Khoảnh khắc nhận ra Tô Minh chính là đồng môn Cửu Phong năm đó, Tử Yên mở to mắt, cô không thể tin điều mình đã thấy. Thật ra trước đó cô có do dự, nhưng hai chữ sư điệt của Tô Minh như sấm sét khiến Tử Yên ngây ra.
"Ngươi...ngươi thật là Tô Minh?" Tử Yên nhìn Tô Minh, mãi đến giây phút này cô vẫn khó đem người Cửu Phong trong ký ức và người bây giờ phất tay một cái là khiến cường giả trung kỳ Man Hồn run sợ bỏ trốn dung hợp thành một.
"Phải kêu sư thúc." Tô Minh nhìn Tử Yên, mặt lộ nụ cười. Với Tô Minh, cô gái trước mắt chẳng những là chị của Tử Xa, còn là người Nhị sư huynh yêu mến.
"Tô...sư thúc." Tử Yên chần chờ một chút, bản năng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, trong mắt vẫn còn đọng kinh sợ.
"Năm đó ta không về Man tộc, không biết Cửu Phong ra sao?" Tô Minh nhìn cô gái trước mặt, nay cô không bằng như xưa, ngày chưa thiếu nữ yểu điệu thanh tú giờ như trung niên, khóe mắt đuôi chim tuy không rõ ràng nhưng vẫn thấy được chút chút.
Năm tháng nhẹ lướt qua người cô gái, mang đi không nhiều nhưng để lại tang thương và trưởng thành. Thiếu nữn năm đó bây giờ đã thành một người đàn bà phong vận quyến rũ. Năm ấy cô vốn xinh đẹp, bây giờ dù tuổi lớn nhưng vẫn động lòng người, có loại khác với thiếu nữ, nhưng xem khoảng cách giữa cô và Nha Mộc thì dường như quan hệ không bình thường.
Tử Yên nghe Tô Minh hỏi chuyện, đè nén chấn kinh, thay thế là phức tạp. Cô không nghĩ đến Tô Minh mất tích hai mươi năm, giờ xuất hiện trước mặt mình đã cường đại như vậy, cái loại cường đại này là cô nằm mơ cũng không dám tưởng.
Bây giờ đối phương có thể nói xứng với chữ sư thúc, khiến Tử Yên bất giác biểu tình phức tạp xen lẫn kính sợ.
"Thiên Hàn Tông vào mười lăm năm trước...chia cắt, Thiên Môn rời đi, mang theo nhiều đệ tử tài năng, lên chín tầng trời dựa vào lực Thiên Môn để kháng tai biến Đông Hoang. Núi dưới đất còn ở đó, đã bị vứt bỏ, đồng môn các phong đều tứ tan. Ta và mấy tỷ muội đồng môn cùng rời đi, trên đường gặp rất nhiều chuyện, mãi đến khi...gặp Vân Lai tiền bối." Nói đến đây thì biểu tình Tử Yên có chút buồn rầu và khó nói.
"Còn Cửu Phong, năm ấy tông môn rối loạn, ta...ta không để ý lắm." Tử Yên nói đến đây thấy Tô Minh hơi cau mày.
"Nhưng ta nhớ nhị sư thúc trước khi đại loạn vài năm có ra ngoài, dường như chưa từng trở về." Tử Yên vội nói.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau ngẩng đầu nhìn hướng Man tộc phía xa.
"Sư tôn của ta thì sao?"
"Thiên Tà Tử sư tổ, ta...ta không rõ lắm. Nhưng ta biết Đại sư huynh của Tô sư thúc vào năm thứ năm Vu Man đại chiến có xuất quan, rời đi rồi không biết có trở về không." Tử Yên ngẫm nghĩ, vội nói.
Cô nhìn Tô Minh dù hai mươi năm không gặp nhưng những chuyện cũ còn đọng trong ký ức. Nhị sư thúc Cửu Phong thích mình, sao cô không nhìn ra được? Nhưng giờ nghĩ lại, trong lòng Tử Yên trừ cay đắng ra còn có loại thương hải tang điền.
'Nếu năm đó mình cùng Nhị sư huynh của hắn một chỗ, vậy bây giờ..." Tim Tử Yên đau nhói, lặng im không nói.
Nha Mộc ở một bên biểu tình hoảng hốt, nghe Tử Yên và Tô Minh đối thoại, dần dần y mở to mắt, ngây ngốc nhìn hắn, hô hấp biến dồn dập.
"Mặc Tô...Mặc tôn...Tô Minh" Nha Mộc nhìn Tô Minh, đầu óc rối loạn, y nhận ra Tô Minh, nhận ra người này chính là lúc trong Thu Hải bộ lạc cùng mình ở bên đống lửa trò chuyện.
Cũng nhận ra...
