Cái vung này quá khứ và tương lai giao nhau, sau khi linh hồn Tô Minh thức tỉnh lực lượng số mệnh tỏa ra, lực lượng phép tắc bỗng nhiên giáng xuống khiến người Kỳ Bắc Sơn ở giữa không trung khựng lại. Lão trợn to mắt lộ vẻ khó tin, thân thể không cách nào tiến lên, như là năm tháng đảo ngược, lão lùi ra ra sau, thậm chí tinh thạch bốn màu tan vỡ cùng ngừng vỡ ra, tất cả hồi phục trở lại ban đầu.
Trong nỗi kinh hoàng của lão, trên người Xích Mãng Phượng không bị tinh thạch bốn màu tan vỡ mà khựng lại, dường như thế giới trong chớp mắt này, tất cả sự vật, mọi người không có gì thay đổi, chỉ mình Kỳ Bắc Sơn như bị ngăn cách ngoài thế giới, chỉ có lão đang thụt lùi, chỉ có thời gian của lão là đảo ngược.
Bây giờ thì mấy trăm người cách không xa đã hồi phục lại, khi linh hồn họ không còn bị đông, họ thấy hình ảnh cực kỳ quái dị khiến tinh thần rung động. Hình ảnh vượt qua sự tưởng tượng của họ, thậm chí không nhìn ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Họ chỉ thấy ngươi bí ẩn đứng trên đầu Xích Mãng Phượng vung tay lên, thân thể Kỳ Bắc Sơn thụt lùi, tinh thạch bốn màu tan vỡ lại ngưng tụ. Nhưng hình ảnh tiếp theo càng khiến mấy trăm người xung quanh lộ ra vẻ mặt giật mình và sợ hãi.
"Lúc trước là ba sắc giờ thì là bốn sắc." Tô Minh mặt không biểu tình nhìn tinh thạch bốn màu trong tay Kỳ Bắc Sơn, tay trái giơ lên ngoắc hướng lão.
Lập tức tinh thạch bốn màu biến thành năm màu. Kỳ Bắc Sơn mặt vặn vẹo, trựn to mắt lộ tuyệt vọng và sợ hãi, tinh thạch trong tay tan vỡ, mọi chuyện như lúc trước lại trình diễn, chẳng qua bốn màu trở thành năm. Nhưng rất nhanh, Tô Minh phất tay, Kỳ Bắc Sơn lại thụt lùi, lại ngưng tụ ra tinh thạch năm sắc biến thành sáu màu.
Tu sĩ xung quanh phát ra tiếng kinh kêu, họ rung động tinh thần, hình ảnh này quái dị khiến tất cả nhìn Tô Minh toát ra sự khủng khiếp.
Sáu màu biến thành bảy màu!
Tiếng xôn xao càng lớn, ngay cả bầu trời cũng có ảo ảnh vặn vẹo, một đông một tây, lộ ra hai bóng người biểu tình trầm trọng. Hai người đó chính là giới tôn của tinh cầu này.
Giờ phút này, Kỳ Bắc Sơn lại tiến lên và thụt lùi, bảy sắc biến thành tám màu!
Tiếng xôn xao trở thành tĩnh lặng, ánh mắt mọi người ngơ ngác nhìn, mặt mỗi người tái nhợt, dường như nóin thở.
Sau khi tinh thạch biến thành tám màu thì Tô Minh nhíu mày, thuật số mệnh của hắn lúc này đã đến cực hạn, khó thể tiếp tục thi triển. Hắn vung tay lên, từ bỏ tiếp tục. Xích Mãng Phượng dưới thân hắn gầm rống, đầu khổng lồ đánh vào người Kỳ Bắc Sơn, lặng im không tiếng động. Biểu tình của Kỳ Bắc Sơn không có điên cuồng và oán hận trước khi chết mà là quái dị lộ vẻ giải thoát, thân hình dần tản ra hóa thành tro bụi tan biến trong trời đất.
Tô Minh nâng lên tay phải cách không chộp, tinh thạch tám màu trước khi thân hình Kỳ Bắc Sơn tan biến đã bay vào tay hắn. Khoảnh khắc tinh thạch rơi vào tay Tô Minh thì màu sắc trở nên cực kỳ rực lỡ.
