Khuôn mặt Môc Sâm lạnh như băng không có bất kỳ một biểu tình nào, vẫn duy trì lạnh lùng đáng sợ, lúc này bên trong gian phòng khói mù đã từ phía sau hắn đánh vỡ thủy tinh tản ra, căn phòng lại thay đổi rõ rang một lần nữa.
Hai mắt hắn đen nhánh quét một lượt cả căn phòng, trong đầu nhanh chóng xuất hiện những lời Chung Khuê đã nói, theo lời của ông ta, vật quan trọng như vậy ông ta sẽ cất giấu nơi nào? Chỗ nào là nơi ông ta cảm thấy yên tâm nhất? Đột nhiên, hai mắt hắn hơi trợn to, nghĩ tới một nơi có nhiều khả năng nhất.
"Ông có thể nghỉ ngơi!" Khóe miệng Mộc Sâm hơi nâng lên, sau đó ngón trỏ bắt đầu bóp cò.
Mặt Chung Khuê không có bất kỳ thay đổi, vẫn như cũ vô cùng thản nhiên, trước khi viên đạn bay ra một khắc, Vũ Chi Húc đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên mặt hắn mang nụ cười xấu xa, nhưng là súng trong tay mở ra với tốc độ cực nhanh , "Đùng ——" một tiếng, chính xác bán vào tay phải đang cầm sung của Mộc Sâm.
Tay Mộc Sâm trong nháy mắt tê dại, súng từ trong tay hắn rơi xuống, nhưng hắn nhanh chóng dùng tay trái rút ra một khẩu sung khác, chỉ hướng Vũ Chi Húc, lúc này súng người này nhắm ngay tim người kia.
"Ha ha. . . . ." Chung Khuê đột nhiên cười một tiếng, sau đó từ ghế sofa đứng lên, cũng xoay người nhìn hắn nói, "Mặc Tử Hàn gọi ngươi tới, chẳng lẽ không có nói với ngươi, không cần đối với ta nương tay sao?"
Mộc Sâm đột nhiên nghĩ đến lời cuối cùng Mặc Tử Hàn đã dặn dò .
"Xem ra hắn có nói cho ngươi, chỉ là ngươi không để ý tới mà thôi!" Chung Khuê theo dõi mặt hắn, giảo hoạt cười nói, "Nếu như người trực tiếp nổ súng, có lẽ ta thật sự sẽ chết, nhưng là ngươi lại do dự lựa chọn, cho nên. . . . . . Nhất định hôm nay ngươi sẽ không giết được ta!"
Hai mắt Mộc Sâm lạnh như băng nhìn khuôn mặt giảo hoạt của hắn, lãnh đạm nhìn cây batoong đầu chim ưng mà Chung Khuê đang cầm, hai mắt khẽ chuyển sang nhìn Vũ Chi Húc đang đứng phía sau hắn
Làmthế nào mới có thể đoạt lấy vật đó, còn có thể thoát khỏi nòng súng của Vũ Chi Húc đây? Làm thế nào mới có thể giết chết người đàn ông này đây?
Hắn khẽ giật giật tay trái có lẽ không thể hành động được nữa rồi, thoáng hòa hoãn một chút xíu, chỉ là cầm súng có thể không được, xem ra. . . . . . Chỉ có thể liều mạng!
Hai mắt hắn đột nhiên thay đổi lạnh lùng, chỉa súng xuống phía dưới Vũ Chi Húc, thân thể khẽ dịch chuyển sang một bên, "Đùng ——" nhất thương, đánh hướng Chung Khuê tay phải, Chung Khuê tay trong nháy mắt chảy ra màu đỏ máu tươi, đầu chim ưng gậy trong tay rơi xuống đất.Cùng lúc đó, thời điểm hắn nổ súng, Vũ Chi Húc cũng bóp cò, "Đùng——" một phát trúng bả vai Mộc Sâm , hơi lệch một chút nếu không đã trúng ngay tim, nếu như không phải hắn khẽ dời thân thể, hiện tại đã sớm bị mất mạng. Chân mày Mộc Sâm đột nhiên nhíu lên khi viên đạn bay thẳng vào vai hắn, thế nhưng hắn lại cắn răng nhịn đau, chân hướng phía bên phải một bước, đem súng trong tay hơi dời bên trên, chỉ vào Vũ Chi Húc, bóp cò, lúc này Vũ Chi Húc cũng ra tay.
"Đùng——"
"Đùng——"
Hai tiếng súng cùng nhau vang lên, hai viên đạn nhỏ chính xác đụng vào nhau, trong nháy mắt thay đổi quỹ đạo.
Lúc này Mộc Sâm lại một lần nữa một bước đi về phía Chung Khuê, Chung Khuê cho là hắn muốn công kích mình, lập tức lui về phía sau một bước, nhưng Mộc Sâm lại đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng tay kéo thật mạnh giật lấy cây batoong trong tay Chung Khuê
Hai mắt Chung Khuê trợn to, hắn vừa nói “ngươi có thể nghỉ ngơi”, là đã cho rằng vật cần tìm đang ở bên trong cây batoong. Đáng chết! Không thể bị hắn lấy đi.
"Chi Húc, giết hắn đi!" Hắn gầm nhẹ ra lệnh.
"Dạ!" Vũ Chi Húc trong nháy mắt đem họng súng lần nữa chỉ hướng Mộc Sâm.
Chân mày Mộc Sâm nhíu chặt, đột nhiên đứng lên, sau đó xoay người một sải bước đi hướng cửa sổ, đột nhiên"Đùng ——" một phát đạn xuyên qua lưng hắn, thân thể hắn đột nhiên chấn động, gắng gượng đau đớn kịch liệt lần nữa đi đến cửa sổ, sau đó tung người nhảy xuống.
