Bóng đêm buông xuống đất. Ở mặt biển hóa thành từng đợt lấp lánh như có vảy bạc trải dài. Gió biển nhẹ thổi bầu trời lạnh lẽo, ánh trăng như bao dung tất cả trời thành tấm mành.
Trong ánh trăng và gió biển, Bạch Tố mỉm cười, mặt mày yên tĩnh nhưng vẻ đẹp dã tính vẫn luôn tồn tại. Cô cầm một bình rượu rót đầy ly trước mặt Tô Minh, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.
Đối diện Tô Minh là Nhị sư huynh, y vẻ mặt buồn phiền nhìn bầu trời, xem nước biển, sờ đá dưới thân, cầm ly rượu uống cạn.
"Cảm giác về nhà...thật tốt." Nhị sư huynh nhẹ giọng nói.
Hổ Tử ở bên cạnh mặt mũi bầm dập, nghe thế thì khẽ hừ, không dùng ly mà cầm nguyên bình rượu trước mặt tu ừng ực.
"Nói không giữ lời, sớm biết vậy đã không nói cho huynh biết rồi. Chẳng phải là chút hoa cỏ, sách nam nữ đánh nhau thôi, Hổ gia gia mới không hiếm..." Hổ Tử lầm bầm nhưng thấy nụ cười của Nhị sư huynh vội ngậm miệng, gã sợ y, điều này Tô Minh cũng biết.
Ở Cửu Phong Hổ Tử không sợ Đại sư huynh, ngay cả sư tôn cũng không sợ mấy, đối với Tô Minh càng đừng nói, hắn vốn nhỏ nhất. Tô Minh đến khiến cảm giác làm sư huynh của gã phóng lớn, gã cho rằng dù có chết cũng tuyệt đối không để ai khi dễ tiểu sư đệ.
Chỉ có với Nhị sư huynh là Hổ Tử rất sợ.
Bởi vì Đại sư huynh luôn bế quan sẽ không đánh gã. Bởi vì Tô Minh là tiểu sư đệ nên sẽ không đánh gã. Bởi sư tôn quá bận rộn hơn nữa thường mặt mày lấm la lấm lét kiếm Hổ Tử kêu gã phá mở một số trận pháp, cho nên gã mới không thèm sợ sư tôn. Nhưng mà Nhị sư huynh không chỉ một lần đánh Hổ Tử như chuối, những gì trải qua khiến gã rất sợ y. Tuy nhiên, tính cách gã cũng thần đồng, càng sợ thì càng đi khiêu khích. Cũng vì sợ nên gã vừa thấy mặt Nhị sư huynh liền gào khóc, tiếng khóc và nước mắt có kích động gặp gỡ, cũng có...phập phồng lo sợ. Gã dùng lời nói dụ Nhị sư huynh vô tròng rồi dốc hết những chuyện đã làm ra, không ngờ vẫn là bị đè đầu đánh.
"Làm sư huynh nhiều năm không gặp ta, vậy mà mới thấy mặt đã uýnh rồi..." Hổ Tử rất là uất ức, lại tợp hớp rượu lớn.
"Hổ Tử sư huynh, mới nãy huynh nói quyển sách nam nữ đánh nhau rốt cuộc là cái gì vậy? Cho ta xem được không?" Thanh âm trong trẻo mang theo ngây thơ, đó là Vũ Huyên vẻ mặt thắc mắc, rất tò mò ngồi cạnh Tô Minh, hỏi Hổ Tử.
Nhị sư huynh khóe môi co rút, hung dữ trừng Hổ Tử khiến gã mặt mày hớn hở định mở miệng ngoan ngoãn lui xó góc.
"Vũ Huyên muội muội, sách kia không phải thứ gì tốt cũng không là thuật pháp thần thông, không nhìn thì tốt hơn, rất khó hiểu." Bên cạnh Tô Minh ngồi Vũ Huyên và Bạch Tố, Bạch Tố che miệng khẽ cười nói.
Vũ Huyên ngẩn ra, hếch cằm.
