Thiếu niên Kiều Hoành không tầm thường.
Tô Minh đi ra khỏi hang ẩn giấu trong vách đá sơn cốc, ngoái đầu lại liếc một cái chỗ này khó bị phát hiện. Dù là hắn, nếu không cẩn thận chú ý thì khó mà phát hiện vách đá.
Nếu hắn không mở ra Khắc Ấn thuật, nhờ vào mắt thường nhìn thì chỉ thấy mọi thứ bình thường. Chỉ có lúc Khắc Ấn tỏa ra thần thức mới thấy vách đá nơi đây lấp lóe ánh sáng.
Thu lại tầm mắt, Tô Minh không đeo mặt nạ mà dùng áo đen trùm đầu, chậm rãi đi ra sơn cốc, đi trên mảnh đất trước đây là đất bí ẩn Hàm Sơn. Trên đường đi hắn thấy một số người tìm báu vật giống như Kiều Đạt, đám người đó thường liếc Tô Minh một cái sau đó không chú ý nữa.
Không ai biết, Mặc Tô biến mất vài tháng trong ánh hoàng hôn này đi ra khỏi vực sâu. Bạn đang đọc truyện tại
Tô Minh đi ra khỏi hang ẩn giấu trong vách đá sơn cốc, ngoái đầu lại liếc một cái chỗ này khó bị phát hiện. Dù là hắn, nếu không cẩn thận chú ý thì khó mà phát hiện vách đá.
Nếu hắn không mở ra Khắc Ấn thuật, nhờ vào mắt thường nhìn thì chỉ thấy mọi thứ bình thường. Chỉ có lúc Khắc Ấn tỏa ra thần thức mới thấy vách đá nơi đây lấp lóe ánh sáng.
Thu lại tầm mắt, Tô Minh không đeo mặt nạ mà dùng áo đen trùm đầu, chậm rãi đi ra sơn cốc, đi trên mảnh đất trước đây là đất bí ẩn Hàm Sơn. Trên đường đi hắn thấy một số người tìm báu vật giống như Kiều Đạt, đám người đó thường liếc Tô Minh một cái sau đó không chú ý nữa.
Không ai biết, Mặc Tô biến mất vài tháng trong ánh hoàng hôn này đi ra khỏi vực sâu. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|