Chung Khuê lập tức gần cửa sổ, hai mắt nhìn về phía mặt đất tối đen, người. . . . . . Đã sớm không thấy bóng dáng.
"Đáng chết!" Hắn mắng.
Mộc Sâm đã trốn thoát rồi, đáng ngạc nhiên là Vũ Chi Húc vừa mới bắn ngay chỗ hiểm, hắn còn có thể sống được mà trở về Mặc gia sao?
"Lập tức phái người đuổi theo!" Hắn vội vàng ra lệnh.
"Dạ!" Vũ Chi Húc lập tức lui ra, lúc xoay người khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tà ác.
Mặc dù phát súng kia giống như đánh trúng chỗ yếu , nhưng may mắn là hơi chệch tim trong gang tấc, cho nên không lấy đi mạng Mộc Sâm.
Mặc dù hắn không thích Mặc Tử Hàn, nhưng là giúp hắn một chút cũng không uổng phí, bởi vì kế tiếp, nhất định sẽ có một màn kịch vui lập tức trình diễn. . . . . .
※※※
Biệt thự họ Mặc
Cổng lớn
Mộc Sâm nhanh chóng lái một chiếc xe hơi màu đen tiến vào biệt thự Mặc gia, máu trên bả vai lưng không ngừng tuôn ra, ghế ngồi cũng sớm bị nhuộm đỏ, mà hai mắt hắn đã sớm thay đổi mơ hồ không rõ, nhưng cố kiên trì một tia ý thức cuối cùng dừng xe ở cửa chính.
Hắn mở cửa xe, thân mình lảo đảo từ trong xe đi ra, trong tay nắm cây batoong cướp đươc từ tay Chung Khoe thật chặt, hai mắt trợn to nhìnbiệt thự ba tầng ngay trước mặt
Mặc dù hắn không thành công trong việc giết chết Chung Khuê, nhưng nhiệm vụ thứ nhất, cuối cùng hắn đã hoàn thành.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
"Cốc, cốc, cốc!"
Mặc Tử Hàn từ sau bữa cơm chiều vẫn ngồi ở trong thư phòng chờ đợi tin tức của Mộc Sâm , bây giờ rốt cuộc đã nghe được âm thanh trở về.
"Vào đi!" Hắn lạnh lùng mở miệng.
"Cạch, cạch!" Cửa phòng được mở ra,cả người Mộc Sâm đầy máu bước vào trong phòng, mặc dù ý thức của hắn đã không rõ rệt, thân thể đã hoàn toàn kiệt quệ, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh như băng, giống như chưa xảy ra chuyện gì, đi tới trước bàn, đứng trước mặt Mặc Tử Hàn .
"Đồ lấy được sao?" Mặc Tử Hàn nhìn áo khoác hắn nhuộm đầy máu tươi, lạnh lùng hỏi.
"Vâng!" Mộc Sâm cứng nhắc cúi đầu trả lời, đem gậy batoong đặt trên bàn sách.
Mặc Tử Hàn nhìn cây batoong của Chung Khuê , chân mày không khỏi hơi nhíu lên.
Lão hồ ly kia, thì ra là lão căn bản không đem đồ vật giấu ở một nơi thật xa, mà đặt ngay bên cạnh lão, hơn nữa còn là nơi khiến cho người khác không dễ dàng phát hiện,không may Mộc Sâm có thể tìm được, quả nhiên hắn không nhìn lầm người.
Hắn vươn tay cầm gậy batoong lên , hai mắt quyét mộ vòng từ trên xuống dưới, sau đó nhìn chằm chằm đầu gậy chim ưng, mở nó ra thì từ trong gậy rơi ra một tờ giấy
Mở ra vừa nhìn!
Quả nhiên chính là tờ khế ước mà hắn đã ký tên.
Khóe miệng vui vẻ nâng lên, sau đó hài lòng nói, "Làm rất tốt! Chung Khuê đâu? Đã giết hắn sao?"
"Thật xin lỗi , thuộc hạ thất thủ, chỉ là đả thương tay hắn, không lấy được mạng hắn!" Mộc Sâm cúi đầu đáp lại.
Nụ cười trên khóe miệng Mặc Tử Hàn hơi thu hồi một chút, nhưng cũng không có trách cứ hắn, chỉ nhàn nhạt nói, "Có thể đem đồ cầm về, đã nói lên ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác, ta tự sẽ xử lý!"
"Thật xin lỗi, tôi rõ ràng có cơ hội giết hắn, nhưng tôi lại. . . . . ." Mộc Sâm cau mày thật sâu, đột nhiên kiên định nói, "Lần sau tôi nhất định sẽ giết hắn, tuyệt không làm cho ngài thất vọng!"
"Được rồi, ngươi nên đi băng bó vết thương đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng ra lệnh.
"Dạ!"
Mộc Sâm nghe lệnh, sau đó quay đầu hướng cửa phòng đi ra, máu theo gối áo khoác, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, hai chân hắn mới vừa đi ra khỏi , cửa phòng đồng thời bị đóng lạii, hắn đột nhiên mất đi ý thức, ngã nhào trên mặt đất.
Hỏa Diễm đứng ở trước cửa phòng, lập tức ôm Mộc Sâm đi lên phòng khách lầu một.
. . . . . .
Trong thư phòng
Mặc Tử Hàn nhìn giấy khế ước trong tay, khóe miệng cười đắc ý, hắn lấy ra một cái bật lửa trong túi quần, đem giấy khế ước đốt đi, nhìn nó từng mẫu từng mẫu đốt sạch, cuối cùng ở trong gạt tàn thuốc biến thành tro bụi.
