Dùng máu nhuộm khung trời.
Giờ phút này, Tô Minh không còn đôi tay nhưng hắn dùng miệng xé lá bùa, hành động chất chứa cố chấp, hứa hẹn, xúc động đã nhiều năm qua hiếm khi có. Dường như lần trước xúc động là lúc trong Ô Sơn bộ lạc lúc Tô Minh còn trẻ, bị A Công giam trong gian nhà không cho hắn tham gia cuộc chiến Ô Sơn. Khi đó đôi mắt Tô Minh đỏ ngầu, điên cuồng, giờ đây hắn lại giống như vậy.
Điều này vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời Tô Minh bây giờ, vì bao nhiêu năm tháng đã qua, hắn không còn là đứa trẻ ngây ngô, tâm trí cao đủ kiềm chế xúc động. Nhưng làm người không thể chuyện gì cũng lý trí, có lúc cần làm theo lòng mình.
Nếu bình tĩnh nhìn cuộc tranh đấu Chứng Đạo thụ xé trời thì Tô Minh không nên vì đứa bé tên Hạo Hạo cuốn mình vào cuộc chiến. Dù sao con người luôn ích kỷ, cho dù Hạo Hạo từng giúp hắn. Nếu chỉ vì Hạo Hạo từng giúp đỡ mà trả giá lớn như vậy, nguy hiểm sinh tử chưa biết, đối với Tô Minh cố chấp muốn sống lại mọi khuôn mặt quen thuộc thì có lẽ hắn không nên làm như vậy.
Bởi vì xé rách lá bùa là rất nguy hiểm, nếu chết thì mọi cố gắng trước đó của Tô Minh sẽ uổng phí hết, nhìn từ mặt lý trí thì hành động hắn làm là rất không sáng suốt. Nhưng có lúc lý trí không phải hết thảy, bình tĩnh không là tiêu biểu, cần không thẹn với lòng.
Bốn chữ không thẹn với lòng nói thì dễ nhưng có mấy ai thật sự làm được? Hỏi lòng mình, làm theo điều con tin mách bảo, đối với người có ơn, dù gặp nguy hiểm cũng phải báo đáp, bởi vì thanh âm muốn về nhà của Hạo Hạo xúc động Tô Minh rất nhiều.
Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, hay hoặc là... Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, một câu rất đơn giản nhưng khó thể lý trí làm được, đặc biệt là trả giá cực lớn. Tuy nhiên, Tô Minh chọn điều đó.
Giây phút đó Tô Minh không suy nghĩ đúng sai, không đắn đo thiệt hơn. Sâu trong lòng Tô Minh chỉ muốn giúp đỡ đứa bé kia về nhà.
Giờ phút này, hư vô nổ ầm vang, bóng dáng Tô Minh đáp xuống, lá bùa bị xé ra, vết sẹo phong ấn hé mở. Vết sẹo hé ra lộ một lỗ hổng. Khi lỗ hổng hình thành, không gian tầng thứ ba tan vỡ. Hư vô vỡ nát mang theo hủy diệt mọi sinh mệnh quét bốn phương tám hướng. Tô Minh lao xuống dưới, bên cạnh hắn có một bóng người chợt lóe. Đứa bé tên Hạo Hạo rõ ràng thấy đwòng về nhà rồi nhưng không đi ngay mà xuất hiện bên cạnh Tô Minh, ôm lấy hắn.
- Ngươi giúp Hạo Hạo, Hạo Hạo cũng giúp ngươi.
Thanh âm non nớt vang bên tai Tô Minh, hắn mỉm cười. Tô Minh thấy đứa bé tên Hạo Hạo ôm hắn lao hướng vết sẹo trên bầu trời.
Hạo Hạo nhỏ giọng nói:
- Chúng ta... Về nhà.
Trong mắt tràn đầy khát vọng với nhà.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Về nhà.
Hạo Hạo ôm lấy Tô Minh, thân thể hắn hóa thành cầu vồng như sao băng xông vào lỗ hổng vết sẹo.
Cùng lúc đó, không gian tầng thứ ba tan vỡ thành nhiều mảnh, lực lượng hủy diệt tàn phá. Lâm Đông Đông, Nhị hoàng tử, còn có thân hình không đầu, ba người không thể không hóa thành cầu vồng lao ra ngoài khe hở trong khi không gian tầng thứ ba tan vỡ. Chỉ nơi đó mới có sự sống, nếu ở lại đây thì dù lấy tu vi của Lâm Đông Đông cũng sẽ vùi thân theo không gian tầng thứ ba.
Trong phút chốc ba người xông vào lỗ hổng vết sẹo, khi họ biến mất thì không gian tầng thứ ba phát ra tiếng nổ ngập trời. Không gian tầng thứ ba vỡ nát, biến mất trong hư vô.
Không gian tầng thứ ba vỡ, như mắt người từ từ khép lại, hoàn toàn nhắm chặt, thế giới là màu đen, mọi thứ biến mất không còn.
Không biết qua bao lâu, một tia nắng rơi trên mí mắt như xuyên thấu qua, dung nhập vào trong, khiến người cảm thấy thế giới không phải màu đen mà thành màu hồng, Tô Minh... Chậm rãi mở mắt ra. ánh mắt đầu tiên Tô Minh thấy là bầu trời xanh thẳm, mặt trời không quá chói. Ánh nắng rơi trên mắt, bên tai vang giọng Hạo Hạo.
- Ngươi đã tỉnh.
