Diêu Viễn Từ hiện tại có chút mơ hồ, thân thể hắn phát run, siết chặt hai nắm tay, ngay cả đôi môi cũng có chút run rẩy.
Kinh Kinh cảm thấy không đúng, đưa tay sờ đầu của hắn, lại phát hiện nóng bỏng như than.
Là phát sốt rồi!
Nàng thất kinh, ngoại thương cộng thêm sốt cao tiếp tục như vậy hắn sẽ không chịu được lâu.
Diêu Viễn Từ ngay cả nói chuyện cũng có chút run rẩy, hắn cười khổ nói: Nhưng vẫn là không đấu lại số trời, hôm nay ở nơi núi hoang này ta chỉ sợ chống không quá ba ngày. Xem sau khi ta chết, các ngươi có thể ở chung một chỗ...... Vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Kinh Kinh đứng lên nói: Ngươi chờ chút ta tìm dược vật hạ sốt cho ngươi......
Bên ngoài mưa rơi xuống, nếu nàng đi ra ngoài nhất định sẽ bị dội vào, thậm chí có thể sẽ vì vậy bị cảm lạnh phong hàn. Diêu Viễn Từ đưa tay kéo nàng nói: Không nên đi, cứ ở đây là được rồi.
Kinh Kinh nói: Ta nhất định để cho ngươi còn sống, ta cũng vậy phải đi về. Nói xong xông ra ngoài.
Bên ngoài gió mạnh mưa dày, Kinh Kinh tìm hồi lâu mới tìm được vài ngọn thảo dược hữu dụng. Nàng nắm thảo dược đi về phía động, nhưng đột nhiên chân bị trượt ngã nhào.
A...... Nghĩ lần này nhất định ngã rất thảm, nhưng không ngờ bỗng nhiên được người ôm lấy.
Sư phụ! Kinh Kinh vừa kinh ngạc vừa sợ vừa vui mừng, đột nhiên ôm lấy hắn khóc lớn nói: Sư phụ tốt nhất.
Nhữ (ngươi) vì sao khóc?
Sư phụ, đồ nhi gặp quá nhiều khó khăn.
Có chuyện khó khăn gì chỉ cần nói ra, ta giúp nhữ.
Sư phụ tốt nhất.
Kinh Kinh ôm lấy hắn, khóc càng đau lòng hơn.
Sư phụ nói: Nhữ đừng khóc, có chuyện gì sư phụ cũng sẽ giúp nhữ.
Kinh Kinh đột nhiên kéo hắn nói: Giúp ta cứu người.
Sư phụ nói: Được, ta giúp nhữ là được.
Kinh Kinh lập tức dẫn hắn trở về trong động, thấy Diêu Viễn Từ ngã xuống đất, hình như hắn muốn đuổi theo nàng trở về, cho nên tư thế ngã hướng ra phía ngoài.
Nàng vội vã đở hắn dậy, nói: Sư phụ ngươi xem người này còn có thể cứu sao?
Sư phụ cúi đầu nhìn nhìn nói: Nhữ và hắn thật đúng là có duyên mấy năm trước đã cứu hắn một lần, hôm nay lại cứu?
Kinh Kinh kéo tay sư phụ nói: Sư phụ van ngươi mau mau cứu hắn tỉnh lại, tốt nhất trong vòng ba ngày đều sẽ không chết sẽ không bị thương sẽ không có nguy hiểm gì.
Sư phụ sờ sờ hắn nói: Có thể.
Kinh Kinh vui vẻ nói: Sư phụ là tốt nhất.
Sư phụ nói: Ta giúp hắn.
Kinh Kinh nhìn sư phụ điểm tới điểm lui trên người Viễn Từ, nàng nhìn bên ngoài, trời đã tối. Chỉ cần qua hai ngày nữa, hôn kỳ của nàng và Diêu Thiên sẽ bị bỏ lỡ.
Kinh Kinh thấy Diêu Viễn Từ đã yên ổn, nói: Sư phụ ta có thể đi sao? Hắn giao cho ngươi.
Đi nơi nào?
Kinh Kinh không muốn gạt sư phụ nói: Còn có hai ngày chính là ngày ta thành thân, hắn (DT) nhất định đang đợi ta.