"Vãn bối Nha Mộc bái kiến tiền bối, ân tái tạo của tiền bối, vãn bối cả đời khó quên!" Nha Mộc vội lùi vài bước chắp tay thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.
Cái cúi đầu này, y bái là Hồng La năm đó cùng với khi Hồng La giết Hậu Vu Thu Hải bộ lạc thì đem toàn thân sự sống tặng cho Nha Mộc, khiến y bây giờ nửa bước vào hàng Hậu Vu. Tất cả chuyện năm xưa trong dòng chảy thời gian chậm rãi bị người có lòng biết, đặc biệt người từng gặp Tô Minh và quen biết hắn.
"Ta không ngờ Mặc tiền bối và người yêu của ta là đồng môn, đến từ Thiên Hàn Tông Man tộc." Nha Mộc biểu tình cung kính, đứng thẳng dậy có chút cảm thán.
"Người yêu?" Mắt Tô Minh co rút.
Hắn không quen biết nhiều với Nha Mộc, không tính có tình cảm gì, miễn cưỡng xem như cố nhân mà thôi, hoàn toàn khác với Tử Yên.
Tô Minh con ngươi co rút mà người ngoài thấy là như có ánh sáng vàng chợt lóe, áp lực nhiếp hồn người từ hai mắt bắn ra, khiến Nha Mộc trông thấy có cảm giác như tinh thần tan vỡ, lại thụt lùi, đầu óc trống rỗng, y như con thuyền trong biển động tùy thời tan vỡ. Loại áp lực này không giận mà uy khiến mặt Nha Mộc biến sắc, như sắp tắt thở. Trong mắt y, Tô Minh chiếm hết tất cả tinh thần, chỉ cần một ý niệm của đối phương lập tức cắt đứt sự sống của mình, chết ngay.
Tử Yên liên tục bước tới trước, chặn ánh mắt Tô Minh nhìn Nha Mộc, biểu tình phức tạp, lộ ra tang thương năm tháng để lại. Cô mở miệng như muốn nói cái gì.
"Đây là chuyện riêng của các ngươi, không liên quan Tô ta. Chẳng qua ta không rõ, Nhị sư huynh của ta có chỗ nào không xứng với ngươi?" Tô Minh cau mày nhìn Tử Yên, lắc đầu.
"Các ngươi đi đi."
Tử Yên mặt tái nhợt, im lặng chắp tay hướng Tô Minh, kéo Nha Mộc một bên tinh thần còn hốt hoảng, hai người thụt lùi định đi thì Tử Yên do dự, ngoái đầu nhìn hắn.
"Tô...sư thúc, ngươi còn nhớ Hàn Thương Tử không? Năm đó tông môn biến cố, nàng và ta cùng đến đây, nếu ngươi còn nhớ nàng thì ta cầu xin ngươi, hãy giúp đỡ nàng." Tử Yên nhìn Tô Minh, khẽ nói.
"Nghĩ tình đồng môn, nghĩ tình nàng năm đó...vẫn luôn yêu ngươi, xin Tô sư thúc giúp đỡ nàng."
"Hàn Thương Tử." Tô Minh nghe nói tên này, trước mắt hiện lên một cô gái xinh đẹp.
Cô gái ánh mắt dịu dàng, tính tình mềm mỏng, còn có ánh mắt kiên cường. Từng màn ở Hàm Sơn thành, dây dưa với Tư Mã Tín, hiện ra trong đầu Tô Minh. Những ký ức bám bụi nhưng lúc này ngày càng rõ ràng.
"Phương Thương Lan." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Chính là Phương sư muội!" Tử Yên nghe Tô Minh nói ra tên Hàn Thương Tử thì đôi mắt lộ kích động.
"Bốn năm trước Vân Lai tiền bối muốn khiến Phương sư muội làm thị thiếp, bởi vì Phương sư muội luyện công nên dời lại. Hai năm trước vẫn như vậy, nhưng hôm nay công pháp Phương sư muội thành, việc này khó thể kéo dài. Một khi Vân Lai tiền bối xuất quan lại đưa ra yêu cầu thì Phương sư muội sẽ không cách nào từ chối." Tử Yên nhìn Tô Minh, vội vàng nói.
Tô Minh im lặng, trong ký ức bóng dáng cô gái càng rõ ràng hơn, những gì trước kia giờ nhớ lại như cách một tầng vải. Hai mươi năm thời gian không lâu, nhưng Tô Minh ở bất tử bất diệt giới luân hồi vô số lần khiến biểu tình của hắn vẫn có tang thương, người ngoài nhìn không thấu.
