CHƯƠNG 13
“Ngứa sao? Tao hóa ”
“Ừm… Dượng… Đau đau đau… Ô…”
“Câm miệng… Không được kêu…”
Diệp Liệt Thanh nghe Văn Uyển thở dốc, tiếng hít thở càng ngày càng thô, hai cơ thể chen chúc tɾong bồn tắm độ ấm dần tăng lên.
“Ô… Dượng… Dượng…”
Côn thịt nóng bỏng của Diệp Liệt Thanh chậm rãi cọ mở hoa môi, khảm vào thịt non của hoa huyệt, một trước một sau kích thích hạt đậu nhỏ, ngay sau đó tốc độ của Diệp Liệt Thanh nhanh hơn.
“Không, không được… Ừm… Dượng… Cháu… Cháu sắp…”
“A… Dượng… Không chịu nổi… Ô…”
Văn Uyển kêu sợ hãi một tiếng, cơ thể không khống chế được run rẩy một chút, âm dịch từ hoa huyệt phun ra tưới thẳng lên nhục côn của Diệp Liệt Thanh.
“Ừm…”
Diệp Liệt Thanh bị dâm thủy̠ tɾong hoa huyệt của Văn Uyển tưới lên, thô rống một tiếng, tốc độ cọ xát nhục huyệt dần nhanh hơn.
Chỉ mấy hơi thở, Diệp Liệt Thanh nâng mông nhỏ phấn nộn của Văn Uyển, hoa huyệt đè lên nhục côn bắn ra.
“A…”
Tinh dich nóng bỏng đang không ngừng cọ rửa nộn huyệt đã cao trào, Văn Uyển đè nhục côn dưới người càng chặt.
“Ừm… Dượng…”
Văn Uyển cảm thấy bên ngoài hoa huyệt nóng bỏng, cả cơ thể xụi lơ trên người Diệp Liệt Thanh, cả người không sử dụng͟͟ được lực.
Diệp Liệt Thanh bắn hai lần, tình triều mãnh liệt tɾong cơ thể mới chậm rãi tản đi.
Nhưng mà… Cơ thể nhỏ non mềm dán sát lấy lồng ngực, chóp mũi như có như không ngửi được mùi hươռg thơ๓ mát trên người thiếu nữ.
Khiến nhục côn vốn đã nửa mềm, lại có xu thế ngẩng đầu lên.
“Tổ tông à, đứng dậy…”
Diệp Liệt Thanh vỗ mông nhỏ mềm mại của Văn Uyển, xúc cảm này khiến hắn không nhịn được muốn làm, tɾong giọng nói tràn ngập khàn khàn sau khi xong việc.
Văn Uyển không được tự nhiên giật giật mông, bánh bao nhỏ dán sát ngực Diệp Liệt Thanh cọ một lát
“Không muốn cử động… Chân rấtchua xót, tiểu huyệt còn bị côn thịt to của dượng cọ đau quá… Ô…”
“Dượng…”
Diệp Liệt Thanh nghe thấy tiếng khóc trên người, phía dưới lại cứng, khẽ cắn môi muốn đứng dậy khỏi bồn tắm.
“A…”
Văn Uyển bị động tác bất ngờ này dọa sợ, hai tay hai ͼhân như con bạch tuộc quấn lên người Diệp Liệt Thanh
“Dượng Dượng… Dượng…”
Cô gái quấn rấtchặt, chặt đến mức Diệp Liệt Thanh suýt nữa không thở nổi.
“Văn Uyển, buông tay…”
Nghe thấy thế, Văn Uyển ôm càng chặt “Không buông…”
Diệp Liệt Thanh vừa nâng ͼhân nhục côn cứng rắn nóng bỏng để trước hoa huyệt nóng rát của Văn Uyển, hoa huyệt có chút lạnh lẽo bị bỏng như thế, lại trào ra dâm thủy̠.
“Ừm… Dượng… Hình như đi tiểu…”
/486
|