"Ha ha. . . . ." Hắn nhẹ giọng cười, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Tấm khế ước đã thiêu hủy, điều cam kết giữa bọn họ coi như chấm dứt, tập đoàn King tập đoàn cuối cùng cũng đã trở lại trong tay của hắn một lần nữa, hắn đã không còn sợ cái gì nữa rồi, hắn muốn phá hủy toàn bộ gia sản Mặc gia, hắn muốn khiến Mặc Hình Thiên cùng Chung Khuê thảm bại trong tay hắn, sau đó để cho bọn họ thống khổ chết đi, nhưng hiện tại, hắn không kịp chờ đợi, chính là đi gặp Tử Thất Thất, giải thích cho cô.
Đột nhiên từ trên ghế đứng lên, hắn mỉm cười, vui vẻ sải bước đi ra khỏi cửa phòng.
※※※
Biệt thự nhà họ Chung
Phòng ngủ lầu hai
Gian phòng hơi nhếch nhác, tám người bị Mộc Sâm đánh chết cũng đã bị mang đi, chỉ để lại nền nhà đầy màu đỏ tươi của máu.
Chung Khuê vẫn ngồi ở sofa như cũ, Tần quản gia ngồi nửa người bên cạnh lão, thay lão băng bó vết thương trên tay, Vũ Chi Húc nhàn nhã đứng một bên, khuôn mặt vẫn như cũ nở nụ cười xấu xa.
"Reng reng reng. . . . . reng reng reng………..."
Chuông điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, gương mặt Chung Khuê lạnh lùng, lấy ra nghe
『 Ông chủ! 』
"Như thế nào? Tìm được người chưa?"
『 Vừa mới nhận được tin tức, Mộc Sâm ba phút trước đã trở lại Mặc gia! 』
"Cái gì? Hắn chưa chết!"
『 Dạ! 』
"Khốn kiếp!" Chung Khuê tức giận mắng, tắt điện thoại, nhưng ngay sau đó. . . . . .
" Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng…………"
Chung Khuê cau mày phiền não nhìn lại điện thoại một lần nữa , đem đặt bên tai, âm thanh được truyền tới, vẫn là người lúc nãy:
『 Ông chủ! 』
"Chuyện gì?"
『Tập đoàn King xảy ra chuyện rồi, cổ phần của Ông chủ đã bị Mặc Tử Hàn bí mật thâu tóm, hơn nữa theo tin nội bộ, tuần sau có thể sẽ có cuộc họp hội đồng quản trị, muốn khai trừ Ông chủ! 』
"Ngươi nói cái gì? Ta không phải bảo ngươi ở tập đoàn King theo dõi bọn chúng thật sát sao? Ngươi cứ để chuyện như vậy xảy ra sao?"
『 Đúng . . . . . Thật xin lỗi ông chủ, tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . 』
"Đồ vô dụng, chuẩn bị đưa đầu tới gặp ta đi!"
Chung Khuê tắt điện thoại lần nữa, giận dữ ném mạnh vào cửa phòng đối diện.
Vũ Chi Húc vừa nhìn chiếc điện thoại lăn lóc trên mặt đất, vừa nhìn khuôn mặt tức giận của Chung Khuê , khóe miệng không khỏi hơi cười cười , sau đó nhẹ giọng nói, " Chú, đã xảy ra chuyện gì khiến cho chú tức giận như vậy? Để cho tiểu tử kia chạy thoát?"
"Mặc Tử Hàn!" Chung Khuê đột nhiên ác hung tợn kêu lên, tức giận nói, "Hắn lại dám giở trò với ta? A. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Hắn đột nhiên cười lớn, sau đó hai mắt hiếu chiến, đằng đằng sát khí nói, "Hắn nghĩ cùng Tử Thất Thất hòa hảo như ban đầu, hắn nghĩ cùng Tử Thất Thất sống hạnh phúc , hắn nghĩ muốn một cuộc sống trong sạch, hắn nghĩ phá hủy sản nghiệp ba đời Mặc gia, thật là ý nghĩ điên rồ. . . . . . Ta nhất định khiến cho hắn sớm nếm thử một chút thống khổ của địa ngục!"
Vũ Chi Húc nhìn hắn có vẻ tức giận, từ từ thu hồi nụ cười trên mặt.
"Chú , kế tiếp chú định làm gì?" Hắn hỏi.
"Rất đơn giản!" Chung Khuê đột nhiên nói với hắn, "Đem điện thoại của ngươi cho ta mượn một lát!"
"Dạ!" Vũ Chi Húc lấy điện thoại đặt vào bàn tay đang bị thương của lão
Tay Chung Khuê hoàn toàn không thấy đau đớn, nhanh chóng nhấn một dãy số quen thuộc, sau đó bấm. . . . . .
Đã đến lúc nói cho hắn biết sự việc này, cũng là thời điểm cho hắn biết chân tướng rồi !
※※※
Hầm giam nhà họ Mặc
Tầng thứ nhất
Mặc Tử Hàn vui vẻ đi vào tầng thứ nhất địa lao, vừa định mở cửa ngầm tầng thứ hai, chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên điên cuồng.
"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."
Hắn đột nhiên cau mày, đưa tay lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi trên màn hình —— Vũ Chi Húc!
Lúc này hắn gọi điện thoại tới làm gì? Chẳng lẽ là Chung Khuê sai khiến hắn?
Đáng chết!
Lúc nào không tới, tại sao cố tình chọn lúc này? Dứt khoát trực tiếp cắt đứt, không để ý tới thôi. . . . . . Nhưng nghĩ lại. Hắn vừa mới lấy được vật cần lấy, Vũ Chi Húc liền lập tức gọi điện thoại tới, chẳng lẽ. . . . . .
