ửu Phong trong nước biển lúc này bị ánh tà dương từ mặt biển phản chiếu tràn ngập ánh sáng, có cảm giác rực rỡ chói mắt. Đặc biệt là người vóc dáng cao to đứng trên ngọn núi kia, Tô Minh và Nhị sư huynh trông thấy thì dần ngừng tốc độ, đứng giữa không trung cách Cửu Phong chừng trăm mét.
Bóng dáng ấy thật quen thuộc, đó là Hổ Tử!
Lưng hùm vai gấu, thân thể vạm vỡ rắn chắc, Hổ Tử. Gã đứng trên ngọn núi nhìn Tô Minh, nhìn Nhị sư huynh, dường như gã luôn đứng đây chờ mãi, gã tin tưởng một ngày nào đó sẽ đợi ngày Tô Minh trở về, chờ Nhị sư huynh về nhà, chờ bóng dáng Đại sư huynh xuất hiện, còn có sư tôn của họ, Thiên Tà Tử thích đổi quần áo quay về Cửu Phong.
"Nhị sư huynh!" Giọng Hổ Tử ồm ồm vang lên, chỉ thấy gã bước lên trên trời như là con cọp vọt hướng Tô Minh, Nhị sư huynh.
Khoảng cách mấy trăm mét Hổ Tử bước nhanh kéo gần lại, luồng gió mạnh ập vào mặt. Nhị sư huynh mỉm cười dịu dàng tiến lên ôm chặt Hổ Tử. Hổ Tử vẻ mặt kích động ôm siết Nhị sư huynh, mắt đỏ rực như chứa nước mắt, đó là giọt nước mắt vui sướng nhiều năm không gặp người nhà giờ mới rơi ra được.
"Nhị sư huynh, sao giờ huynh mới trở về..." Hổ Tử khóc nói, tựa như năm đó gặp Tô Minh thì khóc rống lên.
Tiếng khóc truyền khắp bốn phía khiến những người cư ngụ trên Cửu Phong cũng đi ra, nhìn đám người Tô Minh trên bầu trời.
Bạch Tố ở trong đám người đó, nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười. Cô mặc váy lụa tím đứng ở trên núi, gió biển thổi sợi tóc bay. Nguồn truyện:
Bóng dáng ấy thật quen thuộc, đó là Hổ Tử!
Lưng hùm vai gấu, thân thể vạm vỡ rắn chắc, Hổ Tử. Gã đứng trên ngọn núi nhìn Tô Minh, nhìn Nhị sư huynh, dường như gã luôn đứng đây chờ mãi, gã tin tưởng một ngày nào đó sẽ đợi ngày Tô Minh trở về, chờ Nhị sư huynh về nhà, chờ bóng dáng Đại sư huynh xuất hiện, còn có sư tôn của họ, Thiên Tà Tử thích đổi quần áo quay về Cửu Phong.
"Nhị sư huynh!" Giọng Hổ Tử ồm ồm vang lên, chỉ thấy gã bước lên trên trời như là con cọp vọt hướng Tô Minh, Nhị sư huynh.
Khoảng cách mấy trăm mét Hổ Tử bước nhanh kéo gần lại, luồng gió mạnh ập vào mặt. Nhị sư huynh mỉm cười dịu dàng tiến lên ôm chặt Hổ Tử. Hổ Tử vẻ mặt kích động ôm siết Nhị sư huynh, mắt đỏ rực như chứa nước mắt, đó là giọt nước mắt vui sướng nhiều năm không gặp người nhà giờ mới rơi ra được.
"Nhị sư huynh, sao giờ huynh mới trở về..." Hổ Tử khóc nói, tựa như năm đó gặp Tô Minh thì khóc rống lên.
Tiếng khóc truyền khắp bốn phía khiến những người cư ngụ trên Cửu Phong cũng đi ra, nhìn đám người Tô Minh trên bầu trời.
Bạch Tố ở trong đám người đó, nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười. Cô mặc váy lụa tím đứng ở trên núi, gió biển thổi sợi tóc bay. Nguồn truyện:
/1485
|