Trong đám cầu vồng có Nhan Loan, có An Đông Man Công, có năm cường giả Khai Trần Hàm Sơn Thành, còn có mấy người thuộc ba bộ lạc như Hàn Phỉ Tử, Hàn Thương Tử cũng tại đây. Chẳng qua trận tìm kiếm này đã định trước là không có thu hoạch.
Hang động Tô Minh ở trừ phi tự hắn ra ngoài, nếu không thì nửa tầng trong bốn tầng rưỡi không gian Hàm Không sáng tạo ra ngay cả Chu tả giáo Thiên Hàn tông đều không phát hiện, sao họ có thể tìm được?
Tìm kiếm mấy ngày liên tục, những người đó lặng lẽ tan rã. Họ không tìm được manh mối nào tại đây. Theo họ thấy thì người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết đã rời đi.
Từ nay về sau trong vòng một tháng, những gì liên quan đến thân phận người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán. Từng suy đoán liên tiếp, có tưởng tượng khiến người khó tin, tựa như Mặc Tô bí ẩn kia, bị người trong Hàm Sơn Thành nhớ kỹ.
Dần dần người ta nhắc tới ngày càng nhiều, bởi vì bí ẩn mà danh tiếng vượt qua năm vị Khai Trần vốn có tại Hàm Sơn Thành, tỏa sáng như mặt trời giữa trưa.
Cũng có người nghĩ đến Mặc Tô và người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết phải chăng là cùng một người, chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi. Còn về thủ lĩnh ba bộ lạc, năm cường giả Khai Trần Hàm Sơn Thành thì không cho là như thế. Bởi vì có người tiếp xúc với Tô Minh, so sánh xong bỏ đi suy nghĩ liên tưởng hai người thành một.
Mãi đến hai tháng sau ngày bầu trời xuất hiện thần tượng Khai Trần, bởi vì đất bí mật Hàm Sơn không có biến đổi gì, dần dần một số người gan to lại xuất hiện tại đây, tìm kiếm có thể xuất hiện tạo hóa và thảo dược có lẽ không ai phát hiện.
Chẳng qua người như vậy không nhiều, nhưng dù sao thì vực sâu không đáy Hàm Sơn sau hai tháng yên tĩnh lại có bóng người thỉnh thoảng xuất hiện.
Kiều Đạt chính là người to gan như vậy. Dù tóc gã bạc trắng nhưng vẫn rất có hứng thú tìm bảo vật, tại đất bí ẩn Hàm Sơn này gã tìm kiếm mấy lần, giờ nhân lúc ít người lại tới nữa.
Lần này gã không đi một mình, bên cạnh mang theo một thiếu niên. Thiếu niên nhìn hơi ngốc nhưng được cái là Kiều Đạt nói gì nghe nấy. Hai người chạy nhanh trong từng sơn cốc, đôi khi ngừng lại cẩn thận tìm điều bí mật có lẽ không bị người phát hiện.
"Chú, chỗ này không có cái gì."
"Chú, chỗ này cũng không có gì hết."
"Chú, nơi này vẫn là không có gì." Hai người tìm từng sơn cốc thiếu niên ngơ ngác sẽ nói thầm một câu như vậy.
"Chú, ở đây…" Lối vào một sơn cốc, thiếu niên đang định nói thì bị Kiều Đạt mấy ngày liên tục không thu hoạch được gì ngoái đầu quát.
"Cái gì cái gì cái gì, mày biết cái gì, câm mồm!"
"Chú, ở đây…" Thiếu niên gãi đầu, nhưng mới nói ra lại bị cắt đứt.
"Đừng nói nữa, nếu biết trước đã không mang mày theo. Nếu mỗi chỗ đều có báu vật thì chúng ta có cơ hội được đến sao? Cái này gọi là tìm kiếm, tìm kiếm có biết không hả? Thằng nhóc này, nhớ kỹ, chúng ta tìm không phải báu vật mà là cảm nhận quá trình này!" Kiều Đạt nghiêm túc nói.
Thiếu niên mở to mắt, biểu tình ngây ngốc khiến Kiều Đạt thấy như mình tự lầm bầm, nâng tay xoa trán.
"Thái độ của mày như vậy là sai rồi. Chú cho mày biết, tìm báu vật là một chuyện rất thú vị, đừng cứ nghĩ tới báu vật, quá trình rất quan trọng. Mày cho rằng chú tới đây là vì tìm bảo vật? Chú cho mày biết, chú chẳng qua là hưởng thụ quá trình!" Kiều Đạt quyết định chỉ dẫn đứa nhỏ trong gia tộc mình.
"Mày hiểu chưa?"