Trái lo phải nghĩ, do dự lại do dự, cuối cùng, hắn cũng bắt máy!
"Alo?" Hắn đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
『 Ngươi bây giờ nhất định rất vui vẻ sao? Có phải hay không đang định cùng Tử Thất Thất nối lại tình xưa? 』
Mặc Tử Hàn nghe trong điện thoại di động truyền đến giọng nói giễu cợt của Chung Khuê, sắc mặt thoáng chốc ngu muội, hai mắt càng thêm lạnh lùng trừng lên, chê cười mà nói, "Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?"
『 Ta khuyên ngươi, chưa phải lúc đi tìm cô ta, hơn nữa tốt nhất đoạn tuyệt quan hệ với cô ngay bây giờ! 』
". . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc.
Nghe âm thanh giảo hoạt đắc ý đó, hắn cũng biết hắn nhất định lão già đó có âm mưu, hắn không muốn hỏi, cũng không muốn đi biết, nếu đó là chuyện ngăn trở hắn cùng Tử Thất Thất hạnh phúc, như vậy hắn. . . . . .
『 Tại sao ngươi không nói lời nào? 』 Chung Khuê lại một lần nữa mở miệng.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc như cũ, tính tắt máy, nhưng là. . . . . .
『 Chẳng lẽ ngươi không phải muốn biết, cha ruột ngươi rốt cuộc là ai sao? 』
Nghe những lời này của Chung Khuê, hai mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên trợn to, khiếp sợ sửng sốt mấy giây, sau đó chợt thốt lên vội vàng hỏi, "Lời này của ngươi là có ý gì?"
『Thế nào? Ngươi không phải không biết ? Mặc Hình Thiên căn bản cũng không phải là cha ruột của ngươi! 』
"Ta đây đã sớm biết, ta đang hỏi ngươi, lời ngươi vừa nói là có ý gì? Ngươi biết cha ruột ta là ai?" Mặc Tử Hàn gầm nhẹ chất vấn, mặt đầy khiếp sợ cùng nóng lòng.
Khi hắn mười tuổi, hắn cũng đã biết Mặc Hình Thiên không phải cha hắn, từ sau khi đó hắn mới hiểu rõ, tại sao ông ta đối với Mặc Thâm Dạ mến yêu như người một nhà , đối với hắn thì cực kỳ lãnh đạm, thậm chí ngay cả một câu đều không muốn nói với hắn, ngay cả vị trí trùm xã hội đen cũng chẳng buồn quan tâm? Coi hắn như là cái gì? Người khác toàn bộ đều gọi hắn là Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, nhưng hắn vẫn không phải là Mặc nhị thiếu gia, hắn rốt cuộc từ đâu tới? Hắn là con cái nhà ai? Cũng là cô nhi như bọn Kim Hâm sao? Vậy tại sao ông ta muốn hắn trở thành con trai ông ta? Rốt cuộc Mặc Hình Thiên tại sao muốn dẫn hắn đến Mặc gia, vừa nói cho hắn biết, ông ta là cha hắn, vừa xa lánh hắn, đối đãi hắn còn không bằng đồ vứt đi ngoài đường?
Hắn ghét ông ta, hắn căm hận ông ta. Bản thân hắn, cuộc đời hắn, trong mắt ông ta hắn là cái gì? Hắn nghĩ phải lấy được sự quan tâm của ông ta, không ngừng cố gắng, không ngừng muốn làm cho ông ta nhìn nhận. Nhưng hai mắt ông ta cũng không thèm nhìn hắn một cái, cho dù là một giây, ông ta cũng không nguyện ý bố thí cho hắn.
Hắn đến bây giờ đều không rõ ràng, trong mắt Mặc Hình Thiên, hắn là một “đứa nhóc” cứ như vậy mãi không lớn sao
『 Ta dĩ nhiên biết cha ruột ngươi là ai, thật ra thì ngươi cũng đã gặp người đó rồi! 』Trong điện thoại, Chung Khuê cố ý thần bí nói xong, lòng hiếu kỳ của hắn càng mãnh liệt hơn.
"Ta đã thấy ông ta?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ tái diễn,
『 Không sai, ngươi còn nhớ rõ lúc ngươi mười tuổi, cha của ngươi, Mặc Hình Thiên mang theo một người đàn ông sắp chết tới trước mặt ngươi, sau đó hắn đưa cho ngươi một đoản kiếm, ra lệnh ngươi a giết chết ông ta đi. . . . . . Người đàn ông đó đến một câu nói trăn trối cuối cùng cũng không nói ra được. . . . . . Chính là cha ngươi! 』
Mặc Tử Hàn khiếp sợ trừng lớn hai mắt!
Người nam nhân kia là của hắn phụ thân?
Thân hắn giết mình phụ thân của?
Cái này không thể nào. . . . . . Cái này không thể nào. . . . . . Tuyệt đối không thể nào. . . . . .
Hắn vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng là Chung Khuê lập tức chen vào:
『 Thật ra thì ngươi cũng không cần tự trách, nêu như lúc ấy ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ từ từ, chịu hết thống khổ hành hạ mà chết, một đao kia, thật ra thì cũng coi là cứu hắn, cho hắn một cái chết nhẹ nhàng, nhưng là. . . . . . Ngươi biết là ai đem hắn tới trước mặt ngươi? Ngươi biết là ai giày vò hắn thành bộ dáng đó sao? 』 Chung Khuê dừng một chút, sau đó vui vẻ cười nói, 『 Chính là cha của Tử Thất Thất! 』
Hai mắt hắn đen nhánh quét một lượt cả căn phòng, trong đầu nhanh chóng xuất hiện những lời Chung Khuê đã nói, theo lời của ông ta, vật quan trọng như vậy ông ta sẽ cất giấu nơi nào? Chỗ nào là nơi ông ta cảm thấy yên tâm nhất? Đột nhiên, hai mắt hắn hơi trợn to, nghĩ tới một nơi có nhiều khả năng nhất.
