thổi lên mặt nàng, A Viên mới chậm lại, cảm thấy thư thái hơn một chút.
"Á... cô nương, có muốn Nô tỳ phái người đem đồ từ Cung Trường An đến Điện Dưỡng Tâm không ?"
A Viên sửng sốt, nghiêng đầu sang nhìn về phía Thanh Niệm, hoảng hốt ném ra một câu "không" liền đỏ mặt chạy về phía Thượng Thiện Phòng.
"Vậy... Đây là chuyển hay không chuyển?" Thanh Niệm nhìn sang Ngụy Toàn bên cạnh, khuôn mặt có chút rối rắm.
"cô là Nữ quan của Điện Dưỡng Tâm, không phải Nữ quan của cô nương A Viên." Ngụy Toàn cười tủm tỉm nhìn nàng, mở mắt lộ ra một mảnh sạch sẽ.
Thanh Niệm mím môi, khuôn mặt đầy ý cười: "Ta biết phải làm thế nào rồi."
******
"A Viên?" Liễu Tòng Trân sai người mang dấm và cần tây ở sau Viện ra, đột nhiên nhìn thấy cô gái đang hổn hển đứng trước cửa, hơi ngạc nhiên: "Sao cô lại tới đây?"
"Tư thiện..." A Viên khẽ thở hổn hển, tiến lên mấy bước giữ chặt tay nàng, giọng nói như chú mèo con: "đã lâu không gặp!"
"Sao lại thành như vậy? không biết còn tưởng cô có ma quỷ dã thú đuổi theo phía sau." Liễu Tòng Trân kéo lấy A Viên, khuôn mặt ấm áp: "không ngờ tiểu Cung nữ gầy khô năm đó lại đúng là vị thiên kim thất lạc bên ngoài của phủ Quốc Công."
"Nghe nói cô gặp Tiền Sư phụ rồi?"
"Ừm! hiện tại đang ở tại nhà ta ở, mỗi ngày dạy ta làm vài món ăn, điểm tâm, ta học được không ít món ngon!" A Viên khi nhắc tới chuyện này hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Liễu Tòng Trân hơi sững sờ, cười nói: "không thể tin nổi cô thật sự thích việc này."
A Viên nhìn Cung nữ Thái giám đang tất bật bên trong nhà bếp, nhẹ giọng nói: "Khi ta còn bé, đại khái chỉ những lúc ở trong phòng bếp nhìn các vị Nữ quan nấu ăn mới là thời gian nhẹ nhàng nhất? Thích cũng là chuyện tất nhiên."
Liễu Tòng Trân mỉm cười: "Nếu khi còn bé ta hiểu được chuyện này, cũng sẽ không đau khổ..."
“Tỳ nữ của cô trong phủ đâu? Sao lại không đi theo cô ?" Liễu Tòng Trân thu lại suy nghĩ, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Họ phải đi mang đồ của ta đến Cung Trường An." A Viên nói rất nhỏ, trên mặt lại hiện lên chút ửng đỏ: "Ta đã nói rõ với Thái Hoàng Thái Hậu rồi, lần này vào Cung định ở lâu dài."
"Hồ đồ!" Liễu Tòng Trân rất ít khi trách cứ A Viên, thật sự đứa bé này nhát gan đến thần kỳ, hơn nữa còn có Hoàng Thượng che chở sau lưng khiến nàng bớt lo không ít.
"Bọn tiểu nhân âm hiểm độc ác Nam Cương đã đủ khó đối phó rồi, sao cô lại..."
"Liễu Tư thiện, ta chỉ nói với một mình ngài thôi nhé!" A Viên nhìn quanh bốn phía, dè đặt ghé bên tai Liễu Tòng Trân, hạ giọng nói: "Nhiêu Ca thật đẹp!"
Liễu Tòng Trân:...
"Nếu vậy... cô hẳn nên ở tại Điện Dưỡng Tâm." Liễu Tòng Trân chậm rãi nói: "Vừa thuận tiện lại an toàn."
