Nha Mộc ngây ngốc nhìn tộc nhân Mệnh tộc, đầu óc trống rỗng. Y bỗng cảm thấy mình chạy trốn đến đảo Mệnh tộc là quyết định chính xác cỡ nào.
Ông lão giữa không trung biểu tình âm trầm. Lão là trung kỳ Man Hồn, ở Đông Hoang đại lục có thể tính là cường giả một phương, nhưng bây giờ đối mặt mười mấy người trên đảo nhỏ ở trong mắt lão là nhỏ yếu lại cảm giác e ngại!
E ngại này rất trực tiếp, rõ ràng!
E ngại đến từ sát khí và lạnh lùng của mười mấy người trên đảo, ngay cả con nít cũng thản nhiên, loại người này không phải lão chưa từng gặp, nhưng lão không thấy một dân tộc như vậy!
"Mệnh tộc, lão phu nhớ kỹ." Một lúc sau ông lão chậm rãi nói.
"Sau khi lão phu giết các ngươi rồi sẽ nói cho các bộ lạc Đông Hoang ta, tại đất Nam Thần có một Mệnh tộc, thấy tộc nhân tộc này phải tàn sát hết!" Lão âm trầm thốt ra sát khí và lạnh lẽo nhưng không khiến mười mấy người Mệnh tộc biến sắc mặt chút nào.
Ngay cả con nít cũng không chút sợ hãi, biểu tình lạnh lùng.
Loại lạnh lùng này khiến Nha Mộc trông thấy cũng toàn thân lạnh lẽo, còn ông lão Đông Hoang đối địch với họ thì mắt nổi lên chán ghét. Lão hừ lạnh vung tay phải ra trước, trời đất ầm ầm, trước mặt lão mây cuồn cuộn trôi, một pho tượng to lớn hơn ba mươi mét, chậm rãi giáng xuống.
Pho tượng xuất hiện, nguyên trời đất tràn ngập áp lực mãnh liệt, đó đâu phải là pho tượng gì, rõ ràng là Man Hồn tượng của ông lão!!!
Tượng xuất hiện biểu thị ông lão dùng hết sức, muốn giết hết người nơi này!
Mười mấy người Mệnh tộc lạnh lùng ngồi xếp bằng, tụ tập cùng nhau, vòng quanh tượng đá Tô Minh, hai mắt họ nhắm nghiền, không thèm để ý ông lão và Man tượng, thì thào thanh âm vang vọng.
"Mệnh tộc ta sinh ra bởi thiên hoang, hết đời này đến đời khác cung phụng Mặc tôn."
"Mặc tôn là thần linh, tộc ta vì mệnh mà tranh, muốn nắm giữ vận mệnh bản thân."
"Trời không có mắt, đất không có lệ, vũ trụ vô niệm khiến Mệnh tộc ta bị vứt bỏ, mất đi tương lai khiến Mệnh tộc ta ngưng tụ, khiến Mệnh tộc ta từ đây...vì mệnh vùng lên!"
Nha Mộc và cô gái Man tộc ngơ ngác nhìn đám người Mệnh tộc. Hai người cảm giác người Mệnh tộc điên rồi, người Mệnh tộc quái dị làm mặt họ trắng bệch.
Ông lão Đông Hoang trên bầu trời cười nhạt, tay phải một ngón hạ xuống, lập tức Man tượng tỏa ánh sáng âm u chói mắt, tượng hòa tan, hình thành mấy trăm luồng sáng âm u lao hướng mặt đất.
Luồng sáng rít gào lao nhanh hóa thành từng khuôn mặt quỷ dữ tợn cắn nuốt tất cả sinh linh trên đảo.
Ông lão giữa không trung biểu tình âm trầm. Lão là trung kỳ Man Hồn, ở Đông Hoang đại lục có thể tính là cường giả một phương, nhưng bây giờ đối mặt mười mấy người trên đảo nhỏ ở trong mắt lão là nhỏ yếu lại cảm giác e ngại!
E ngại này rất trực tiếp, rõ ràng!
E ngại đến từ sát khí và lạnh lùng của mười mấy người trên đảo, ngay cả con nít cũng thản nhiên, loại người này không phải lão chưa từng gặp, nhưng lão không thấy một dân tộc như vậy!
"Mệnh tộc, lão phu nhớ kỹ." Một lúc sau ông lão chậm rãi nói.
"Sau khi lão phu giết các ngươi rồi sẽ nói cho các bộ lạc Đông Hoang ta, tại đất Nam Thần có một Mệnh tộc, thấy tộc nhân tộc này phải tàn sát hết!" Lão âm trầm thốt ra sát khí và lạnh lẽo nhưng không khiến mười mấy người Mệnh tộc biến sắc mặt chút nào.
Ngay cả con nít cũng không chút sợ hãi, biểu tình lạnh lùng.
Loại lạnh lùng này khiến Nha Mộc trông thấy cũng toàn thân lạnh lẽo, còn ông lão Đông Hoang đối địch với họ thì mắt nổi lên chán ghét. Lão hừ lạnh vung tay phải ra trước, trời đất ầm ầm, trước mặt lão mây cuồn cuộn trôi, một pho tượng to lớn hơn ba mươi mét, chậm rãi giáng xuống.
Pho tượng xuất hiện, nguyên trời đất tràn ngập áp lực mãnh liệt, đó đâu phải là pho tượng gì, rõ ràng là Man Hồn tượng của ông lão!!!
Tượng xuất hiện biểu thị ông lão dùng hết sức, muốn giết hết người nơi này!
Mười mấy người Mệnh tộc lạnh lùng ngồi xếp bằng, tụ tập cùng nhau, vòng quanh tượng đá Tô Minh, hai mắt họ nhắm nghiền, không thèm để ý ông lão và Man tượng, thì thào thanh âm vang vọng.
"Mệnh tộc ta sinh ra bởi thiên hoang, hết đời này đến đời khác cung phụng Mặc tôn."
"Mặc tôn là thần linh, tộc ta vì mệnh mà tranh, muốn nắm giữ vận mệnh bản thân."
"Trời không có mắt, đất không có lệ, vũ trụ vô niệm khiến Mệnh tộc ta bị vứt bỏ, mất đi tương lai khiến Mệnh tộc ta ngưng tụ, khiến Mệnh tộc ta từ đây...vì mệnh vùng lên!"
Nha Mộc và cô gái Man tộc ngơ ngác nhìn đám người Mệnh tộc. Hai người cảm giác người Mệnh tộc điên rồi, người Mệnh tộc quái dị làm mặt họ trắng bệch.
Ông lão Đông Hoang trên bầu trời cười nhạt, tay phải một ngón hạ xuống, lập tức Man tượng tỏa ánh sáng âm u chói mắt, tượng hòa tan, hình thành mấy trăm luồng sáng âm u lao hướng mặt đất.
Luồng sáng rít gào lao nhanh hóa thành từng khuôn mặt quỷ dữ tợn cắn nuốt tất cả sinh linh trên đảo.
/1485
|