"Ông có thể nghỉ ngơi!" Khóe miệng Mộc Sâm hơi nâng lên, sau đó ngón trỏ bắt đầu bóp cò.
Mặt Chung Khuê không có bất kỳ thay đổi, vẫn như cũ vô cùng thản nhiên, trước khi viên đạn bay ra một khắc, Vũ Chi Húc đột nhiên xuất hiện ở cửa, trên mặt hắn mang nụ cười xấu xa, nhưng là súng trong tay mở ra với tốc độ cực nhanh , "Đùng ——" một tiếng, chính xác bán vào tay phải đang cầm sung của Mộc Sâm.
Tay Mộc Sâm trong nháy mắt tê dại, súng từ trong tay hắn rơi xuống, nhưng hắn nhanh chóng dùng tay trái rút ra một khẩu sung khác, chỉ hướng Vũ Chi Húc, lúc này súng người này nhắm ngay tim người kia.
"Ha ha. . . . ." Chung Khuê đột nhiên cười một tiếng, sau đó từ ghế sofa đứng lên, cũng xoay người nhìn hắn nói, "Mặc Tử Hàn gọi ngươi tới, chẳng lẽ không có nói với ngươi, không cần đối với ta nương tay sao?"
Mộc Sâm đột nhiên nghĩ đến lời cuối cùng Mặc Tử Hàn đã dặn dò .
"Xem ra hắn có nói cho ngươi, chỉ là ngươi không để ý tới mà thôi!" Chung Khuê theo dõi mặt hắn, giảo hoạt cười nói, "Nếu như người trực tiếp nổ súng, có lẽ ta thật sự sẽ chết, nhưng là ngươi lại do dự lựa chọn, cho nên. . . . . . Nhất định hôm nay ngươi sẽ không giết được ta!"
Hai mắt Mộc Sâm lạnh như băng nhìn khuôn mặt giảo hoạt của hắn, lãnh đạm nhìn cây batoong đầu chim ưng mà Chung Khuê đang cầm, hai mắt khẽ chuyển sang nhìn Vũ Chi Húc đang đứng phía sau hắn
Làmthế nào mới có thể đoạt lấy vật đó, còn có thể thoát khỏi nòng súng của Vũ Chi Húc đây? Làm thế nào mới có thể giết chết người đàn ông này đây?
Hắn khẽ giật giật tay trái có lẽ không thể hành động được nữa rồi, thoáng hòa hoãn một chút xíu, chỉ là cầm súng có thể không được, xem ra. . . . . . Chỉ có thể liều mạng!
Hai mắt hắn đột nhiên thay đổi lạnh lùng, chỉa súng xuống phía dưới Vũ Chi Húc, thân thể khẽ dịch chuyển sang một bên, "Đùng ——" nhất thương, đánh hướng Chung Khuê tay phải, Chung Khuê tay trong nháy mắt chảy ra màu đỏ máu tươi, đầu chim ưng gậy trong tay rơi xuống đất.Cùng lúc đó, thời điểm hắn nổ súng, Vũ Chi Húc cũng bóp cò, "Đùng——" một phát trúng bả vai Mộc Sâm , hơi lệch một chút nếu không đã trúng ngay tim, nếu như không phải hắn khẽ dời thân thể, hiện tại đã sớm bị mất mạng. Chân mày Mộc Sâm đột nhiên nhíu lên khi viên đạn bay thẳng vào vai hắn, thế nhưng hắn lại cắn răng nhịn đau, chân hướng phía bên phải một bước, đem súng trong tay hơi dời bên trên, chỉ vào Vũ Chi Húc, bóp cò, lúc này Vũ Chi Húc cũng ra tay.
"Đùng——"
"Đùng——"
Hai tiếng súng cùng nhau vang lên, hai viên đạn nhỏ chính xác đụng vào nhau, trong nháy mắt thay đổi quỹ đạo.
Lúc này Mộc Sâm lại một lần nữa một bước đi về phía Chung Khuê, Chung Khuê cho là hắn muốn công kích mình, lập tức lui về phía sau một bước, nhưng Mộc Sâm lại đột nhiên ngồi xổm xuống, dùng tay kéo thật mạnh giật lấy cây batoong trong tay Chung Khuê
Hai mắt Chung Khuê trợn to, hắn vừa nói “ngươi có thể nghỉ ngơi”, là đã cho rằng vật cần tìm đang ở bên trong cây batoong. Đáng chết! Không thể bị hắn lấy đi.
"Chi Húc, giết hắn đi!" Hắn gầm nhẹ ra lệnh.
"Dạ!" Vũ Chi Húc trong nháy mắt đem họng súng lần nữa chỉ hướng Mộc Sâm.
Chân mày Mộc Sâm nhíu chặt, đột nhiên đứng lên, sau đó xoay người một sải bước đi hướng cửa sổ, đột nhiên"Đùng ——" một phát đạn xuyên qua lưng hắn, thân thể hắn đột nhiên chấn động, gắng gượng đau đớn kịch liệt lần nữa đi đến cửa sổ, sau đó tung người nhảy xuống.
Chung Khuê lập tức gần cửa sổ, hai mắt nhìn về phía mặt đất tối đen, người. . . . . . Đã sớm không thấy bóng dáng.