Tử Yên vẫn đang chờ Tô Minh trả lời, mãi đến khi Nha Mộc tỉnh táo lại, nhìn Tô Minh thì thể xác và tinh thần sợ hãi, hắn vẫn không mở miệng. Hắn đứng đó nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mặt Tử Yên ngày càng tái nhợt, cuối cùng cô cười thảm nhìn Tô Minh, mắt dần ướt nước. Bạn đang đọc truyện tại
"Ngươi...ngươi thật là Tô Minh?" Tử Yên nhìn Tô Minh, mãi đến giây phút này cô vẫn khó đem người Cửu Phong trong ký ức và người bây giờ phất tay một cái là khiến cường giả trung kỳ Man Hồn run sợ bỏ trốn dung hợp thành một.
"Phải kêu sư thúc." Tô Minh nhìn Tử Yên, mặt lộ nụ cười. Với Tô Minh, cô gái trước mắt chẳng những là chị của Tử Xa, còn là người Nhị sư huynh yêu mến.
"Tô...sư thúc." Tử Yên chần chờ một chút, bản năng chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, trong mắt vẫn còn đọng kinh sợ.
"Năm đó ta không về Man tộc, không biết Cửu Phong ra sao?" Tô Minh nhìn cô gái trước mặt, nay cô không bằng như xưa, ngày chưa thiếu nữ yểu điệu thanh tú giờ như trung niên, khóe mắt đuôi chim tuy không rõ ràng nhưng vẫn thấy được chút chút.
Năm tháng nhẹ lướt qua người cô gái, mang đi không nhiều nhưng để lại tang thương và trưởng thành. Thiếu nữn năm đó bây giờ đã thành một người đàn bà phong vận quyến rũ. Năm ấy cô vốn xinh đẹp, bây giờ dù tuổi lớn nhưng vẫn động lòng người, có loại khác với thiếu nữ, nhưng xem khoảng cách giữa cô và Nha Mộc thì dường như quan hệ không bình thường.
Tử Yên nghe Tô Minh hỏi chuyện, đè nén chấn kinh, thay thế là phức tạp. Cô không nghĩ đến Tô Minh mất tích hai mươi năm, giờ xuất hiện trước mặt mình đã cường đại như vậy, cái loại cường đại này là cô nằm mơ cũng không dám tưởng.
Bây giờ đối phương có thể nói xứng với chữ sư thúc, khiến Tử Yên bất giác biểu tình phức tạp xen lẫn kính sợ.
"Thiên Hàn Tông vào mười lăm năm trước...chia cắt, Thiên Môn rời đi, mang theo nhiều đệ tử tài năng, lên chín tầng trời dựa vào lực Thiên Môn để kháng tai biến Đông Hoang. Núi dưới đất còn ở đó, đã bị vứt bỏ, đồng môn các phong đều tứ tan. Ta và mấy tỷ muội đồng môn cùng rời đi, trên đường gặp rất nhiều chuyện, mãi đến khi...gặp Vân Lai tiền bối." Nói đến đây thì biểu tình Tử Yên có chút buồn rầu và khó nói.
"Còn Cửu Phong, năm ấy tông môn rối loạn, ta...ta không để ý lắm." Tử Yên nói đến đây thấy Tô Minh hơi cau mày.
"Nhưng ta nhớ nhị sư thúc trước khi đại loạn vài năm có ra ngoài, dường như chưa từng trở về." Tử Yên vội nói.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau ngẩng đầu nhìn hướng Man tộc phía xa.
"Sư tôn của ta thì sao?"
"Thiên Tà Tử sư tổ, ta...ta không rõ lắm. Nhưng ta biết Đại sư huynh của Tô sư thúc vào năm thứ năm Vu Man đại chiến có xuất quan, rời đi rồi không biết có trở về không." Tử Yên ngẫm nghĩ, vội nói.
Cô nhìn Tô Minh dù hai mươi năm không gặp nhưng những chuyện cũ còn đọng trong ký ức. Nhị sư thúc Cửu Phong thích mình, sao cô không nhìn ra được? Nhưng giờ nghĩ lại, trong lòng Tử Yên trừ cay đắng ra còn có loại thương hải tang điền.
'Nếu năm đó mình cùng Nhị sư huynh của hắn một chỗ, vậy bây giờ..." Tim Tử Yên đau nhói, lặng im không nói.
Nha Mộc ở một bên biểu tình hoảng hốt, nghe Tử Yên và Tô Minh đối thoại, dần dần y mở to mắt, ngây ngốc nhìn hắn, hô hấp biến dồn dập.
"Mặc Tô...Mặc tôn...Tô Minh" Nha Mộc nhìn Tô Minh, đầu óc rối loạn, y nhận ra Tô Minh, nhận ra người này chính là lúc trong Thu Hải bộ lạc cùng mình ở bên đống lửa trò chuyện.
Cũng nhận ra...
"Vãn bối Nha Mộc bái kiến tiền bối, ân tái tạo của tiền bối, vãn bối cả đời khó quên!" Nha Mộc vội lùi vài bước chắp tay thật sâu cúi đầu hướng Tô Minh.