Sư phụ dừng lại, kích động nói: Nhữ vẫn là muốn cùng hắn lập gia đình?
Kinh Kinh dùng sức gật đầu, nói: Ta đã đáp ứng nhất định gả cho hắn, nhất định phải giữ lời. Mặc dù ta biết rõ sư phụ đối với ta tốt nhất, cũng thích sư phụ nhất, nhưng vẫn phải gả cho hắn.
Sư phụ vừa nghe xong thế nhưng hết sức kích động nói: Nhữ thật sự thích nhất là sư phụ?
Kinh Kinh nhớ lời của sư tỷ, cho nên đem sư phụ xếp hạng ở vị trí thứ nhất.
Sư phụ nghe tự nhiên vui vẻ, vì vậy nói: Nhữ thích sư phụ nhất, thích nhất là sư phụ sao? Vậy thì tốt quá, hắn coi như lấy được Nhữ cũng không có được lòng của Nhữ, ha ha...... Nhưng mà bây giờ đêm khuya lại mưa, không bằng ngày mai bắt đầu hồi kinh.
Kinh Kinh cúi đầu nói: Nhưng coi như ngày mai ta có trở về, bọn họ cũng không thừa nhận ta là đệ tử Thần Tiên, đến lúc đó trong hôn lễ ta nhất định sẽ làm mất mặt mũi của sư phụ ngươi.
Sư phụ nói: Cái gì, bọn họ dám không thừa nhận Nhữ là đồ đệ ta?
Kinh Kinh gật đầu nói: Sư phụ có thể giúp ta chứng minh hay không, chính là ngày ta thành thân?
Sư phụ vỗ vỗ đầu của nàng nói: Nhữ rất ít cầu xin ta, vậy thì giúp Nhữ một lần. Nói xong nhẹ nhàng nắm cằm nhỏ Kinh Kinh, hắn từ nhỏ chỉ thích làm như vậy, nàng giống như tiểu miêu (mèo nhỏ) nếu bị sờ chỉ thích nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hiện tại cũng giống vậy, Kinh Kinh nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy bên môi nóng lên. Nàng ngẩn ra, mở mắt, ngơ ngác nhìn sư phụ.
Sư phụ khẽ
Kinh Kinh cảm thấy không đúng, đưa tay sờ đầu của hắn, lại phát hiện nóng bỏng như than.
Là phát sốt rồi!
Nàng thất kinh, ngoại thương cộng thêm sốt cao tiếp tục như vậy hắn sẽ không chịu được lâu.
Diêu Viễn Từ ngay cả nói chuyện cũng có chút run rẩy, hắn cười khổ nói: Nhưng vẫn là không đấu lại số trời, hôm nay ở nơi núi hoang này ta chỉ sợ chống không quá ba ngày. Xem sau khi ta chết, các ngươi có thể ở chung một chỗ...... Vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Kinh Kinh đứng lên nói: Ngươi chờ chút ta tìm dược vật hạ sốt cho ngươi......
Bên ngoài mưa rơi xuống, nếu nàng đi ra ngoài nhất định sẽ bị dội vào, thậm chí có thể sẽ vì vậy bị cảm lạnh phong hàn. Diêu Viễn Từ đưa tay kéo nàng nói: Không nên đi, cứ ở đây là được rồi.
Kinh Kinh nói: Ta nhất định để cho ngươi còn sống, ta cũng vậy phải đi về. Nói xong xông ra ngoài.
Bên ngoài gió mạnh mưa dày, Kinh Kinh tìm hồi lâu mới tìm được vài ngọn thảo dược hữu dụng. Nàng nắm thảo dược đi về phía động, nhưng đột nhiên chân bị trượt ngã nhào.
A...... Nghĩ lần này nhất định ngã rất thảm, nhưng không ngờ bỗng nhiên được người ôm lấy.
Sư phụ! Kinh Kinh vừa kinh ngạc vừa sợ vừa vui mừng, đột nhiên ôm lấy hắn khóc lớn nói: Sư phụ tốt nhất.
Nhữ (ngươi) vì sao khóc?
Sư phụ, đồ nhi gặp quá nhiều khó khăn.
Có chuyện khó khăn gì chỉ cần nói ra, ta giúp nhữ.
Sư phụ tốt nhất.