"Đáng chết!" Hắn mắng.
Mộc Sâm đã trốn thoát rồi, đáng ngạc nhiên là Vũ Chi Húc vừa mới bắn ngay chỗ hiểm, hắn còn có thể sống được mà trở về Mặc gia sao?
"Lập tức phái người đuổi theo!" Hắn vội vàng ra lệnh.
"Dạ!" Vũ Chi Húc lập tức lui ra, lúc xoay người khóe miệng hắn khẽ nhếch lên tà ác.
Mặc dù phát súng kia giống như đánh trúng chỗ yếu , nhưng may mắn là hơi chệch tim trong gang tấc, cho nên không lấy đi mạng Mộc Sâm.
Mặc dù hắn không thích Mặc Tử Hàn, nhưng là giúp hắn một chút cũng không uổng phí, bởi vì kế tiếp, nhất định sẽ có một màn kịch vui lập tức trình diễn. . . . . .
※※※
Biệt thự họ Mặc
Cổng lớn
Mộc Sâm nhanh chóng lái một chiếc xe hơi màu đen tiến vào biệt thự Mặc gia, máu trên bả vai lưng không ngừng tuôn ra, ghế ngồi cũng sớm bị nhuộm đỏ, mà hai mắt hắn đã sớm thay đổi mơ hồ không rõ, nhưng cố kiên trì một tia ý thức cuối cùng dừng xe ở cửa chính.
Hắn mở cửa xe, thân mình lảo đảo từ trong xe đi ra, trong tay nắm cây batoong cướp đươc từ tay Chung Khoe thật chặt, hai mắt trợn to nhìnbiệt thự ba tầng ngay trước mặt
Mặc dù hắn không thành công trong việc giết chết Chung Khuê, nhưng nhiệm vụ thứ nhất, cuối cùng hắn đã hoàn thành.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
"Cốc, cốc, cốc!"
Mặc Tử Hàn từ sau bữa cơm chiều vẫn ngồi ở trong thư phòng chờ đợi tin tức của Mộc Sâm , bây giờ rốt cuộc đã nghe được âm thanh trở về.
"Vào đi!" Hắn lạnh lùng mở miệng.
"Cạch, cạch!" Cửa phòng được mở ra,cả người Mộc Sâm đầy máu bước vào trong phòng, mặc dù ý thức của hắn đã không rõ rệt, thân thể đã hoàn toàn kiệt quệ, thế nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh như băng, giống như chưa xảy ra chuyện gì, đi tới trước bàn, đứng trước mặt Mặc Tử Hàn .
"Đồ lấy được sao?" Mặc Tử Hàn nhìn áo khoác hắn nhuộm đầy máu tươi, lạnh lùng hỏi.
"Vâng!" Mộc Sâm cứng nhắc cúi đầu trả lời, đem gậy batoong đặt trên bàn sách.
Mặc Tử Hàn nhìn cây batoong của Chung Khuê , chân mày không khỏi hơi nhíu lên.
Lão hồ ly kia, thì ra là lão căn bản không đem đồ vật giấu ở một nơi thật xa, mà đặt ngay bên cạnh lão, hơn nữa còn là nơi khiến cho người khác không dễ dàng phát hiện,không may Mộc Sâm có thể tìm được, quả nhiên hắn không nhìn lầm người.
Hắn vươn tay cầm gậy batoong lên , hai mắt quyét mộ vòng từ trên xuống dưới, sau đó nhìn chằm chằm đầu gậy chim ưng, mở nó ra thì từ trong gậy rơi ra một tờ giấy
Mở ra vừa nhìn!
Quả nhiên chính là tờ khế ước mà hắn đã ký tên.
Khóe miệng vui vẻ nâng lên, sau đó hài lòng nói, "Làm rất tốt! Chung Khuê đâu? Đã giết hắn sao?"
"Thật xin lỗi , thuộc hạ thất thủ, chỉ là đả thương tay hắn, không lấy được mạng hắn!" Mộc Sâm cúi đầu đáp lại.
Nụ cười trên khóe miệng Mặc Tử Hàn hơi thu hồi một chút, nhưng cũng không có trách cứ hắn, chỉ nhàn nhạt nói, "Có thể đem đồ cầm về, đã nói lên ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác, ta tự sẽ xử lý!"
"Thật xin lỗi, tôi rõ ràng có cơ hội giết hắn, nhưng tôi lại. . . . . ." Mộc Sâm cau mày thật sâu, đột nhiên kiên định nói, "Lần sau tôi nhất định sẽ giết hắn, tuyệt không làm cho ngài thất vọng!"
"Được rồi, ngươi nên đi băng bó vết thương đi!" Mặc Tử Hàn lạnh giọng ra lệnh.
"Dạ!"
Mộc Sâm nghe lệnh, sau đó quay đầu hướng cửa phòng đi ra, máu theo gối áo khoác, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, hai chân hắn mới vừa đi ra khỏi , cửa phòng đồng thời bị đóng lạii, hắn đột nhiên mất đi ý thức, ngã nhào trên mặt đất.
Hỏa Diễm đứng ở trước cửa phòng, lập tức ôm Mộc Sâm đi lên phòng khách lầu một.
. . . . . .
Trong thư phòng
Mặc Tử Hàn nhìn giấy khế ước trong tay, khóe miệng cười đắc ý, hắn lấy ra một cái bật lửa trong túi quần, đem giấy khế ước đốt đi, nhìn nó từng mẫu từng mẫu đốt sạch, cuối cùng ở trong gạt tàn thuốc biến thành tro bụi.
