Quỷ bắn ngược ra sau, hét thảm nhanh chóng tan biến. Khi nó lùi về bên cạnh Cơ Phu Nhân thì thân thể chỉ còn một nửa, mắt thấy sắp thành mây khói. Nó nhìn Cơ Phu Nhân, trong mắt sự hung ác biến mất, còn lại là dựa dẫm và lưu luyến. Cơ Phu Nhân biểu tình phức tạp. Con quỷ đi tới trống nhỏ, bắt lấy cái trống, hướng Cơ Phu Nhân lộ ra nụ cười thuộc về đứa trẻ. Trong nụ cười, thân thể nó dần tán đi trở về cát bụi.
"Cục cưng, ngươi cũng đi rồi…" Cơ Phu Nhân ngẩn ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Tô Minh từ xa đi đến. Trong mắt bà không còn là oán độc mà lộ ra âm trầm.
"Ngươi rất mạnh. Nếu ngươi còn có thể mạnh hơn nữa thì ta sẽ tặng ngươi một báu vật! Báu vật này đến từ cổ xưa, lúc chưa có Man tộc và Vu tộc. Là căn nguyên nguyền rủa thuật của Cơ Vân Hải. Chính vì gã có được nó mới học nguyền rủa!" Cơ Phu Nhân nói, tay phải nâng lên, ấn vào vết sẹo cỡ nắm tay dưới ngực phải.
Khoảnh khắc ấn vết sẹo, năm ngón tay Cơ Phu Nhân xuyên thấu qua da thịt, đâm vào trong người. Bà lảo đảo lùi vài bước, khi tay phải lấy ra thì trong tay bà xuất hiện một cây xương sườn.
Xương sườn đó là của bà!
Trên xương sườn có một chiếc nhẫn đỏ đội lên trên.
Cơ Phu Nhân bóp chặt xương sườn, nâng tay trái bấm pháp quyết, miệng phát ra âm thanh khó hiểu. Xương sườn vỡ ra, chiếc nhẫn đỏ bềnh bồng giữa không trung. Ánh sáng xanh đỏ chợt lóe, ù vang một tiếng, biến mất.
Tô Minh biến sắc mặt. Thần thức của hắn vẫn luôn tản ra, mới rồi một khoảnh khắc hắn mơ hồ cảm giác không phải chiếc nhẫn biến mất mà là mở rộng vô số lần. Cứ thế hắn và Cơ Phu Nhân đang ở trong cái vòng chiếc nhẫn mở rộng. Tô Minh thậm chí không có thời gian suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng vù vù. Ngay sau đó, góc chân trời trong tầm mắt hắn bay ra vệt chỉ đỏ. Chớp mắt, thế giới trong mắt hắn thành màu máu.
Nếu bây giờ từ trên cao nhìn xuống có thể mơ hồ thấy xung quanh Tô Minh cách mấy ngàn mét, một vệt đỏ hình tròn đang rít gào co lại, tốc độ co rút không thể hình dung.
Tô Minh không kịp tránh né, thậm chí tất cả tuyệt chiêu của hắn không kịp thi triển, ngay cả nhấc tay lên cũng không được. Vệt đỏ từ bốn phía co rút đã cách hắn mười mét.
Sợi chỉ đỏ đó chính là chiếc nhẫn!
Sau khi chiếc nhẫn này mở rộng bao phủ Tô Minh vào trong thì thu nhỏ lại, thanh thế không mạnh nhưng đem đến cảm giác nguy hiểm cho hắn thì rất hiếm thấy. Một khi nó hoàn toàn co rút, thân thể Tô Minh chắc chắn không thể chịu đựng nổi, vỡ không chỉ thân xác còn có linh hồn hắn.
Thời gian quá ngắn, hắn không kịp phản kháng thì chỉ đỏ đã tới gần. Bạn đang đọc truyện tại
"Cục cưng, ngươi cũng đi rồi…" Cơ Phu Nhân ngẩn ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Tô Minh từ xa đi đến. Trong mắt bà không còn là oán độc mà lộ ra âm trầm.
"Ngươi rất mạnh. Nếu ngươi còn có thể mạnh hơn nữa thì ta sẽ tặng ngươi một báu vật! Báu vật này đến từ cổ xưa, lúc chưa có Man tộc và Vu tộc. Là căn nguyên nguyền rủa thuật của Cơ Vân Hải. Chính vì gã có được nó mới học nguyền rủa!" Cơ Phu Nhân nói, tay phải nâng lên, ấn vào vết sẹo cỡ nắm tay dưới ngực phải.
Khoảnh khắc ấn vết sẹo, năm ngón tay Cơ Phu Nhân xuyên thấu qua da thịt, đâm vào trong người. Bà lảo đảo lùi vài bước, khi tay phải lấy ra thì trong tay bà xuất hiện một cây xương sườn.
Xương sườn đó là của bà!
Trên xương sườn có một chiếc nhẫn đỏ đội lên trên.
Cơ Phu Nhân bóp chặt xương sườn, nâng tay trái bấm pháp quyết, miệng phát ra âm thanh khó hiểu. Xương sườn vỡ ra, chiếc nhẫn đỏ bềnh bồng giữa không trung. Ánh sáng xanh đỏ chợt lóe, ù vang một tiếng, biến mất.
Tô Minh biến sắc mặt. Thần thức của hắn vẫn luôn tản ra, mới rồi một khoảnh khắc hắn mơ hồ cảm giác không phải chiếc nhẫn biến mất mà là mở rộng vô số lần. Cứ thế hắn và Cơ Phu Nhân đang ở trong cái vòng chiếc nhẫn mở rộng. Tô Minh thậm chí không có thời gian suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng vù vù. Ngay sau đó, góc chân trời trong tầm mắt hắn bay ra vệt chỉ đỏ. Chớp mắt, thế giới trong mắt hắn thành màu máu.
Nếu bây giờ từ trên cao nhìn xuống có thể mơ hồ thấy xung quanh Tô Minh cách mấy ngàn mét, một vệt đỏ hình tròn đang rít gào co lại, tốc độ co rút không thể hình dung.
Tô Minh không kịp tránh né, thậm chí tất cả tuyệt chiêu của hắn không kịp thi triển, ngay cả nhấc tay lên cũng không được. Vệt đỏ từ bốn phía co rút đã cách hắn mười mét.
Sợi chỉ đỏ đó chính là chiếc nhẫn!
Sau khi chiếc nhẫn này mở rộng bao phủ Tô Minh vào trong thì thu nhỏ lại, thanh thế không mạnh nhưng đem đến cảm giác nguy hiểm cho hắn thì rất hiếm thấy. Một khi nó hoàn toàn co rút, thân thể Tô Minh chắc chắn không thể chịu đựng nổi, vỡ không chỉ thân xác còn có linh hồn hắn.
Thời gian quá ngắn, hắn không kịp phản kháng thì chỉ đỏ đã tới gần. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|