Tử Thất Thất . . . . . . Phụ thân?
Hai mắt Mặc Tử Hàn khiếp sợ, tất cả các bộ phận trong thân thể hắn dường như đều ngừng hoạt động.
Chợt!
Trong đầu hắn chợt nhớ tớibuổi tối định mệnh của mười năm trước, tay phải Mặc Hình Thiên lôi kéo một cánh tay của người đàn ông, đem thân thể một người đàn ông toàn là vết thương đến trước mặt của hắn. Hắn còn nhớ rõ khi đó áo sơ mi trắng của ông ta đã chuyển sang màu đỏ tươi của máu, toàn thân đều là vết đao thật dài, giống như là bị người khác cố ý cắt trầy da sứt thịt, mà hơi thở của ông ta cũng vô cùng yếu, giống như là một người chết, khi đó. . . . . . Mặc Hình Thiên đem môt cây dao đặt vào tay hắn, lạnh lùng ra lệnh, "Giết hắn, đây là nhiệm vụ thứ nhất của ngươi, nếu như ngươi không tự tay giết hắn, như vậy. . . . . . Ta liền sẽ đích thân giết chết ngươi !"
Khi đó, hai tay hắn run run cầm con dao lạnh như băng, nhìn khuôn mặt lãnh khốc, nhìn ánh mắt tàn ác, nghe giọng nói lạnh lùng thanh âm của Mặc Hình Thiên, hắn thật sự rất sợ thật sự sợ. Nhưng từ đáy lòng như có một giọng nói khác cho hắn biết, nếu như hắn có thể nghe lời ông ta, giết chết người đàn ông này, nói không chừng ông ta sẽ nhìn hắn với con mắt khác. Bởi vì bọn họ là hắc đạo, cho nên nhất định không thể nương tay, nhất định phải học được lòng dạ ác độc, cho nên chỉ cần hắn giết người đàn ông này, hắn nhất định sẽ được đối đãi giống như anh trai hắn. Vì vậy cho dù rất sợ, cho dù toàn thân không ngừng run rẩy, hắn cũng nhẫn nại bước từng bước đi tới trước mặt người đàn ông đang thoi thóp kia. Sau đó nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi, hai con mắt giận dữ, cái miệng mở to miệng nhưng không cách nào phát ra âm thanh của ông ta, hắn dùng lực nhắm lại hai mắt của mình, hai tay nắm chặt con dao trong tay, hung hăng đâm vào tim ông ta một nhát thật sâu, chỉ nghe được một tiếng hét thảm khốc, đồng thời màu đỏ máu tươi nhuộm đầy hai tay hắn. . . . . .
Thật là đáng sợ. . . . . .
Thật là khủng khiếp. . . . . .
Hắn đã giết người, đôi tay hắn đã cướp đi mạng sống một con người.
Đôi mắt hắn thoáng chốc đẫm nước, nhưng nén lại không cho nó rơi xuống, ngược lại hăn xoay người cười, nhìn về phía Mặc Hình Thiên, chờ đợi ông ta, lần đầu tiên khen ngợi hắn, nhưng là. . . . . . Hai con mắt Mặc Hình Thiên cuối cùng chỉ liếc nhìn thi thể người đàn ông vắn số kia, sau đó im lặng xoay người, sải bước rời đi.
Tại sao?
Lúc ấy, hắn liền tự hỏi mình: Tại sao ông ta còn là ngay cả một cái nhìn cũng ban phát cho hắn đây?
Ông ta cứ như vậy ghét hắn sao?
Nếu như ghét, tại sao không nói ra? Sự lạnh lùng đó, hắn không cách nào tiếp nhận, hắn muốn nhận được ánh mắt quan tâm, lời nói dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng cuản ông ấy, nhưng là. . . . . . Tại sao ông ấy chỉ coi hắn như là không khí?
Chợt. . . . . .
Dòng nước mắt không kìm nén được, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Tâm. . . . . . Thật là đau. . . . . .
Giống như tim người vừa mới đâm thủng qua không phải người đàn ông kia, mà là của hắn, thật là đau, thật là đau. . . . . . Thật là đau, thật là đau. . . . . .
Hắn chỉ là muốn một lời khen ngợi, muốn một nụ cười, hắn chỉ muốn sự khích lệ và nụ cười của ông ấy,. . . . . . Điều mong muốn của hắn thật sự quá xa xỉ sao?
. . . . . .
Mặc Tử Hàn từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, đột nhiên mới ý thức được hai mắt đã tràn đầy nước mắt, hai má hắn cũng thế.
Thật là buồn cười, hắn lại có thể khóc bởi vì loại sự tình này sao.
