Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, ánh trăng rơi rụng trên mặt đất. Nếu nhìn lên bầu trời, ánh trăng tràn ngập cảm giác nhu hòa. Nhưng nếu nhìn xuống đất thì sẽ thấy ghê người. Mặt đất đầy thịt vụn hỗn loạn không ít vết máu. Gió thổi mùi máu thật lâu không tán đi.
Trong đó một khối thịt nát có một chiếc nhẫn đỏ, chớp lóe ánh sáng đỏ. Không xa đầy đất máu thịt đặt một cái túi đỏ nhưng ngày nay đã rách rưới.
Phía xa trên mặt đất còn có một cái xác khô, cái xác thuộc về người đàn ông Hắc Hạc bộ lạc. Người này chết cực thảm, cả người như da bọc xương, chẳng có chút da thịt, trông như bị hút khô. Khuôn mặt không còn bộ dáng lúc sống, hốc mắt hõm sâu vào trong trông như bộ xương khô. Tất cả sức sống tinh hoa trên người gã đã biến mất không còn chút gì. Mùi tanh mục rữa phát ra từ thân dưới, hòa cùng mùi máu trong gió thành thứ mùi khó ngửi cực kỳ.
Chẳng biết Tiểu Hồng đã đi đâu, khi Tô Minh và Cơ Phu Nhân chiến đấu thì nó phát cuồng chạy mất.
Dưới ánh trăng, Tô Minh ngồi xếp bằng, người run bần bật, mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ rực, gồ lên nhiều gân xanh, biểu tình thống khổ và giãy dụa.
Phản kích lúc hấp hối của Cơ Phu Nhân, một đóa Đào Hoa Sát cuối cùng, Tô Minh khó mà tránh khỏi nó. Hắn bị Đào Hoa Sát chui vào trong miệng mũi, lập tức hóa thành xúc động khiến Tô Minh gần như mất kiểm soát. Xúc động điên cuồng đánh vào lý trí hắn, một khi nó chiến thắng thì hắn không thể khống chế hành vi của mình. Tô Minh đầu óc hỗn loạn, bóng dáng tất cả cô gái hắn từng gặp đều lóe qua, hóa thành rên rỉ và kiều diễm làm Tô Minh hít thở càng gấp gáp hơn.
Không biết trải qua bao lâu, Tô Minh mạnh mở mắt ra, trong mắt đầy tơ mát, người thoạt trông cực kỳ dữ tợn. Đặc biệt là sâu trong đáy mắt có ngọn lửa thiêu đốt. Bị đốt cháy, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm, truyền khắp tám hướng.
"Đây không đơn thuần là mị dược mà loại nguyền rủa dẫn phát xúc động nguyên thủy trong người!"
Trong đó một khối thịt nát có một chiếc nhẫn đỏ, chớp lóe ánh sáng đỏ. Không xa đầy đất máu thịt đặt một cái túi đỏ nhưng ngày nay đã rách rưới.
Phía xa trên mặt đất còn có một cái xác khô, cái xác thuộc về người đàn ông Hắc Hạc bộ lạc. Người này chết cực thảm, cả người như da bọc xương, chẳng có chút da thịt, trông như bị hút khô. Khuôn mặt không còn bộ dáng lúc sống, hốc mắt hõm sâu vào trong trông như bộ xương khô. Tất cả sức sống tinh hoa trên người gã đã biến mất không còn chút gì. Mùi tanh mục rữa phát ra từ thân dưới, hòa cùng mùi máu trong gió thành thứ mùi khó ngửi cực kỳ.
Chẳng biết Tiểu Hồng đã đi đâu, khi Tô Minh và Cơ Phu Nhân chiến đấu thì nó phát cuồng chạy mất.
Dưới ánh trăng, Tô Minh ngồi xếp bằng, người run bần bật, mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ rực, gồ lên nhiều gân xanh, biểu tình thống khổ và giãy dụa.
Phản kích lúc hấp hối của Cơ Phu Nhân, một đóa Đào Hoa Sát cuối cùng, Tô Minh khó mà tránh khỏi nó. Hắn bị Đào Hoa Sát chui vào trong miệng mũi, lập tức hóa thành xúc động khiến Tô Minh gần như mất kiểm soát. Xúc động điên cuồng đánh vào lý trí hắn, một khi nó chiến thắng thì hắn không thể khống chế hành vi của mình. Tô Minh đầu óc hỗn loạn, bóng dáng tất cả cô gái hắn từng gặp đều lóe qua, hóa thành rên rỉ và kiều diễm làm Tô Minh hít thở càng gấp gáp hơn.
Không biết trải qua bao lâu, Tô Minh mạnh mở mắt ra, trong mắt đầy tơ mát, người thoạt trông cực kỳ dữ tợn. Đặc biệt là sâu trong đáy mắt có ngọn lửa thiêu đốt. Bị đốt cháy, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm, truyền khắp tám hướng.
"Đây không đơn thuần là mị dược mà loại nguyền rủa dẫn phát xúc động nguyên thủy trong người!"
/1485
|