"Sách có khó hiểu hơn thì ta đều sẽ hiểu hết, trong nhà ta có rất nhiều sách, lúc mười tuổi ta đã xem hết sạch, không có gì mà ta không hiểu. Hổ Tử sư huynh, đưa quyển sách của ngươi ra đây, ta không tin xem không hiểu." Vũ Huyên hừ lạnh nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trong ánh trăng và gió biển, Bạch Tố mỉm cười, mặt mày yên tĩnh nhưng vẻ đẹp dã tính vẫn luôn tồn tại. Cô cầm một bình rượu rót đầy ly trước mặt Tô Minh, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.
Đối diện Tô Minh là Nhị sư huynh, y vẻ mặt buồn phiền nhìn bầu trời, xem nước biển, sờ đá dưới thân, cầm ly rượu uống cạn.
"Cảm giác về nhà...thật tốt." Nhị sư huynh nhẹ giọng nói.
Hổ Tử ở bên cạnh mặt mũi bầm dập, nghe thế thì khẽ hừ, không dùng ly mà cầm nguyên bình rượu trước mặt tu ừng ực.
"Nói không giữ lời, sớm biết vậy đã không nói cho huynh biết rồi. Chẳng phải là chút hoa cỏ, sách nam nữ đánh nhau thôi, Hổ gia gia mới không hiếm..." Hổ Tử lầm bầm nhưng thấy nụ cười của Nhị sư huynh vội ngậm miệng, gã sợ y, điều này Tô Minh cũng biết.
Ở Cửu Phong Hổ Tử không sợ Đại sư huynh, ngay cả sư tôn cũng không sợ mấy, đối với Tô Minh càng đừng nói, hắn vốn nhỏ nhất. Tô Minh đến khiến cảm giác làm sư huynh của gã phóng lớn, gã cho rằng dù có chết cũng tuyệt đối không để ai khi dễ tiểu sư đệ.
Chỉ có với Nhị sư huynh là Hổ Tử rất sợ.
Bởi vì Đại sư huynh luôn bế quan sẽ không đánh gã. Bởi vì Tô Minh là tiểu sư đệ nên sẽ không đánh gã. Bởi sư tôn quá bận rộn hơn nữa thường mặt mày lấm la lấm lét kiếm Hổ Tử kêu gã phá mở một số trận pháp, cho nên gã mới không thèm sợ sư tôn. Nhưng mà Nhị sư huynh không chỉ một lần đánh Hổ Tử như chuối, những gì trải qua khiến gã rất sợ y. Tuy nhiên, tính cách gã cũng thần đồng, càng sợ thì càng đi khiêu khích. Cũng vì sợ nên gã vừa thấy mặt Nhị sư huynh liền gào khóc, tiếng khóc và nước mắt có kích động gặp gỡ, cũng có...phập phồng lo sợ. Gã dùng lời nói dụ Nhị sư huynh vô tròng rồi dốc hết những chuyện đã làm ra, không ngờ vẫn là bị đè đầu đánh.
"Làm sư huynh nhiều năm không gặp ta, vậy mà mới thấy mặt đã uýnh rồi..." Hổ Tử rất là uất ức, lại tợp hớp rượu lớn.
"Hổ Tử sư huynh, mới nãy huynh nói quyển sách nam nữ đánh nhau rốt cuộc là cái gì vậy? Cho ta xem được không?" Thanh âm trong trẻo mang theo ngây thơ, đó là Vũ Huyên vẻ mặt thắc mắc, rất tò mò ngồi cạnh Tô Minh, hỏi Hổ Tử.
Nhị sư huynh khóe môi co rút, hung dữ trừng Hổ Tử khiến gã mặt mày hớn hở định mở miệng ngoan ngoãn lui xó góc.
"Vũ Huyên muội muội, sách kia không phải thứ gì tốt cũng không là thuật pháp thần thông, không nhìn thì tốt hơn, rất khó hiểu." Bên cạnh Tô Minh ngồi Vũ Huyên và Bạch Tố, Bạch Tố che miệng khẽ cười nói.
Vũ Huyên ngẩn ra, hếch cằm.
"Sách có khó hiểu hơn thì ta đều sẽ hiểu hết, trong nhà ta có rất nhiều sách, lúc mười tuổi ta đã xem hết sạch, không có gì mà ta không hiểu. Hổ Tử sư huynh, đưa quyển sách của ngươi ra đây, ta không tin xem không hiểu." Vũ Huyên hừ lạnh nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1485
|