A Viên nghe kia có chứa một tia nhạo báng nói nhất thời liền đỏ mặt, nàng hốt hoảng khoát tay áo, liền vội vàng giải thích: "không không không, ta lập tức quay về Trường An cung."
Liễu Tòng Trân im lặng nhìn đám Cung nhân đi đi lại lại vô cùng bận rộn, giờ tay chỉ: "Chuyện này hình như cũng không phải do cô quyết định."
A Viên nhìn theo ngón tay nàng, đập vào mắt chính là đống đồ vô cùng quen thuộc trong tay Cung nhân, nàng hoảng hốt sợ hãi: Sao lại chuyển đồ của ta đến nơi này!!!
Nàng cắn môi, đang định đi qua ngăn cản lại bị Liễu Tòng Trân ngăn lại.
A Viên nhìn Liễu Tòng Trân vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng dừng lại, như tiểu Cung nữ đang bị dạy dỗ vậy.
"Điện Dưỡng Tâm canh giữ an toàn, dù Nam Cương có tâm tư quỷ quái gì cũng vô dụng. cô đến Cung Trường An nếu gặp chuyện không may sẽ làm phiền đến Thái Hoàng Thái Hậu."
một lời thức tỉnh người trong mộng, A Viên gật đầu liên tục: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, là ta suy nghĩ không chu toàn..."
"Đúng rồi, Tư thiện vừa đi ra ngoài làm gì vậy?" A Viên giật mình nhớ ra Liễu Tòng Trân hình như có việc gì đến đây.
"Thiếu chút nữa đã quên chuyện này, ta định ra lệnh cho tiểu Cung nữ đi lấy dấm chua và cần tây." Liễu Tòng Trân khẽ vỗ lên trán một cáu, thở dài: "Trí nhớ càng ngày càng kém."
"Dấm chua và cần tây..." A Viên yên lặng lẩm bẩm, trong miệng không kìm được mà tiết nước bọt.
Nàng thoáng suy nghĩ một lúc, cười đến khuôn mặt cong cong: "Tư thiện, đồ ăn hôm nay của hoàng thượng để ta làm đi !"
Liễu Tòng Trân nhìn nụ cười trên mặt A Viên, không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
A Viên đi vào phòng bếp, dịu dàng nhỏ giọng ra lệnh: "Chuẩn bị cho ta nửa cân Cánh Gà, một lọ Ớt Muối, một lọ Tiêu xay, ba cân Quất, nửa cân Sơn Tra, lại chuẩn bị con cá Trắm Cỏ* cùng Dưa Chua, Đậu Đũa chua."
*) Cá Trắm Cỏ: là một loài cá thuộc họ Cá chép. Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.
(Nguồn:
Editor: Sil
Vừa dứt lời, A Viên chỉ cảm thấy đầu "ong " lên một tiếng thật lớn, hai gò má đột nhiên nóng lên.
"Ngài, ngài..." Nàng cắn môi, cánh môi càng đỏ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Đừng, đừng làm bậy... Ta, ta..."
A Viên ngập ngừng rất lâu vẫn không nói được câu nào. Nàng xấu hổ vô cùng, xoay người quen đường trốn sau tấm bình phong, bụm mặt ngồi xuống co người lại thành một cục, tim đập thình thịch.
A Viên cắn chặt môi, lời vừa rồi của Tề Uyên một lần lại một lần vang lên trong đầu nàng, rất lâu vần không mất đi.
"Trốn đến nơi này, Trẫm sẽ không nhìn thấy nàng được sao?"
Nàng khẽ ngước mắt lên, nhìn đôi giày đen thêu hoa văn rồng trước mặt, hốt ha hốt hoảng lùi sang một chỗ khác của tấm bình phong, kéo dài khoảng cách.
A Viên khẽ vuốt ve đôi gò má nóng đến sắp cháy của mình, đôi mắt không ngừng lấp lánh: "Ta còn nhỏ, ta chưa được!"