"Ha ha. . . . ." Hắn nhẹ giọng cười, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Tấm khế ước đã thiêu hủy, điều cam kết giữa bọn họ coi như chấm dứt, tập đoàn King tập đoàn cuối cùng cũng đã trở lại trong tay của hắn một lần nữa, hắn đã không còn sợ cái gì nữa rồi, hắn muốn phá hủy toàn bộ gia sản Mặc gia, hắn muốn khiến Mặc Hình Thiên cùng Chung Khuê thảm bại trong tay hắn, sau đó để cho bọn họ thống khổ chết đi, nhưng hiện tại, hắn không kịp chờ đợi, chính là đi gặp Tử Thất Thất, giải thích cho cô.
Đột nhiên từ trên ghế đứng lên, hắn mỉm cười, vui vẻ sải bước đi ra khỏi cửa phòng.
※※※
Biệt thự nhà họ Chung
Phòng ngủ lầu hai
Gian phòng hơi nhếch nhác, tám người bị Mộc Sâm đánh chết cũng đã bị mang đi, chỉ để lại nền nhà đầy màu đỏ tươi của máu.
Chung Khuê vẫn ngồi ở sofa như cũ, Tần quản gia ngồi nửa người bên cạnh lão, thay lão băng bó vết thương trên tay, Vũ Chi Húc nhàn nhã đứng một bên, khuôn mặt vẫn như cũ nở nụ cười xấu xa.
"Reng reng reng. . . . . reng reng reng………..."
Chuông điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, gương mặt Chung Khuê lạnh lùng, lấy ra nghe
『 Ông chủ! 』
"Như thế nào? Tìm được người chưa?"
『 Vừa mới nhận được tin tức, Mộc Sâm ba phút trước đã trở lại Mặc gia! 』
"Cái gì? Hắn chưa chết!"
『 Dạ! 』
"Khốn kiếp!" Chung Khuê tức giận mắng, tắt điện thoại, nhưng ngay sau đó. . . . . .
" Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng…………"
Chung Khuê cau mày phiền não nhìn lại điện thoại một lần nữa , đem đặt bên tai, âm thanh được truyền tới, vẫn là người lúc nãy:
『 Ông chủ! 』
"Chuyện gì?"
『Tập đoàn King xảy ra chuyện rồi, cổ phần của Ông chủ đã bị Mặc Tử Hàn bí mật thâu tóm, hơn nữa theo tin nội bộ, tuần sau có thể sẽ có cuộc họp hội đồng quản trị, muốn khai trừ Ông chủ! 』
"Ngươi nói cái gì? Ta không phải bảo ngươi ở tập đoàn King theo dõi bọn chúng thật sát sao? Ngươi cứ để chuyện như vậy xảy ra sao?"
『 Đúng . . . . . Thật xin lỗi ông chủ, tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . 』
"Đồ vô dụng, chuẩn bị đưa đầu tới gặp ta đi!"
Chung Khuê tắt điện thoại lần nữa, giận dữ ném mạnh vào cửa phòng đối diện.
Vũ Chi Húc vừa nhìn chiếc điện thoại lăn lóc trên mặt đất, vừa nhìn khuôn mặt tức giận của Chung Khuê , khóe miệng không khỏi hơi cười cười , sau đó nhẹ giọng nói, " Chú, đã xảy ra chuyện gì khiến cho chú tức giận như vậy? Để cho tiểu tử kia chạy thoát?"
"Mặc Tử Hàn!" Chung Khuê đột nhiên ác hung tợn kêu lên, tức giận nói, "Hắn lại dám giở trò với ta? A. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Hắn đột nhiên cười lớn, sau đó hai mắt hiếu chiến, đằng đằng sát khí nói, "Hắn nghĩ cùng Tử Thất Thất hòa hảo như ban đầu, hắn nghĩ cùng Tử Thất Thất sống hạnh phúc , hắn nghĩ muốn một cuộc sống trong sạch, hắn nghĩ phá hủy sản nghiệp ba đời Mặc gia, thật là ý nghĩ điên rồ. . . . . . Ta nhất định khiến cho hắn sớm nếm thử một chút thống khổ của địa ngục!"
Vũ Chi Húc nhìn hắn có vẻ tức giận, từ từ thu hồi nụ cười trên mặt.
"Chú , kế tiếp chú định làm gì?" Hắn hỏi.
"Rất đơn giản!" Chung Khuê đột nhiên nói với hắn, "Đem điện thoại của ngươi cho ta mượn một lát!"
"Dạ!" Vũ Chi Húc lấy điện thoại đặt vào bàn tay đang bị thương của lão
Tay Chung Khuê hoàn toàn không thấy đau đớn, nhanh chóng nhấn một dãy số quen thuộc, sau đó bấm. . . . . .
Đã đến lúc nói cho hắn biết sự việc này, cũng là thời điểm cho hắn biết chân tướng rồi !
※※※
Hầm giam nhà họ Mặc
Tầng thứ nhất
Mặc Tử Hàn vui vẻ đi vào tầng thứ nhất địa lao, vừa định mở cửa ngầm tầng thứ hai, chuông điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên điên cuồng.
"Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . ."
Hắn đột nhiên cau mày, đưa tay lấy điện thoại di động ra, nhìn tên người gọi trên màn hình —— Vũ Chi Húc!
Lúc này hắn gọi điện thoại tới làm gì? Chẳng lẽ là Chung Khuê sai khiến hắn?
Đáng chết!
Lúc nào không tới, tại sao cố tình chọn lúc này? Dứt khoát trực tiếp cắt đứt, không để ý tới thôi. . . . . . Nhưng nghĩ lại. Hắn vừa mới lấy được vật cần lấy, Vũ Chi Húc liền lập tức gọi điện thoại tới, chẳng lẽ. . . . . .
