Cha Chồng Độc Thân Đùa Rất Vui

Chương 46 - Chương 46

/50




Trong kinh thành, từ Mễ gia tới quốc sư phủ mười dặm phố dài đều trải thảm đỏ.

Quốc sư đại nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt lạnh lẽo khiến bọn nô bộc không dám đến gần.

Hắn mặc dù nhận được thư của Vân Phỉ gởi từ U châu phủ nói để cho hắn cứ chuẩn bị hôn lễ theo bình thường, nhưng tân nương mất tích mấy ngày hắn có thể nào không lo lắng.

Quan trọng nhất là, hắn biết người cướp đi nàng là ai.

Hắn (DVT) làm tất cả chứng minh, hắn (DVT) buông xuống tất cả, chuẩn bị cùng với nàng cứ vậy rời đi.

Trong phòng trừ Tố Vân ra không có một người sống, mà Tố Vân cho dù còn sống nàng cũng nói không ra nửa chữ, chỉ là run rẩy.

Diêu Thiên không có biện pháp ép buộc nàng, bởi vì nữ nhân này dù sao cũng mang thai cháu của mình. Đang lúc hắn tìm khắp nơi không thấy bóng người, gấp đến mức muốn xuống tay với Tố Vân thì nhận được tin tức Vân Phỉ truyền tới.

Hắn nói rõ vợ hắn và Kinh Kinh là quan hệ sư tỷ muội, cho nên truyền lời nói nàng đã bình an, đang trên đường về.

Người sẽ quay về hắn đương nhiên vui mừng, nhưng vẫn mất hứng bởi vì người là bị sư phụ đưa về.

Người sư phụ kia nghĩ như thế nào cũng không làm cho người ta yên tâm.

Cưỡi ngựa mang theo cỗ kiệu tới Mễ gia, mà toàn bộ người Mễ gia đứng ở bên ngoài, bọn họ cũng run như cầy sấy, bởi vì nữ nhi không có ở đây bọn họ phải lấy gì giao cho quốc sư. Nhưng là người mất tích ở quốc sư phủ, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng tin tức Diêu Thiên truyền đến, hôm nay nữ nhi nhất định có thể xuất hiện.

Nhưng mắt thấy hai đội nhân mã sắp đến nơi rồi, người của toàn kinh thành đều ở đây nhìn, bọn họ nên làm cái gì?

Mễ gia trước mặt mất đi bình tĩnh, Mễ mẫu thậm chí lung la lung lay, nước mắt sắp chảy ra.

Ngay cả Mễ Tu Nguyên bình tĩnh nhất cũng xoa xoa tay, nói: Này phải làm thế nào?

Diêu Thiên cưỡi ngựa chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của bọn họ, trầm giọng nói: Bình tĩnh.

Mễ phụ giật giật khóe miệng dưới, cái tuổi này của bọn họ còn bị con rể quát khẽ, đây có tính là có chút mất mặt không. Nhưng mà hắn lôi kéo phu nhân, ở trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người nhất định phải bình tĩnh, nếu không chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ nhìn ra bọn họ chột dạ.

Đúng, trên thánh chỉ mặc dù nói nữ nhi và con rể là thần tiên làm mối, nhưng là bọn hắn không tin người khác lại càng không tin. Nếu như bọn họ tự rối loạn trận tuyến, thanh âm phản đối chỉ sợ rất hơn. Đến lúc đó Mễ gia khả năng bị người cười một nữ gả hai lần, hơn nữa còn là hai cha con.

Mà tình huống Diêu Thiên chỉ sợ thảm hại hơn.

Trên tiểu lâu đối diện, Bích Dao công chúa khẩn trương nắm cây cột, nhìn nhi tử phía dưới đã hành lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, tiếp theo chỉ còn nhận tân nương là xong. Nếu là không có, vậy phải thu xếp như thế nào?

Đến lúc đó chỉ sợ cái gọi là lời nói thần làm mối tự sụp đổ, nhi tử sắp bị người đời lần nữa cho là loạn luân, cũng bị nhạo báng thậm chí mất đi tất cả hiện tại đang có.

Nàng không muốn loại chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa, bởi vì ban đầu nàng vì mình vui vẻ nhất thời từ đó làm cho Diêu Thiên không thể nhận tổ quy tông, sự sai lầm này không muốn lại xảy ra lần nữa trên người đời sau.

Quan trọng nhất là, Viễn Từ đã là người bị hại.

Một bàn tay đưa khăn tới, Hoa Nhan thở dài nói: Nàng không phải cần phải cái gì cũng đeo lên lưng chính mình, Bích Dao, đừng khóc.

Bích Dao công chúa nói: Nhưng Tiểu Thiên......

Hoa Nhan nói: Vô luận hắn làm như thế nào đều là con của chúng ta.

Bích Dao nghĩ cũng phải, nàng nhìn biến hóa phía dưới, chờ!

Đột nhiên, thật chỉ là trong lúc bất chợt.

Bầu trời chợt tối om om!

Thật sự là trong lúc bất chợt, không có bất kỳ báo trước.

Diêu Thiên giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, hắn hình như cảm giác được cái gì, sau đó nhìn thấy trên màn trời màu đen kia có lấm tấm ánh sáng chiếu xuống. Tiếp một bóng dáng lửa đỏ từ trong ánh sáng mờ ảo xuất hiện, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng rơi vào trong ngực của hắn.

Trên bầu trời hiện ra một mảnh hoa hoè, nhạc tiên nhẹ nhàng vang lên, trong ánh sáng như có tiên nhân khiêu vũ, tư thế uyển chuyển khác thường.

Mọi người đều chú ý trong kỳ cảnh, mà Diêu Thiên lại ôm tân nương của mình thở phào nhẹ nhõm cười nói: Nàng vốn là ngoài dự đoán của mọi người như vậy.

Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng không khiến sư phụ đặt nàng ở trong ngực hắn.

Những thứ này là sư phụ làm.

Thật sao?

Kinh Kinh nghe được giọng nói Diêu Thiên có chút hương vị chua chát, vì vậy nói: Hắn có thể đúng hạn đưa ta tới đã là kỳ tích. Bởi vì lạc đường, cho nên chậm chút.

Diêu Thiên mới biết hôm nay là ngày đại hỉ

/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status