Vừa dứt lời, nàng liền che miệng mình lại, mặt đầy ảo não.
"Ta, ta chưa nói gì cả! Ngài cũng chưa nghe thấy gì cả!" Giọng nói mềm mại ngọt ngào, giống như Bánh Xốp Đường Trắng mềm dẻo vậy.
Tề Uyên nhìn A Viên khuôn mặt đỏ bừng, môi hơi sưng đỏ, cảm thấy nàng giống như vừa bị ai đó ức hiếp vậy, trái tim đã tan hết cả ra rồi.
"Được, Trẫm chưa nghe thấy gì cả."
A Viên ngước mắt lên lén ngắm nhìn, thấy khóe môi ngài cong lên sung sướng, càng thêm xấu hổ.
Tề Uyên chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đưa tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, dịu dàng nói: "nhẹ chút."
Cảm giác lành lạnh truyền đến, đầu óc A Viên nổ tung, xoay người chạy theo bản năng: "Ta, ta đi làm đồ ăn cho ngài."
Đợi đến khi ra đến cửa, gió nhẹ từ từ thổi lên mặt nàng, A Viên mới chậm lại, cảm thấy thư thái hơn một chút.
"Á... cô nương, có muốn Nô tỳ phái người đem đồ từ Cung Trường An đến Điện Dưỡng Tâm không ?"
A Viên sửng sốt, nghiêng đầu sang nhìn về phía Thanh Niệm, hoảng hốt ném ra một câu "không" liền đỏ mặt chạy về phía Thượng Thiện Phòng.
"Vậy... Đây là chuyển hay không chuyển?" Thanh Niệm nhìn sang Ngụy Toàn bên cạnh, khuôn mặt có chút rối rắm.
"cô là Nữ quan của Điện Dưỡng Tâm, không phải Nữ quan của cô nương A Viên." Ngụy Toàn cười tủm tỉm nhìn nàng, mở mắt lộ ra một mảnh sạch sẽ.
Thanh Niệm mím môi, khuôn mặt đầy ý cười: "Ta biết phải làm thế nào rồi."
******
"A Viên?" Liễu Tòng Trân sai người mang dấm và cần tây ở sau Viện ra, đột nhiên nhìn thấy cô gái đang hổn hển đứng trước cửa, hơi ngạc nhiên: "Sao cô lại tới đây?"
"Tư thiện..." A Viên khẽ thở hổn hển, tiến lên mấy bước giữ chặt tay nàng, giọng nói như chú mèo con: "đã lâu không gặp!"
"Sao lại thành như vậy? không biết còn tưởng cô có ma quỷ dã thú đuổi theo phía sau." Liễu Tòng Trân kéo lấy A Viên, khuôn mặt ấm áp: "không ngờ tiểu Cung nữ gầy khô năm đó lại đúng là vị thiên kim thất lạc bên ngoài của phủ Quốc Công."
"Nghe nói cô gặp Tiền Sư phụ rồi?"
"Ừm! hiện tại đang ở tại nhà ta ở, mỗi ngày dạy ta làm vài món ăn, điểm tâm, ta học được không ít món ngon!" A Viên khi nhắc tới chuyện này hiển nhiên là vô cùng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Liễu Tòng Trân hơi sững sờ, cười nói: "không thể tin nổi cô thật sự thích việc này."
A Viên nhìn Cung nữ Thái giám đang tất bật bên trong nhà bếp, nhẹ giọng nói: "Khi ta còn bé, đại khái chỉ những lúc ở trong phòng bếp nhìn các vị Nữ quan nấu ăn mới là thời gian nhẹ nhàng nhất? Thích cũng là chuyện tất nhiên."
Liễu Tòng Trân mỉm cười: "Nếu khi còn bé ta hiểu được chuyện này, cũng sẽ không đau khổ..."
“Tỳ nữ của cô trong phủ đâu? Sao lại không đi theo cô ?" Liễu Tòng Trân thu lại suy nghĩ, chậm rãi mở miệng hỏi.
