Đi qua sông núi, qua phế tích, nhìn bụi trần, xem hết sa mạc. Trong giây phút nào đó phồn hoa như gấm, giây sau vạn vật điêu tàn. Có ai dung nhan không già? Tiếng thở dài của ai văng vẳng? Ai đã từng không tốt đẹp?
Ngồi trước phế tích nhìn mặt trời lặn, ngồi bên sông núi nhìn hoàng hôn buông xuống, tiếng cười xuyên qua thời gian như vẫn c òn bên tai. Thường cúi đầu không phân rõ, tươi đẹp quá khứ và hiện tại vỡ nát, giữa chúng nó tồn tại nhân quả như thế nào, ẩn chứa luân hồi gì? Và tại sao cùng một thế giới, như khoảng cách mở mắt và nhắm mắt, mọi thứ thay đổi.
Trong bình minh, bên mép sa mạc, Tô Minh ôm Hạo Hạo. Mặt trời lên, trong giang sơn, có cái bóng Tô Minh kéo dài, dường như vĩnh viễn đi theo, trở thành bóng hình tồn tại trong thế giới này chỉ dẫn gió tuyết đến. Đi trong nắng, đi trong bón mùa. Xuyên qua sa mạc, vượt qua đại lục, đi hướng trung tâm, không ngừng tiến tới. Không có phương hướng, cũng không muốn bay. Đi mãi trong thế giới từng tốt đẹp, như đi trên con đường vấn đạo.
Một năm, hai năm, ba năm, mãi đến trăm năm.
Trong trăm năm này Tô Minh vẫn là bộ dạng đó, Hạo Hạo vẫn ở trong ngực hắn. Hai người không thay đổi, hệt như thế giới này không đổi thay.
Mùa xuân thì vạn vật thức tỉnh, nhưng trong thế giới này không thấy sắc xanh, không có hoa nở, không thấy cành lá. Mùa hè nóng cháy, mặt đất như bị vặn vẹo trong sóng nhiệt. Chỉ có lúc này mới có thể từ trong vặn vẹo thấy bóng dáng tồn tại trong quá khứ từ phế tích sông núi. Nhưng bóng dáng kia vặn vẹo không thể kéo thẳng, chỉ thấy ký ức.
Mùa thu thì bởi vì trên bầu trời không có sắc xanh nên mùa thu không thấy ánh đỏ. Đôi khi trên bầu trời có ráng chiều, dường như bất nhẫn mặt đất đơn điệu nên mới lộ ra, cho người hy vọng.
Mùa đông tuyết rơi, gió lạnh thổi suốt ngày. Đưa mắt nhìn, thế giới trở thành thương mang, không thấy phía xa. Chỉ thấy bông tuyết không đếm được bay lất phất, dường như định chạm vào nhau nhưng rồi quyết định giữa hai bông tuyết có chạm vào nhau không chẳng phải bản thân chúng nó mà là cơn gió.
Mặc kệ gió có nguyện ý không, khi tuyết rơi xuống đất thì chúng nó vẫn sẽ nhẹ nhàng chạm vào nhau, chẳng qua khi gặp gỡ có lẽ không là khuôn mặt cùng mình rơi xuống.
Trong gió tuyết Tô Minh ôm cậu bé đi mãi, đi qua băng giá nghênh đón mùa xuân, đưa tiễn ngày hè, thấy thu hồng, vẫn là ngày tuyết.
Thời gian đã qua hai trăm năm, bọn họ ở trong thế giới từng huy hoàng dần thấy từng cái xác hoặc nát nhừ, hoặc thành tro bụi, hoặc giữ lại hình dạng khi còn sống. Đa số đã thành xác khô, có nhiều ở trong phế tích thành trì, có rải rác trên mặt đất, sông núi, sa mạc.
Vô số cái xác có nam nữ ôm nhau, có người mẹ bản năng bảo vệ con mình nhào tới che chở sau đó chết đi. Từng cái xác được Tô Minh và Hạo Hạo chôn trong sự bi thương của cậu bé. Họ chôn từng thành trì, mai táng khắp nơi.
Mãi khi một mùa hè, buổi chiều mưa bụi rơi lất phất, Tô Minh ôm Hạo Hạo ngủ say ngừng lại trước thành trì cực kỳ to lớn từ xa đã thấy to. Tô Minh thấy trên thành trì có thân hình không đầu khoanh chân ngồi. Đây là một thành trì khổng lồ, thành thành trì cực kỳ to lớn thứ ba Tô Minh thấy từ khi đi trên khối đại lục thứ ba. Nơi này là trung tâm đã từng là đại lục, là đô thành của chốn này. Giống như hoàng đô Cổ Táng quốc, thế giới từng huy hoàng này một khối đại lục có thể so với nguyên Cổ Táng quốc.
