Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Minh ngồi xếp bằng trước mặt A Hổ, Lan Lan. Dù gã đàn ông Âm Linh cũng ngồi bên cạnh nhưng thân thể to lớn trông như ngọn núi nhỏ.
Xích long bềnh bồng giữa không trung, nhìn chằm chằm bốn phía, rất cảnh giác.
Tô Minh nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng do dự. Hắn do dự là vì giờ phút này con rắn lạ uể oải, không ngừng bi thương kêu. Nỗi lòng con rắn từ ban đầu kích động mất kiểm soát đến đau thương, quá trình biến đổi khiến con rắn lạ rất đáng thương.
"Tộc Chúc Âm từ xưa đều là nuốt đồng tộc để trưởng thành ư..." Không biết qua bao lâu, Tô Minh mở mắt ra nhìn xác Chúc Cửu Âm, mắt lóe tia sáng lạnh.
"Nếu là vậy thì con Chúc Cửu Âm không biết đã chết bao lâu chỉ còn lại chút ý chí này hiển nhiên là muốn nuốt rắn lạ của mình, mượn sự sống để sống lại. Nếu Chúc Cửu Âm tộc luôn nuốt đồng tộc, vậy con rắn lạ của mình có lẽ có thể ngược lại nuốt nó!" Tô Minh trầm ngâm nhìn hướng gã đàn ông Âm Linh.
"Mới nãy ngươi nói con mắt to lớn là mắt thứ hai của Chúc Cửu Âm? Vậy con Chúc Cửu Âm này có tổng cộng bao nhiêu mắt?"
"Gồm bốn mắt." Gã đàn ông Âm Linh mở mắt ra, trầm giọng nói.
"Chúc Cửu Âm có hai cái đầu, một là đầu rắn, cái khác là đầu ẩn giấu giống như ta vậy, mỗi cái đầu có hai mắt, cho nên là bốn mắt. Mới nãy con mắt to lớn là một con mắt của đầu rắn. Trong lời truyền thuyết tộc ta từng giới thiệu về Cửu Âm Thánh. Sau khi nó chết phải phong ấn thân hình, nếu không thì máu thịt của nó sẽ hóa thành vụ hung, oán khí của nó sẽ hóa thành linh khóc, xương cốt của nó sẽ hóa thành bạch sát, bốn mắt của nó sẽ hóa thành âm tang. Mới nãy một mắt hiển nhiên là vì phong ấn lỏng nên thức tỉnh đi ra. Một khi bị nó nhìn, lấy tu vi như ta cũng khó thoát khỏi, cần người ngoài cứu." Giọng gã đàn ông Âm Linh quanh quẩn trong sương khói, rơi vào tai Tô Minh, khiến hắn nheo mắt lại.
"Nếu bị trúng khe hở trong mắt Âm Tang Mục thì sẽ trở thành con rối Nhiếp Hồn?" Tô Minh bỗng nhiên hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Xích long bềnh bồng giữa không trung, nhìn chằm chằm bốn phía, rất cảnh giác.
Tô Minh nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng do dự. Hắn do dự là vì giờ phút này con rắn lạ uể oải, không ngừng bi thương kêu. Nỗi lòng con rắn từ ban đầu kích động mất kiểm soát đến đau thương, quá trình biến đổi khiến con rắn lạ rất đáng thương.
"Tộc Chúc Âm từ xưa đều là nuốt đồng tộc để trưởng thành ư..." Không biết qua bao lâu, Tô Minh mở mắt ra nhìn xác Chúc Cửu Âm, mắt lóe tia sáng lạnh.
"Nếu là vậy thì con Chúc Cửu Âm không biết đã chết bao lâu chỉ còn lại chút ý chí này hiển nhiên là muốn nuốt rắn lạ của mình, mượn sự sống để sống lại. Nếu Chúc Cửu Âm tộc luôn nuốt đồng tộc, vậy con rắn lạ của mình có lẽ có thể ngược lại nuốt nó!" Tô Minh trầm ngâm nhìn hướng gã đàn ông Âm Linh.
"Mới nãy ngươi nói con mắt to lớn là mắt thứ hai của Chúc Cửu Âm? Vậy con Chúc Cửu Âm này có tổng cộng bao nhiêu mắt?"
"Gồm bốn mắt." Gã đàn ông Âm Linh mở mắt ra, trầm giọng nói.
"Chúc Cửu Âm có hai cái đầu, một là đầu rắn, cái khác là đầu ẩn giấu giống như ta vậy, mỗi cái đầu có hai mắt, cho nên là bốn mắt. Mới nãy con mắt to lớn là một con mắt của đầu rắn. Trong lời truyền thuyết tộc ta từng giới thiệu về Cửu Âm Thánh. Sau khi nó chết phải phong ấn thân hình, nếu không thì máu thịt của nó sẽ hóa thành vụ hung, oán khí của nó sẽ hóa thành linh khóc, xương cốt của nó sẽ hóa thành bạch sát, bốn mắt của nó sẽ hóa thành âm tang. Mới nãy một mắt hiển nhiên là vì phong ấn lỏng nên thức tỉnh đi ra. Một khi bị nó nhìn, lấy tu vi như ta cũng khó thoát khỏi, cần người ngoài cứu." Giọng gã đàn ông Âm Linh quanh quẩn trong sương khói, rơi vào tai Tô Minh, khiến hắn nheo mắt lại.
"Nếu bị trúng khe hở trong mắt Âm Tang Mục thì sẽ trở thành con rối Nhiếp Hồn?" Tô Minh bỗng nhiên hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1485
|