"Họ phải đi mang đồ của ta đến Cung Trường An." A Viên nói rất nhỏ, trên mặt lại hiện lên chút ửng đỏ: "Ta đã nói rõ với Thái Hoàng Thái Hậu rồi, lần này vào Cung định ở lâu dài."
"Hồ đồ!" Liễu Tòng Trân rất ít khi trách cứ A Viên, thật sự đứa bé này nhát gan đến thần kỳ, hơn nữa còn có Hoàng Thượng che chở sau lưng khiến nàng bớt lo không ít.
"Bọn tiểu nhân âm hiểm độc ác Nam Cương đã đủ khó đối phó rồi, sao cô lại..."
"Liễu Tư thiện, ta chỉ nói với một mình ngài thôi nhé!" A Viên nhìn quanh bốn phía, dè đặt ghé bên tai Liễu Tòng Trân, hạ giọng nói: "Nhiêu Ca thật đẹp!"
Liễu Tòng Trân:...
"Nếu vậy... cô hẳn nên ở tại Điện Dưỡng Tâm." Liễu Tòng Trân chậm rãi nói: "Vừa thuận tiện lại an toàn."
A Viên nghe kia có chứa một tia nhạo báng nói nhất thời liền đỏ mặt, nàng hốt hoảng khoát tay áo, liền vội vàng giải thích: "không không không, ta lập tức quay về Trường An cung."
Liễu Tòng Trân im lặng nhìn đám Cung nhân đi đi lại lại vô cùng bận rộn, giờ tay chỉ: "Chuyện này hình như cũng không phải do cô quyết định."
A Viên nhìn theo ngón tay nàng, đập vào mắt chính là đống đồ vô cùng quen thuộc trong tay Cung nhân, nàng hoảng hốt sợ hãi: Sao lại chuyển đồ của ta đến nơi này!!!
Nàng cắn môi, đang định đi qua ngăn cản lại bị Liễu Tòng Trân ngăn lại.
A Viên nhìn Liễu Tòng Trân vẻ mặt nghiêm túc, yên lặng dừng lại, như tiểu Cung nữ đang bị dạy dỗ vậy.
"Điện Dưỡng Tâm canh giữ an toàn, dù Nam Cương có tâm tư quỷ quái gì cũng vô dụng. cô đến Cung Trường An nếu gặp chuyện không may sẽ làm phiền đến Thái Hoàng Thái Hậu."
một lời thức tỉnh người trong mộng, A Viên gật đầu liên tục: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, là ta suy nghĩ không chu toàn..."
"Đúng rồi, Tư thiện vừa đi ra ngoài làm gì vậy?" A Viên giật mình nhớ ra Liễu Tòng Trân hình như có việc gì đến đây.
"Thiếu chút nữa đã quên chuyện này, ta định ra lệnh cho tiểu Cung nữ đi lấy dấm chua và cần tây." Liễu Tòng Trân khẽ vỗ lên trán một cáu, thở dài: "Trí nhớ càng ngày càng kém."
"Dấm chua và cần tây..." A Viên yên lặng lẩm bẩm, trong miệng không kìm được mà tiết nước bọt.
Nàng thoáng suy nghĩ một lúc, cười đến khuôn mặt cong cong: "Tư thiện, đồ ăn hôm nay của hoàng thượng để ta làm đi !"
Liễu Tòng Trân nhìn nụ cười trên mặt A Viên, không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
A Viên đi vào phòng bếp, dịu dàng nhỏ giọng ra lệnh: "Chuẩn bị cho ta nửa cân Cánh Gà, một lọ Ớt Muối, một lọ Tiêu xay, ba cân Quất, nửa cân Sơn Tra, lại chuẩn bị con cá Trắm Cỏ* cùng Dưa Chua, Đậu Đũa chua."
*) Cá Trắm Cỏ: là một loài cá thuộc họ Cá chép. Cá lớn có thể dài tới 1,5 mét, nặng 45 kg và sống tới 21 năm.
(Nguồn:
/100
|