Thời gian bất giác chậm rãi trôi qua. Tô Minh ngồi trong động, quên hết mọi chuyện, thậm chí quên cả suy nghĩ phải tiến vào Thiên Hàn Tông. Trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một thứ, chính là hồi ức.
Hồi ức thuận theo đôi mắt lan ra khóe miệng thành nụ cười, cũng chất chứa bi thương.
Không hiểu rõ tình cảm trong lòng, tay phải Tô Minh từng nét vẽ trên người mình, phác họa dưới Ô Sơn, từng gốc cây ngọn cỏ quen thuộc trong trí nhớ, còn có từng gian nhà, từng hàng rào thân quen.
"Man Văn của ta, hồn của ta…" Tô Minh thì thào, ngón trỏ tay phải chảy ra máu dính đặc tô vẽ trên người.
Ô Sơn, bộ lạc, rừng cây, phòng ốc, còn có đống lửa đốt cháy, tất cả đều thật đẹp đẽ, chỉ là trong bộ lạc này không có bóng người, chỉ có tiêu điều.
Thời gian trôi qua từng ngày, tùy theo đồ án huyết văn Ô Sơn và bộ lạc trên người Tô Minh dần hoàn chỉnh, trong ngoài người Tô Minh sương đỏ ùa đến, không ngừng nhập vào trong đồ văn.
Đến cuối cùng, tất cả lực lượng Khai Trần trong người hắn đều hóa thành sương đỏ, dung hợp vào Man Văn. Văn tràn ngập nửa thân trên Tô Minh, thoáng chốc sinh động như thật, tựa như đang sống.
Các thứ núi, cỏ, gian nhà, tất cả đều hiện ra rõ ràng trên người Tô Minh, hình thành đồ án bàng bạc, hóa thành văn của Tô Minh!
Lấy nhà làm văn!
Hiện giờ Tô Minh không biết rằng, loại văn phức tạp đến cực điểm này cực kỳ hiếm thấy trong Man tộc. Nó không thuộc về ba loại chín biến trong trời đất. Nếu Thiên Tà Tử không đi, hiện tại trông thấy chắc chắn sẽ cực kỳ chấn kinh.
Loại văn này bởi vì phức tạp, hoặc là rơi vào tạp văn, cả đời khó thể tăng lên, trở thành trò cười. Nhưng một khi tăng lên thì sẽ bùng phát ra lực lượng cực kỳ kinh người.
Mấy ngày sau, khoảnh khắc ngón trỏ tay phải Tô Minh tạm ngừng, đôi mắt hắn lại mở ra, chậm rãi nâng lên tay phải. Lực lượng Khai Trần trong người bùng nổ khuếch tán khắp cơ thể, khí thế Khai Trần chân chính bộc phát từ người hắn.
Khí thế này vượt rất xa tất cả Ngưng Huyết cảnh, thậm chí còn sinh ra uy hiếp áp đảo Ngưng Huyết cảnh. Tóc hắn không gió tự bay, ngồi khoanh chân, sương đỏ quanh người tán đi, để lại chỉ có nửa người trên tràn ngập Gia Văn!
Văn này ở trên mặt Tô Minh có Ô Sơn, ở ngực có bộ lạc, bộ lạc tỏa ra quanh ngực, gốc cây ngọn cỏ cực kỳ rõ ràng.
"Người Khai Trần không tu sợi máu mà chỉ tu văn. Lấy văn làm lực lượng bày ra Man huyết trong người đạt đến thần thông." Tô Minh thì thào. Việc có liên quan đến Khai Trần toàn là lúc hắn còn nhỏ thì nghe A Công nói cho.
"Khai Trần có bốn cảnh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cuối cùng là hoàn thành Khai Trần. Người hoàn thành đột phá bước vào Tế Cốt kỳ, khó khăn so với Ngưng Huyết vào Khai Trần càng nhiều hơn." Tô Minh nâng lên tay phải sờ văn trên mặt mình.
"Có bao nhiêu người Khai Trần cả đời dừng bước không thể tiến vào Tế Cốt, không luyện ra được Man Cốt thuộc về mình, chỉ có thể biến mất trong năm tháng, lưu lại tiếc nuối."
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời. Man Văn ngoài cơ thể lấp lóe ánh sáng đỏ như khởi động trên người hắn. Lực lượng rõ ràng chỉ là sơ kỳ Khai Trần nhưng có thể chấn nhiếp tu vi cường đại hậu trung kỳ Khai Trần bùng phát từ người Tô Minh.
Xung quanh hang động rung rinh. Thậm chí là ngọn núi cũng chấn động, phát ra tiếng trầm đục, cuồn cuộn bụi đất bay lên thành vòng tròn ùa ra ngoài rừng sâu.
"Chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần, hiện giờ mình nắm giữ tu vi…" Tô Minh nâng lên tay phải, chậm rãi nắm thành nắm đấm ngay trước mặt.
"Không biết so với hậu kỳ Khai Trần kém bao nhiêu." Tô Minh hít sâu, thả lỏng tay phải vung trước người.
Thoáng chốc vang tiếng chuông ngân tứ phía. Chỉ thấy trong tay hắn bỗng xuất hiện một cổ chung to cỡ bàn tay!