Không phải sớm đã biết Mặc Hình Thiên căn bản không coi mình là con rồi sao? Không phải cũng sớm mất cảm giác với chuyện này rồi sao?
Nhưng bây giờ. . . . . .
Nếu như Chung Khuê nói đều là thật, hắn phải làm thế nào? Nếu như những điều lão nói là giả? Không được, hắn phải bình tĩnh mới được, có lẽ đây chính là cái bẫy của lão? Có lẽ lão đã nói dối? Không thể bị lão chi phối lý trí của mình, không thể để cho lão lên mặt đắc ý được.
"Ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Hắn đột nhiên vui vẻ, lớn tiếng cười, "Ha ha ha. . . . . . Nếu là như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi chỉ có những lời này thôi sao? Chẳng lẽ ngươi gọi điện thoại tới đây, chính là để nói cho ta biết những thứ này sao? Ngươi cho là ta sẽ phải chịu đả kích, sau đó thống khổ không biết phải như thế nào là tốt sao? Chẳng lẽ ngươi quên người trong hắc đạo không biết cái gì thân tình sao? Lãnh khốc, tàn nhẫn, tuyệt tình, mất hết tính người, không phải là các ngươi đã dạy ta sao? Không nên quá xem thường ta. . . . . . Nếu những điều ngươ cần nói chỉ có những thứ này, như vậy, thật là ngượng ngùng, lãng phí cái người này sao nhiều nước bọt, chỉ là lần sau phiền toái không cần nói những chuyện nhàm chán đó với ta, tìm chuyện thú vị hơn một chút, chảng hạn như. . . . . . Tướng Thanh như thế nào?"
『 Ngươi nói cái gì? 』 trong điện thoại di động truyền đến giọng nói tức giận của Chung Khuê.
"Xem ra ngươi không phải là rất thích Tướng Thanh a, như vậy ta sẽ chờ ngươi đem chuyện thú vị đến nói cho ta rồi, bái bai!" Mặc Tử Hàn vui vẻ nói xong,lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, tay hắn dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại, làm cho vỏ ngoài vỡ nát kèm theo tiếng "Rắc rắc" vang lên.
Hắn dùng lực hít sâu một hơi, đem phẫn nộ trong lòng chậm rãi đè xuống một chút, nhưng trong đầu vẫn còn nghĩ đến những lời Chung Khuê vừa nói. Lão nói hắn đã giết cha của mình, lão nói cha Tử Thất Thất đã hành hạ cha hắn thành người như vậy. Mà Mặc Hình Thiên lại hoàn toàn không cảm kích hắn đã vì ông ta mà làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Đây đều là sự thật sao?
Đây đều là sự thật sao?
Hắn đột nhiên bước ra một bước, muốn đi xuống địa lao tầng hai hỏi một chút, nhưng nghĩ tới Tử Thất Thất, chân hắn không tự chủ dừng lại chỗ cũ.
Chuyện này hắn tự nhủ sẽ làm như không nghe thấy Chung Khuê đã nói những gì, hắn phải tự mình đi điều tra mới được.
Rốt cuộc người đàn ông mười năm trước kia, có phải là cha ruột hắn hay không?
Rốt cuộc cha Tử Thất Thất là người như thế nào? Có quan hệ gì với xã hội đen?
"Ta sẽ tự mình điều tra rõ mới được!" Hắn kiên định nói xong, xoay người đi ra khỏi cửa tù.
※※※
Biệt thự Mặc gia
Thư phòng lầu hai
Mặc Tử Hàn ngồi bên bàn đọc sách, nhớ lại những lời Chung Khuê đã nói, cho đến trời đã sáng, cho đến mặt trời thật cao giắt trên đỉnh đầu, cho đến giữa trưa chầm chậm đi qua, thế mà hắn vẫn ngồi lặng im không có dấu hiệu của sự rời đi. Nếu Chung Khuê nói là sự thật, nhất định hắn không muốn bất luận kẻ nào biết chuyện này, cho dù là Kim Hâm hay Hỏa Diễm, hắn cũng không muốn. Như vậy có thể biết chân tướng sự tình, xác định chân tướng rõ ràng . . . . . Chỉ có thể hỏi ông ta thôi !
Mặc Hình Thiên!
"Hỏa Diễm!" Hắn đột nhiên lạnh giọng mở miệng.
"Cạch, cạch" Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm đứng ở đó, cung kính cúi đầu, cứng nhắc nói, " Đại ca, ngài có gì phân phó?"
"Đem Mặc Hình Thiên mang tới địa lao tầng thứ nhất!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Dạ!" Hỏa Diễm nhận mệnh, ngay lập tức đem cửa phòng đóng lại.
Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng trừng lên, chân mày nhíu thật sâu, khuôn mặt nghiêm túc cùng lãnh khốc.