"…chú, ở đây…" Thiếu niên chớp mắt, nhưng mới mở miệng thì Kiều Đạt lập tức cười khổ. Gã biết tiếp theo đối phương định nói cái gì, lắc đầu không thèm để ý nữa tiến lên trước.
Hang động Tô Minh ở trừ phi tự hắn ra ngoài, nếu không thì nửa tầng trong bốn tầng rưỡi không gian Hàm Không sáng tạo ra ngay cả Chu tả giáo Thiên Hàn tông đều không phát hiện, sao họ có thể tìm được?
Tìm kiếm mấy ngày liên tục, những người đó lặng lẽ tan rã. Họ không tìm được manh mối nào tại đây. Theo họ thấy thì người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết đã rời đi.
Từ nay về sau trong vòng một tháng, những gì liên quan đến thân phận người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán. Từng suy đoán liên tiếp, có tưởng tượng khiến người khó tin, tựa như Mặc Tô bí ẩn kia, bị người trong Hàm Sơn Thành nhớ kỹ.
Dần dần người ta nhắc tới ngày càng nhiều, bởi vì bí ẩn mà danh tiếng vượt qua năm vị Khai Trần vốn có tại Hàm Sơn Thành, tỏa sáng như mặt trời giữa trưa.
Cũng có người nghĩ đến Mặc Tô và người bí ẩn hoàn thành Ngưng Huyết phải chăng là cùng một người, chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi. Còn về thủ lĩnh ba bộ lạc, năm cường giả Khai Trần Hàm Sơn Thành thì không cho là như thế. Bởi vì có người tiếp xúc với Tô Minh, so sánh xong bỏ đi suy nghĩ liên tưởng hai người thành một.
Mãi đến hai tháng sau ngày bầu trời xuất hiện thần tượng Khai Trần, bởi vì đất bí mật Hàm Sơn không có biến đổi gì, dần dần một số người gan to lại xuất hiện tại đây, tìm kiếm có thể xuất hiện tạo hóa và thảo dược có lẽ không ai phát hiện.
Chẳng qua người như vậy không nhiều, nhưng dù sao thì vực sâu không đáy Hàm Sơn sau hai tháng yên tĩnh lại có bóng người thỉnh thoảng xuất hiện.
Kiều Đạt chính là người to gan như vậy. Dù tóc gã bạc trắng nhưng vẫn rất có hứng thú tìm bảo vật, tại đất bí ẩn Hàm Sơn này gã tìm kiếm mấy lần, giờ nhân lúc ít người lại tới nữa.
Lần này gã không đi một mình, bên cạnh mang theo một thiếu niên. Thiếu niên nhìn hơi ngốc nhưng được cái là Kiều Đạt nói gì nghe nấy. Hai người chạy nhanh trong từng sơn cốc, đôi khi ngừng lại cẩn thận tìm điều bí mật có lẽ không bị người phát hiện.
"Chú, chỗ này không có cái gì."
"Chú, chỗ này cũng không có gì hết."
"Chú, nơi này vẫn là không có gì." Hai người tìm từng sơn cốc thiếu niên ngơ ngác sẽ nói thầm một câu như vậy.
"Chú, ở đây…" Lối vào một sơn cốc, thiếu niên đang định nói thì bị Kiều Đạt mấy ngày liên tục không thu hoạch được gì ngoái đầu quát.
"Cái gì cái gì cái gì, mày biết cái gì, câm mồm!"
"Chú, ở đây…" Thiếu niên gãi đầu, nhưng mới nói ra lại bị cắt đứt.
"Đừng nói nữa, nếu biết trước đã không mang mày theo. Nếu mỗi chỗ đều có báu vật thì chúng ta có cơ hội được đến sao? Cái này gọi là tìm kiếm, tìm kiếm có biết không hả? Thằng nhóc này, nhớ kỹ, chúng ta tìm không phải báu vật mà là cảm nhận quá trình này!" Kiều Đạt nghiêm túc nói.
Thiếu niên mở to mắt, biểu tình ngây ngốc khiến Kiều Đạt thấy như mình tự lầm bầm, nâng tay xoa trán.
"Thái độ của mày như vậy là sai rồi. Chú cho mày biết, tìm báu vật là một chuyện rất thú vị, đừng cứ nghĩ tới báu vật, quá trình rất quan trọng. Mày cho rằng chú tới đây là vì tìm bảo vật? Chú cho mày biết, chú chẳng qua là hưởng thụ quá trình!" Kiều Đạt quyết định chỉ dẫn đứa nhỏ trong gia tộc mình.
"Mày hiểu chưa?"
"…chú, ở đây…" Thiếu niên chớp mắt, nhưng mới mở miệng thì Kiều Đạt lập tức cười khổ. Gã biết tiếp theo đối phương định nói cái gì, lắc đầu không thèm để ý nữa tiến lên trước.
/1485
|