Chuông này chính Hàm Sơn Chuông!
Nhìn chuông, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt.
Hồi ức thuận theo đôi mắt lan ra khóe miệng thành nụ cười, cũng chất chứa bi thương.
Không hiểu rõ tình cảm trong lòng, tay phải Tô Minh từng nét vẽ trên người mình, phác họa dưới Ô Sơn, từng gốc cây ngọn cỏ quen thuộc trong trí nhớ, còn có từng gian nhà, từng hàng rào thân quen.
"Man Văn của ta, hồn của ta…" Tô Minh thì thào, ngón trỏ tay phải chảy ra máu dính đặc tô vẽ trên người.
Ô Sơn, bộ lạc, rừng cây, phòng ốc, còn có đống lửa đốt cháy, tất cả đều thật đẹp đẽ, chỉ là trong bộ lạc này không có bóng người, chỉ có tiêu điều.
Thời gian trôi qua từng ngày, tùy theo đồ án huyết văn Ô Sơn và bộ lạc trên người Tô Minh dần hoàn chỉnh, trong ngoài người Tô Minh sương đỏ ùa đến, không ngừng nhập vào trong đồ văn.
Đến cuối cùng, tất cả lực lượng Khai Trần trong người hắn đều hóa thành sương đỏ, dung hợp vào Man Văn. Văn tràn ngập nửa thân trên Tô Minh, thoáng chốc sinh động như thật, tựa như đang sống.
Các thứ núi, cỏ, gian nhà, tất cả đều hiện ra rõ ràng trên người Tô Minh, hình thành đồ án bàng bạc, hóa thành văn của Tô Minh!
Lấy nhà làm văn!
Hiện giờ Tô Minh không biết rằng, loại văn phức tạp đến cực điểm này cực kỳ hiếm thấy trong Man tộc. Nó không thuộc về ba loại chín biến trong trời đất. Nếu Thiên Tà Tử không đi, hiện tại trông thấy chắc chắn sẽ cực kỳ chấn kinh.
Loại văn này bởi vì phức tạp, hoặc là rơi vào tạp văn, cả đời khó thể tăng lên, trở thành trò cười. Nhưng một khi tăng lên thì sẽ bùng phát ra lực lượng cực kỳ kinh người.
Mấy ngày sau, khoảnh khắc ngón trỏ tay phải Tô Minh tạm ngừng, đôi mắt hắn lại mở ra, chậm rãi nâng lên tay phải. Lực lượng Khai Trần trong người bùng nổ khuếch tán khắp cơ thể, khí thế Khai Trần chân chính bộc phát từ người hắn.
Khí thế này vượt rất xa tất cả Ngưng Huyết cảnh, thậm chí còn sinh ra uy hiếp áp đảo Ngưng Huyết cảnh. Tóc hắn không gió tự bay, ngồi khoanh chân, sương đỏ quanh người tán đi, để lại chỉ có nửa người trên tràn ngập Gia Văn!
Văn này ở trên mặt Tô Minh có Ô Sơn, ở ngực có bộ lạc, bộ lạc tỏa ra quanh ngực, gốc cây ngọn cỏ cực kỳ rõ ràng.
"Người Khai Trần không tu sợi máu mà chỉ tu văn. Lấy văn làm lực lượng bày ra Man huyết trong người đạt đến thần thông." Tô Minh thì thào. Việc có liên quan đến Khai Trần toàn là lúc hắn còn nhỏ thì nghe A Công nói cho.
"Khai Trần có bốn cảnh, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cuối cùng là hoàn thành Khai Trần. Người hoàn thành đột phá bước vào Tế Cốt kỳ, khó khăn so với Ngưng Huyết vào Khai Trần càng nhiều hơn." Tô Minh nâng lên tay phải sờ văn trên mặt mình.
"Có bao nhiêu người Khai Trần cả đời dừng bước không thể tiến vào Tế Cốt, không luyện ra được Man Cốt thuộc về mình, chỉ có thể biến mất trong năm tháng, lưu lại tiếc nuối."
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời. Man Văn ngoài cơ thể lấp lóe ánh sáng đỏ như khởi động trên người hắn. Lực lượng rõ ràng chỉ là sơ kỳ Khai Trần nhưng có thể chấn nhiếp tu vi cường đại hậu trung kỳ Khai Trần bùng phát từ người Tô Minh.
Xung quanh hang động rung rinh. Thậm chí là ngọn núi cũng chấn động, phát ra tiếng trầm đục, cuồn cuộn bụi đất bay lên thành vòng tròn ùa ra ngoài rừng sâu.
"Chín trăm chín mươi chín sợi máu Khai Trần, hiện giờ mình nắm giữ tu vi…" Tô Minh nâng lên tay phải, chậm rãi nắm thành nắm đấm ngay trước mặt.
"Không biết so với hậu kỳ Khai Trần kém bao nhiêu." Tô Minh hít sâu, thả lỏng tay phải vung trước người.
Thoáng chốc vang tiếng chuông ngân tứ phía. Chỉ thấy trong tay hắn bỗng xuất hiện một cổ chung to cỡ bàn tay!
Chuông này chính Hàm Sơn Chuông!
Nhìn chuông, khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt.
/1485
|