Kinh Kinh ôm lấy hắn, khóc càng đau lòng hơn.
Sư phụ nói: Nhữ đừng khóc, có chuyện gì sư phụ cũng sẽ giúp nhữ.
Kinh Kinh đột nhiên kéo hắn nói: Giúp ta cứu người.
Sư phụ nói: Được, ta giúp nhữ là được.
Kinh Kinh lập tức dẫn hắn trở về trong động, thấy Diêu Viễn Từ ngã xuống đất, hình như hắn muốn đuổi theo nàng trở về, cho nên tư thế ngã hướng ra phía ngoài.
Nàng vội vã đở hắn dậy, nói: Sư phụ ngươi xem người này còn có thể cứu sao?
Sư phụ cúi đầu nhìn nhìn nói: Nhữ và hắn thật đúng là có duyên mấy năm trước đã cứu hắn một lần, hôm nay lại cứu?
Kinh Kinh kéo tay sư phụ nói: Sư phụ van ngươi mau mau cứu hắn tỉnh lại, tốt nhất trong vòng ba ngày đều sẽ không chết sẽ không bị thương sẽ không có nguy hiểm gì.
Sư phụ sờ sờ hắn nói: Có thể.
Kinh Kinh vui vẻ nói: Sư phụ là tốt nhất.
Sư phụ nói: Ta giúp hắn.
Kinh Kinh nhìn sư phụ điểm tới điểm lui trên người Viễn Từ, nàng nhìn bên ngoài, trời đã tối. Chỉ cần qua hai ngày nữa, hôn kỳ của nàng và Diêu Thiên sẽ bị bỏ lỡ.
Kinh Kinh thấy Diêu Viễn Từ đã yên ổn, nói: Sư phụ ta có thể đi sao? Hắn giao cho ngươi.
Đi nơi nào?
Kinh Kinh không muốn gạt sư phụ nói: Còn có hai ngày chính là ngày ta thành thân, hắn (DT) nhất định đang đợi ta.
Sư phụ dừng lại, kích động nói: Nhữ vẫn là muốn cùng hắn lập gia đình?
Kinh Kinh dùng sức gật đầu, nói: Ta đã đáp ứng nhất định gả cho hắn, nhất định phải giữ lời. Mặc dù ta biết rõ sư phụ đối với ta tốt nhất, cũng thích sư phụ nhất, nhưng vẫn phải gả cho hắn.
Sư phụ vừa nghe xong thế nhưng hết sức kích động nói: Nhữ thật sự thích nhất là sư phụ?
Kinh Kinh nhớ lời của sư tỷ, cho nên đem sư phụ xếp hạng ở vị trí thứ nhất.
Sư phụ nghe tự nhiên vui vẻ, vì vậy nói: Nhữ thích sư phụ nhất, thích nhất là sư phụ sao? Vậy thì tốt quá, hắn coi như lấy được Nhữ cũng không có được lòng của Nhữ, ha ha...... Nhưng mà bây giờ đêm khuya lại mưa, không bằng ngày mai bắt đầu hồi kinh.
Kinh Kinh cúi đầu nói: Nhưng coi như ngày mai ta có trở về, bọn họ cũng không thừa nhận ta là đệ tử Thần Tiên, đến lúc đó trong hôn lễ ta nhất định sẽ làm mất mặt mũi của sư phụ ngươi.
Sư phụ nói: Cái gì, bọn họ dám không thừa nhận Nhữ là đồ đệ ta?
Kinh Kinh gật đầu nói: Sư phụ có thể giúp ta chứng minh hay không, chính là ngày ta thành thân?
Sư phụ vỗ vỗ đầu của nàng nói: Nhữ rất ít cầu xin ta, vậy thì giúp Nhữ một lần. Nói xong nhẹ nhàng nắm cằm nhỏ Kinh Kinh, hắn từ nhỏ chỉ thích làm như vậy, nàng giống như tiểu miêu (mèo nhỏ) nếu bị sờ chỉ thích nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hiện tại cũng giống vậy, Kinh Kinh nhắm hai mắt lại, đột nhiên cảm thấy bên môi nóng lên. Nàng ngẩn ra, mở mắt, ngơ ngác nhìn sư phụ.
Sư phụ khẽ
/50
|