Cái cúi đầu này, y bái là Hồng La năm đó cùng với khi Hồng La giết Hậu Vu Thu Hải bộ lạc thì đem toàn thân sự sống tặng cho Nha Mộc, khiến y bây giờ nửa bước vào hàng Hậu Vu. Tất cả chuyện năm xưa trong dòng chảy thời gian chậm rãi bị người có lòng biết, đặc biệt người từng gặp Tô Minh và quen biết hắn.
"Ta không ngờ Mặc tiền bối và người yêu của ta là đồng môn, đến từ Thiên Hàn Tông Man tộc." Nha Mộc biểu tình cung kính, đứng thẳng dậy có chút cảm thán.
"Người yêu?" Mắt Tô Minh co rút.
Hắn không quen biết nhiều với Nha Mộc, không tính có tình cảm gì, miễn cưỡng xem như cố nhân mà thôi, hoàn toàn khác với Tử Yên.
Tô Minh con ngươi co rút mà người ngoài thấy là như có ánh sáng vàng chợt lóe, áp lực nhiếp hồn người từ hai mắt bắn ra, khiến Nha Mộc trông thấy có cảm giác như tinh thần tan vỡ, lại thụt lùi, đầu óc trống rỗng, y như con thuyền trong biển động tùy thời tan vỡ. Loại áp lực này không giận mà uy khiến mặt Nha Mộc biến sắc, như sắp tắt thở. Trong mắt y, Tô Minh chiếm hết tất cả tinh thần, chỉ cần một ý niệm của đối phương lập tức cắt đứt sự sống của mình, chết ngay.
Tử Yên liên tục bước tới trước, chặn ánh mắt Tô Minh nhìn Nha Mộc, biểu tình phức tạp, lộ ra tang thương năm tháng để lại. Cô mở miệng như muốn nói cái gì.
"Đây là chuyện riêng của các ngươi, không liên quan Tô ta. Chẳng qua ta không rõ, Nhị sư huynh của ta có chỗ nào không xứng với ngươi?" Tô Minh cau mày nhìn Tử Yên, lắc đầu.
"Các ngươi đi đi."
Tử Yên mặt tái nhợt, im lặng chắp tay hướng Tô Minh, kéo Nha Mộc một bên tinh thần còn hốt hoảng, hai người thụt lùi định đi thì Tử Yên do dự, ngoái đầu nhìn hắn.
"Tô...sư thúc, ngươi còn nhớ Hàn Thương Tử không? Năm đó tông môn biến cố, nàng và ta cùng đến đây, nếu ngươi còn nhớ nàng thì ta cầu xin ngươi, hãy giúp đỡ nàng." Tử Yên nhìn Tô Minh, khẽ nói.
"Nghĩ tình đồng môn, nghĩ tình nàng năm đó...vẫn luôn yêu ngươi, xin Tô sư thúc giúp đỡ nàng."
"Hàn Thương Tử." Tô Minh nghe nói tên này, trước mắt hiện lên một cô gái xinh đẹp.
Cô gái ánh mắt dịu dàng, tính tình mềm mỏng, còn có ánh mắt kiên cường. Từng màn ở Hàm Sơn thành, dây dưa với Tư Mã Tín, hiện ra trong đầu Tô Minh. Những ký ức bám bụi nhưng lúc này ngày càng rõ ràng.
"Phương Thương Lan." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Chính là Phương sư muội!" Tử Yên nghe Tô Minh nói ra tên Hàn Thương Tử thì đôi mắt lộ kích động.
"Bốn năm trước Vân Lai tiền bối muốn khiến Phương sư muội làm thị thiếp, bởi vì Phương sư muội luyện công nên dời lại. Hai năm trước vẫn như vậy, nhưng hôm nay công pháp Phương sư muội thành, việc này khó thể kéo dài. Một khi Vân Lai tiền bối xuất quan lại đưa ra yêu cầu thì Phương sư muội sẽ không cách nào từ chối." Tử Yên nhìn Tô Minh, vội vàng nói.
Tô Minh im lặng, trong ký ức bóng dáng cô gái càng rõ ràng hơn, những gì trước kia giờ nhớ lại như cách một tầng vải. Hai mươi năm thời gian không lâu, nhưng Tô Minh ở bất tử bất diệt giới luân hồi vô số lần khiến biểu tình của hắn vẫn có tang thương, người ngoài nhìn không thấu.
Tử Yên vẫn đang chờ Tô Minh trả lời, mãi đến khi Nha Mộc tỉnh táo lại, nhìn Tô Minh thì thể xác và tinh thần sợ hãi, hắn vẫn không mở miệng. Hắn đứng đó nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mặt Tử Yên ngày càng tái nhợt, cuối cùng cô cười thảm nhìn Tô Minh, mắt dần ướt nước. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|