Ngồi trước phế tích nhìn mặt trời lặn, ngồi bên sông núi nhìn hoàng hôn buông xuống, tiếng cười xuyên qua thời gian như vẫn c òn bên tai. Thường cúi đầu không phân rõ, tươi đẹp quá khứ và hiện tại vỡ nát, giữa chúng nó tồn tại nhân quả như thế nào, ẩn chứa luân hồi gì? Và tại sao cùng một thế giới, như khoảng cách mở mắt và nhắm mắt, mọi thứ thay đổi.
Trong bình minh, bên mép sa mạc, Tô Minh ôm Hạo Hạo. Mặt trời lên, trong giang sơn, có cái bóng Tô Minh kéo dài, dường như vĩnh viễn đi theo, trở thành bóng hình tồn tại trong thế giới này chỉ dẫn gió tuyết đến. Đi trong nắng, đi trong bón mùa. Xuyên qua sa mạc, vượt qua đại lục, đi hướng trung tâm, không ngừng tiến tới. Không có phương hướng, cũng không muốn bay. Đi mãi trong thế giới từng tốt đẹp, như đi trên con đường vấn đạo.
Một năm, hai năm, ba năm, mãi đến trăm năm.
Trong trăm năm này Tô Minh vẫn là bộ dạng đó, Hạo Hạo vẫn ở trong ngực hắn. Hai người không thay đổi, hệt như thế giới này không đổi thay.
Mùa xuân thì vạn vật thức tỉnh, nhưng trong thế giới này không thấy sắc xanh, không có hoa nở, không thấy cành lá. Mùa hè nóng cháy, mặt đất như bị vặn vẹo trong sóng nhiệt. Chỉ có lúc này mới có thể từ trong vặn vẹo thấy bóng dáng tồn tại trong quá khứ từ phế tích sông núi. Nhưng bóng dáng kia vặn vẹo không thể kéo thẳng, chỉ thấy ký ức.
Mùa thu thì bởi vì trên bầu trời không có sắc xanh nên mùa thu không thấy ánh đỏ. Đôi khi trên bầu trời có ráng chiều, dường như bất nhẫn mặt đất đơn điệu nên mới lộ ra, cho người hy vọng.
Mùa đông tuyết rơi, gió lạnh thổi suốt ngày. Đưa mắt nhìn, thế giới trở thành thương mang, không thấy phía xa. Chỉ thấy bông tuyết không đếm được bay lất phất, dường như định chạm vào nhau nhưng rồi quyết định giữa hai bông tuyết có chạm vào nhau không chẳng phải bản thân chúng nó mà là cơn gió.
Mặc kệ gió có nguyện ý không, khi tuyết rơi xuống đất thì chúng nó vẫn sẽ nhẹ nhàng chạm vào nhau, chẳng qua khi gặp gỡ có lẽ không là khuôn mặt cùng mình rơi xuống.
Trong gió tuyết Tô Minh ôm cậu bé đi mãi, đi qua băng giá nghênh đón mùa xuân, đưa tiễn ngày hè, thấy thu hồng, vẫn là ngày tuyết.
Thời gian đã qua hai trăm năm, bọn họ ở trong thế giới từng huy hoàng dần thấy từng cái xác hoặc nát nhừ, hoặc thành tro bụi, hoặc giữ lại hình dạng khi còn sống. Đa số đã thành xác khô, có nhiều ở trong phế tích thành trì, có rải rác trên mặt đất, sông núi, sa mạc.
Vô số cái xác có nam nữ ôm nhau, có người mẹ bản năng bảo vệ con mình nhào tới che chở sau đó chết đi. Từng cái xác được Tô Minh và Hạo Hạo chôn trong sự bi thương của cậu bé. Họ chôn từng thành trì, mai táng khắp nơi.
Mãi khi một mùa hè, buổi chiều mưa bụi rơi lất phất, Tô Minh ôm Hạo Hạo ngủ say ngừng lại trước thành trì cực kỳ to lớn từ xa đã thấy to. Tô Minh thấy trên thành trì có thân hình không đầu khoanh chân ngồi. Đây là một thành trì khổng lồ, thành thành trì cực kỳ to lớn thứ ba Tô Minh thấy từ khi đi trên khối đại lục thứ ba. Nơi này là trung tâm đã từng là đại lục, là đô thành của chốn này. Giống như hoàng đô Cổ Táng quốc, thế giới từng huy hoàng này một khối đại lục có thể so với nguyên Cổ Táng quốc.
/1485
|