Trái lo phải nghĩ, do dự lại do dự, cuối cùng, hắn cũng bắt máy!
"Alo?" Hắn đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
『 Ngươi bây giờ nhất định rất vui vẻ sao? Có phải hay không đang định cùng Tử Thất Thất nối lại tình xưa? 』
Mặc Tử Hàn nghe trong điện thoại di động truyền đến giọng nói giễu cợt của Chung Khuê, sắc mặt thoáng chốc ngu muội, hai mắt càng thêm lạnh lùng trừng lên, chê cười mà nói, "Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?"
『 Ta khuyên ngươi, chưa phải lúc đi tìm cô ta, hơn nữa tốt nhất đoạn tuyệt quan hệ với cô ngay bây giờ! 』
". . . . . ." Mặc Tử Hàn đột nhiên trầm mặc.
Nghe âm thanh giảo hoạt đắc ý đó, hắn cũng biết hắn nhất định lão già đó có âm mưu, hắn không muốn hỏi, cũng không muốn đi biết, nếu đó là chuyện ngăn trở hắn cùng Tử Thất Thất hạnh phúc, như vậy hắn. . . . . .
『 Tại sao ngươi không nói lời nào? 』 Chung Khuê lại một lần nữa mở miệng.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn trầm mặc như cũ, tính tắt máy, nhưng là. . . . . .
『 Chẳng lẽ ngươi không phải muốn biết, cha ruột ngươi rốt cuộc là ai sao? 』
Nghe những lời này của Chung Khuê, hai mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên trợn to, khiếp sợ sửng sốt mấy giây, sau đó chợt thốt lên vội vàng hỏi, "Lời này của ngươi là có ý gì?"
『Thế nào? Ngươi không phải không biết ? Mặc Hình Thiên căn bản cũng không phải là cha ruột của ngươi! 』
"Ta đây đã sớm biết, ta đang hỏi ngươi, lời ngươi vừa nói là có ý gì? Ngươi biết cha ruột ta là ai?" Mặc Tử Hàn gầm nhẹ chất vấn, mặt đầy khiếp sợ cùng nóng lòng.
Khi hắn mười tuổi, hắn cũng đã biết Mặc Hình Thiên không phải cha hắn, từ sau khi đó hắn mới hiểu rõ, tại sao ông ta đối với Mặc Thâm Dạ mến yêu như người một nhà , đối với hắn thì cực kỳ lãnh đạm, thậm chí ngay cả một câu đều không muốn nói với hắn, ngay cả vị trí trùm xã hội đen cũng chẳng buồn quan tâm? Coi hắn như là cái gì? Người khác toàn bộ đều gọi hắn là Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, nhưng hắn vẫn không phải là Mặc nhị thiếu gia, hắn rốt cuộc từ đâu tới? Hắn là con cái nhà ai? Cũng là cô nhi như bọn Kim Hâm sao? Vậy tại sao ông ta muốn hắn trở thành con trai ông ta? Rốt cuộc Mặc Hình Thiên tại sao muốn dẫn hắn đến Mặc gia, vừa nói cho hắn biết, ông ta là cha hắn, vừa xa lánh hắn, đối đãi hắn còn không bằng đồ vứt đi ngoài đường?
Hắn ghét ông ta, hắn căm hận ông ta. Bản thân hắn, cuộc đời hắn, trong mắt ông ta hắn là cái gì? Hắn nghĩ phải lấy được sự quan tâm của ông ta, không ngừng cố gắng, không ngừng muốn làm cho ông ta nhìn nhận. Nhưng hai mắt ông ta cũng không thèm nhìn hắn một cái, cho dù là một giây, ông ta cũng không nguyện ý bố thí cho hắn.
Hắn đến bây giờ đều không rõ ràng, trong mắt Mặc Hình Thiên, hắn là một “đứa nhóc” cứ như vậy mãi không lớn sao
『 Ta dĩ nhiên biết cha ruột ngươi là ai, thật ra thì ngươi cũng đã gặp người đó rồi! 』Trong điện thoại, Chung Khuê cố ý thần bí nói xong, lòng hiếu kỳ của hắn càng mãnh liệt hơn.
"Ta đã thấy ông ta?" Mặc Tử Hàn nghi ngờ tái diễn,
『 Không sai, ngươi còn nhớ rõ lúc ngươi mười tuổi, cha của ngươi, Mặc Hình Thiên mang theo một người đàn ông sắp chết tới trước mặt ngươi, sau đó hắn đưa cho ngươi một đoản kiếm, ra lệnh ngươi a giết chết ông ta đi. . . . . . Người đàn ông đó đến một câu nói trăn trối cuối cùng cũng không nói ra được. . . . . . Chính là cha ngươi! 』
Mặc Tử Hàn khiếp sợ trừng lớn hai mắt!
Người nam nhân kia là của hắn phụ thân?
Thân hắn giết mình phụ thân của?
Cái này không thể nào. . . . . . Cái này không thể nào. . . . . . Tuyệt đối không thể nào. . . . . .
Hắn vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng là Chung Khuê lập tức chen vào:
『 Thật ra thì ngươi cũng không cần tự trách, nêu như lúc ấy ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ từ từ, chịu hết thống khổ hành hạ mà chết, một đao kia, thật ra thì cũng coi là cứu hắn, cho hắn một cái chết nhẹ nhàng, nhưng là. . . . . . Ngươi biết là ai đem hắn tới trước mặt ngươi? Ngươi biết là ai giày vò hắn thành bộ dáng đó sao? 』 Chung Khuê dừng một chút, sau đó vui vẻ cười nói, 『 Chính là cha của Tử Thất Thất! 』
/357
|