Thanh âm rất vui vẻ rót vào tai Tô Minh. Bạn đang xem tại
Giờ phút này, Tô Minh không còn đôi tay nhưng hắn dùng miệng xé lá bùa, hành động chất chứa cố chấp, hứa hẹn, xúc động đã nhiều năm qua hiếm khi có. Dường như lần trước xúc động là lúc trong Ô Sơn bộ lạc lúc Tô Minh còn trẻ, bị A Công giam trong gian nhà không cho hắn tham gia cuộc chiến Ô Sơn. Khi đó đôi mắt Tô Minh đỏ ngầu, điên cuồng, giờ đây hắn lại giống như vậy.
Điều này vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời Tô Minh bây giờ, vì bao nhiêu năm tháng đã qua, hắn không còn là đứa trẻ ngây ngô, tâm trí cao đủ kiềm chế xúc động. Nhưng làm người không thể chuyện gì cũng lý trí, có lúc cần làm theo lòng mình.
Nếu bình tĩnh nhìn cuộc tranh đấu Chứng Đạo thụ xé trời thì Tô Minh không nên vì đứa bé tên Hạo Hạo cuốn mình vào cuộc chiến. Dù sao con người luôn ích kỷ, cho dù Hạo Hạo từng giúp hắn. Nếu chỉ vì Hạo Hạo từng giúp đỡ mà trả giá lớn như vậy, nguy hiểm sinh tử chưa biết, đối với Tô Minh cố chấp muốn sống lại mọi khuôn mặt quen thuộc thì có lẽ hắn không nên làm như vậy.
Bởi vì xé rách lá bùa là rất nguy hiểm, nếu chết thì mọi cố gắng trước đó của Tô Minh sẽ uổng phí hết, nhìn từ mặt lý trí thì hành động hắn làm là rất không sáng suốt. Nhưng có lúc lý trí không phải hết thảy, bình tĩnh không là tiêu biểu, cần không thẹn với lòng.
Bốn chữ không thẹn với lòng nói thì dễ nhưng có mấy ai thật sự làm được? Hỏi lòng mình, làm theo điều con tin mách bảo, đối với người có ơn, dù gặp nguy hiểm cũng phải báo đáp, bởi vì thanh âm muốn về nhà của Hạo Hạo xúc động Tô Minh rất nhiều.
Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, hay hoặc là... Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta, một câu rất đơn giản nhưng khó thể lý trí làm được, đặc biệt là trả giá cực lớn. Tuy nhiên, Tô Minh chọn điều đó.
Giây phút đó Tô Minh không suy nghĩ đúng sai, không đắn đo thiệt hơn. Sâu trong lòng Tô Minh chỉ muốn giúp đỡ đứa bé kia về nhà.
Giờ phút này, hư vô nổ ầm vang, bóng dáng Tô Minh đáp xuống, lá bùa bị xé ra, vết sẹo phong ấn hé mở. Vết sẹo hé ra lộ một lỗ hổng. Khi lỗ hổng hình thành, không gian tầng thứ ba tan vỡ. Hư vô vỡ nát mang theo hủy diệt mọi sinh mệnh quét bốn phương tám hướng. Tô Minh lao xuống dưới, bên cạnh hắn có một bóng người chợt lóe. Đứa bé tên Hạo Hạo rõ ràng thấy đwòng về nhà rồi nhưng không đi ngay mà xuất hiện bên cạnh Tô Minh, ôm lấy hắn.
- Ngươi giúp Hạo Hạo, Hạo Hạo cũng giúp ngươi.
Thanh âm non nớt vang bên tai Tô Minh, hắn mỉm cười. Tô Minh thấy đứa bé tên Hạo Hạo ôm hắn lao hướng vết sẹo trên bầu trời.
Hạo Hạo nhỏ giọng nói:
- Chúng ta... Về nhà.
Trong mắt tràn đầy khát vọng với nhà.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Về nhà.
Hạo Hạo ôm lấy Tô Minh, thân thể hắn hóa thành cầu vồng như sao băng xông vào lỗ hổng vết sẹo.
Cùng lúc đó, không gian tầng thứ ba tan vỡ thành nhiều mảnh, lực lượng hủy diệt tàn phá. Lâm Đông Đông, Nhị hoàng tử, còn có thân hình không đầu, ba người không thể không hóa thành cầu vồng lao ra ngoài khe hở trong khi không gian tầng thứ ba tan vỡ. Chỉ nơi đó mới có sự sống, nếu ở lại đây thì dù lấy tu vi của Lâm Đông Đông cũng sẽ vùi thân theo không gian tầng thứ ba.
Trong phút chốc ba người xông vào lỗ hổng vết sẹo, khi họ biến mất thì không gian tầng thứ ba phát ra tiếng nổ ngập trời. Không gian tầng thứ ba vỡ nát, biến mất trong hư vô.
Không gian tầng thứ ba vỡ, như mắt người từ từ khép lại, hoàn toàn nhắm chặt, thế giới là màu đen, mọi thứ biến mất không còn.
Không biết qua bao lâu, một tia nắng rơi trên mí mắt như xuyên thấu qua, dung nhập vào trong, khiến người cảm thấy thế giới không phải màu đen mà thành màu hồng, Tô Minh... Chậm rãi mở mắt ra. ánh mắt đầu tiên Tô Minh thấy là bầu trời xanh thẳm, mặt trời không quá chói. Ánh nắng rơi trên mắt, bên tai vang giọng Hạo Hạo.
- Ngươi đã tỉnh.
Thanh âm rất vui vẻ rót vào tai Tô Minh. Bạn đang xem tại
/1485
|