Linh hồn tinh thạch, ngưng tụ bí pháp, mỗi khi dùng một lần thì tăng một màu. Bây giờ mặc dù Kỳ Bắc Sơn đã chết nhưng với thần thông số mệnh của Tô Minh, thế gian này tinh thạch tám màu cực kỳ hiếm thấy, khó xuất hiện đã tồn tại, ở trong tay hắn lóe ánh sáng động lòng người.
Trong nỗi kinh hoàng của lão, trên người Xích Mãng Phượng không bị tinh thạch bốn màu tan vỡ mà khựng lại, dường như thế giới trong chớp mắt này, tất cả sự vật, mọi người không có gì thay đổi, chỉ mình Kỳ Bắc Sơn như bị ngăn cách ngoài thế giới, chỉ có lão đang thụt lùi, chỉ có thời gian của lão là đảo ngược.
Bây giờ thì mấy trăm người cách không xa đã hồi phục lại, khi linh hồn họ không còn bị đông, họ thấy hình ảnh cực kỳ quái dị khiến tinh thần rung động. Hình ảnh vượt qua sự tưởng tượng của họ, thậm chí không nhìn ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Họ chỉ thấy ngươi bí ẩn đứng trên đầu Xích Mãng Phượng vung tay lên, thân thể Kỳ Bắc Sơn thụt lùi, tinh thạch bốn màu tan vỡ lại ngưng tụ. Nhưng hình ảnh tiếp theo càng khiến mấy trăm người xung quanh lộ ra vẻ mặt giật mình và sợ hãi.
"Lúc trước là ba sắc giờ thì là bốn sắc." Tô Minh mặt không biểu tình nhìn tinh thạch bốn màu trong tay Kỳ Bắc Sơn, tay trái giơ lên ngoắc hướng lão.
Lập tức tinh thạch bốn màu biến thành năm màu. Kỳ Bắc Sơn mặt vặn vẹo, trựn to mắt lộ tuyệt vọng và sợ hãi, tinh thạch trong tay tan vỡ, mọi chuyện như lúc trước lại trình diễn, chẳng qua bốn màu trở thành năm. Nhưng rất nhanh, Tô Minh phất tay, Kỳ Bắc Sơn lại thụt lùi, lại ngưng tụ ra tinh thạch năm sắc biến thành sáu màu.
Tu sĩ xung quanh phát ra tiếng kinh kêu, họ rung động tinh thần, hình ảnh này quái dị khiến tất cả nhìn Tô Minh toát ra sự khủng khiếp.
Sáu màu biến thành bảy màu!
Tiếng xôn xao càng lớn, ngay cả bầu trời cũng có ảo ảnh vặn vẹo, một đông một tây, lộ ra hai bóng người biểu tình trầm trọng. Hai người đó chính là giới tôn của tinh cầu này.
Giờ phút này, Kỳ Bắc Sơn lại tiến lên và thụt lùi, bảy sắc biến thành tám màu!
Tiếng xôn xao trở thành tĩnh lặng, ánh mắt mọi người ngơ ngác nhìn, mặt mỗi người tái nhợt, dường như nóin thở.
Sau khi tinh thạch biến thành tám màu thì Tô Minh nhíu mày, thuật số mệnh của hắn lúc này đã đến cực hạn, khó thể tiếp tục thi triển. Hắn vung tay lên, từ bỏ tiếp tục. Xích Mãng Phượng dưới thân hắn gầm rống, đầu khổng lồ đánh vào người Kỳ Bắc Sơn, lặng im không tiếng động. Biểu tình của Kỳ Bắc Sơn không có điên cuồng và oán hận trước khi chết mà là quái dị lộ vẻ giải thoát, thân hình dần tản ra hóa thành tro bụi tan biến trong trời đất.
Tô Minh nâng lên tay phải cách không chộp, tinh thạch tám màu trước khi thân hình Kỳ Bắc Sơn tan biến đã bay vào tay hắn. Khoảnh khắc tinh thạch rơi vào tay Tô Minh thì màu sắc trở nên cực kỳ rực lỡ.
Linh hồn tinh thạch, ngưng tụ bí pháp, mỗi khi dùng một lần thì tăng một màu. Bây giờ mặc dù Kỳ Bắc Sơn đã chết nhưng với thần thông số mệnh của Tô Minh, thế gian này tinh thạch tám màu cực kỳ hiếm thấy, khó xuất hiện đã tồn tại, ở trong tay hắn lóe ánh sáng động lòng người.
/1485
|