*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
Tề Uyên đảy Canh Quất Sơn Tra ra xa, nghiêng đầu nhìn sang A Viên xấu hổ mặt đỏ bừng, mỉm cười: "Đồ của nàng đều được Thanh Niệm để ở Tẩm Cung của Trẫm."
"Tẩm, tẩm cung?!" A Viên đột nhiên trợn tròn mắt, "Từ trong ra ngoài Điện Dưỡng Tâm tổng cộng cũng có ít nhất 7,8 tòa thiên Điện, sao ngài, ngài lại..."
Nàng cắn môi, bứt rứt không yên níu chặt lấy váy.
Tề Uyên nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nàng, chậm rãi cười: "sẽ luôn lo lắng cho sự an toàn của nàng."
"Người Nam Cương gian xảo thâm độc, không động đến được Trẫm tất nhiên sẽ đánh chủ ý lên người bên cạnh." Tề Uyên trầm giọng nói: "Hoàng Tổ Mẫu và Mẫu Hậu tối nay sẽ rời Kinh, chỉ có nàng ngốc, nhất quyết tiến Cung."
A Viên nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như vực của Tề Uyên, giật mình dường như nhận ra chuyện gì: "Ta nói bảo sao tin tức này lại rơi vào tai ta nhanh như vậy..."
Nàng chậm rãi cúi đầu, mím môi, trong lòng dâng lên chút áy náy: "Xin lỗi."
Tề Uyên gắp một khúc Cần tây ngâm Giấm, thong thả nhai, kêu răng rắc, nghe vô cùng vui tai.
anh giơ tay, chậm rãi cầm bát Canh Quất Sơn Tra vàng óng ánh tới, múc một thìa bỏ vào miệng, hơi bất ngờ nhướn đuôi mày lên.
Món Canh Quất Sơn Tra này mang mùi vị thơm ngát, vị chua tươi mát của hoa quả xen lẫn với vị ngọt thanh nhàn nhạt, lại hợp khẩu vị của anh đến bất ngờ.
Tề Uyên đang định múc thêm một thìa nữa, lại rồi chỉ mò được bát không. anh nghiêng đầu nhìn sang A Viên đang nhíu mày mặt đầy chán nản, khẽ nhíu mày.
"Chua..." A Viên yếu ớt nói, cả người như đóa hoa xinh đẹp đang ủ rũ: "Ta không nên giận dỗi ngài."
anh dừng mắt trên thiếu nữ biểu cảm tội nghiệp, đôi mắt phủ kín sương mù, thản nhiên nói: "Món Canh Quất Sơn Tra này làm không tệ, bữa khuya đêm nay ăn món này đi."
"Bữa khuya?" A Viên không dám tin nhìn Tề Uyên, cầm muỗng lên múc một chút xíu lên nếm thử, chua đến đỏ cả mắt.
"Uống một hụm trà." Tề Uyên đưa chén trà lên miệng nàng, cho nàng uống một hụm: "Còn chua không ?"
A Viên chua đến đầu ong ong, hốc mắt đầy nước mắt: "Tề Uyên, ta muốn ăn kẹo..."
"Thanh Niệm, mang chút điểm tâm ngọt đến đây."
Thanh Niệm không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng tuân lệnh. Nàng đi rất nhanh, Thượng Thiện Phòng lại cách đó không xa, chỉ trong chốc lát, Thanh Niệm đã mang 4,5 loại điểm tâm ngọt đến.
"Lui ra đi." Tề Uyên lãnh đạm nói, tự tay bưng đĩa con đựng Bánh Tro Đường* đến trước mặt A Viên.
*) Bánh Tro Đường:
(Nguồn:
Editor: Sil
Tề Uyên đảy Canh Quất Sơn Tra ra xa, nghiêng đầu nhìn sang A Viên xấu hổ mặt đỏ bừng, mỉm cười: "Đồ của nàng đều được Thanh Niệm để ở Tẩm Cung của Trẫm."
"Tẩm, tẩm cung?!" A Viên đột nhiên trợn tròn mắt, "Từ trong ra ngoài Điện Dưỡng Tâm tổng cộng cũng có ít nhất 7,8 tòa thiên Điện, sao ngài, ngài lại..."
Nàng cắn môi, bứt rứt không yên níu chặt lấy váy.
Tề Uyên nhìn đôi mắt ướt nhẹp của nàng, chậm rãi cười: "sẽ luôn lo lắng cho sự an toàn của nàng."
"Người Nam Cương gian xảo thâm độc, không động đến được Trẫm tất nhiên sẽ đánh chủ ý lên người bên cạnh." Tề Uyên trầm giọng nói: "Hoàng Tổ Mẫu và Mẫu Hậu tối nay sẽ rời Kinh, chỉ có nàng ngốc, nhất quyết tiến Cung."
A Viên nhìn chăm chú vào đôi mắt đen như vực của Tề Uyên, giật mình dường như nhận ra chuyện gì: "Ta nói bảo sao tin tức này lại rơi vào tai ta nhanh như vậy..."
Nàng chậm rãi cúi đầu, mím môi, trong lòng dâng lên chút áy náy: "Xin lỗi."
Tề Uyên gắp một khúc Cần tây ngâm Giấm, thong thả nhai, kêu răng rắc, nghe vô cùng vui tai.
anh giơ tay, chậm rãi cầm bát Canh Quất Sơn Tra vàng óng ánh tới, múc một thìa bỏ vào miệng, hơi bất ngờ nhướn đuôi mày lên.
Món Canh Quất Sơn Tra này mang mùi vị thơm ngát, vị chua tươi mát của hoa quả xen lẫn với vị ngọt thanh nhàn nhạt, lại hợp khẩu vị của anh đến bất ngờ.
Tề Uyên đang định múc thêm một thìa nữa, lại rồi chỉ mò được bát không. anh nghiêng đầu nhìn sang A Viên đang nhíu mày mặt đầy chán nản, khẽ nhíu mày.
"Chua..." A Viên yếu ớt nói, cả người như đóa hoa xinh đẹp đang ủ rũ: "Ta không nên giận dỗi ngài."
anh dừng mắt trên thiếu nữ biểu cảm tội nghiệp, đôi mắt phủ kín sương mù, thản nhiên nói: "Món Canh Quất Sơn Tra này làm không tệ, bữa khuya đêm nay ăn món này đi."
"Bữa khuya?" A Viên không dám tin nhìn Tề Uyên, cầm muỗng lên múc một chút xíu lên nếm thử, chua đến đỏ cả mắt.
"Uống một hụm trà." Tề Uyên đưa chén trà lên miệng nàng, cho nàng uống một hụm: "Còn chua không ?"
A Viên chua đến đầu ong ong, hốc mắt đầy nước mắt: "Tề Uyên, ta muốn ăn kẹo..."
"Thanh Niệm, mang chút điểm tâm ngọt đến đây."
Thanh Niệm không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng tuân lệnh. Nàng đi rất nhanh, Thượng Thiện Phòng lại cách đó không xa, chỉ trong chốc lát, Thanh Niệm đã mang 4,5 loại điểm tâm ngọt đến.
"Lui ra đi." Tề Uyên lãnh đạm nói, tự tay bưng đĩa con đựng Bánh Tro Đường* đến trước mặt A Viên.
*) Bánh Tro Đường:
(Nguồn:
/100
|