Hắn muốn đem chuyện làm cho rõ ràng!
※※※
Nhà tù Mặc gia
Tầng thứ hai
Tử Thất Thất ngồi ở cuối giường, tay phải vuốt ve cái bụng nhô ra thật cao của mình, hai mắt nhìn Mặc Hình Thiên đang ngồi trong phòng giam đối diện.
Mặc Hình Thiên lần này cũng không đọc sách, mà đặt nó trên đùi, sau đó vô cùng sang khoái cầm bài Tarot, tự coi bói cho chính mình.
Đột nhiên, hắn mở ra lá bài cuối cùng, nhìn hình vẽ phía trên lá bài, thân thể đột nhiên cứng đờ, hồi lâu, hồi lâu. . . . . .
Tử Thất Thất thấy hắn không nhúc nhích, không khỏi mở miệng hỏi, "Thế nào? Tại sao không tiếp tục?"
Mặc Hình Thiên đem lá bài để xuống, nhàn nhạt nói, "Là tử thần, hơn nữa còn là chánh vị!"
"Tử Thần? Chánh vị? Có ý gì?" Tử Thất Thất hoàn toàn không hiểu, bởi vì cô đối với Tarot một chữ cũng không biết.
"Ha ha. . . . . ." Mặc Hình Thiên đột nhiên nhẹ giọng cười, sau đó quay đầu nhìn cô nói, "Ý tứ chính là tai hoạ chuẩn bị ập lên đầu ta, mạng sống không giữ được lâu nữa rồi, cho nên cô nếu như muốn đi ra ngoài, phải nói cho tôi biết sớm một chút, bằng không thì. . . . . . Có lẽ sẽ không còn cơ hội!"
Tai hoạ ập lên đầu?
Tính mạng không thể giữ?
"Điều này sao có thể, chẳng qua là mấy lá bài mà thôi, ông không phải muốn làm tôi sợ đó chứ, tôi chính là phụ nữ có thai nha!" Tử Thất Thất cười hì hì nói xong, cho là ông ta đang đùa.
"Cô nói cũng đúng, chẳng qua là mấy lá bài mà thôi, có thể thật sẽ không có chuyện gì, chỉ là. . . . . ." Hắn cầm lá bài thần chết trên bàn lên xem lại một lần nữa, nhìn hình ảnh kinh khủng phía trên, cảm giác, tuổi thọ của mình, thật đã hết rồi.
Nếu như có thể chết, cũng chưa hẳn không phải một chuyện tốt!
Chỉ là hắn còn có chút chuyện không yên lòng, nếu như có thể gặp lại Tiểu Dạ, nếu như có thể gặp lại Tiểu Lam, còn có Tiểu Húc, nhưng hắn thật không yên tâm, phải . . . . .
Hắn im lặng quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất chầm chằm.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hắn, chống lại tầm mắt của hắn.
"Thật sự cô với mẹ cô, dáng dấp giống nhau như đúc!" Mặc Hình Thiên không tự chủ thốt lên, đồng thời nở nụ cười dịu dàng.
Mẹ?
Giống nhau như đúc?
Tử Thất Thất đột nhiên kinh ngạc nhìn hắn, nói, "Ông biết mẹ tôi?"
". . . . . ." Mặc Hình Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười.
"Ông thật biết mẹ của tôi?" Tử Thất Thất hỏi nữa.
". . . . . ." Mặc Hình Thiên vẫn trầm mặc như cũ.
"Vậy cha ta đâu? Ông cũng có biết ông ấy có phải không?"
". . . . . ."
"Tại sao không nói lời nào? Nói cho tôi biết, ông biết bọn họ sao?"
". . . . . ."
"Nếu như ông thật sự biết bọ họ, xin nói cho tôi biết, cha tôi tên là gì, ông ấy thật sự là sát thủ sao?"
Nghe được câu hỏi củaTử Thất Thất, nụ cười trên mặt Mặc Hình Thiên trong nháy mắt biến mất, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sao cô lại hỏi như thế ?
Chẳng lẽ là Chung Khuê đã nói với cô cái gì sao?
Lão hồ ly, rõ ràng đã thề, sẽ không đem chuyện bọn họ nói cho bất luận kẻ nào, quả nhiên không giữ lời hứa sao?
"Nói cho tôi biết. . . . . . Nói cho tôi biết. . . . . . Nếu như ông biết, liền nói cho tôi biết, tôi cầu xin ông, nói cho tôi biết đi. . . . . . Cha ta rốt cuộc tên gì? Tên ông ấy thật ra là gì? Thân phận thật sự là gì?" Tử Thất Thất kích động nói xong, liền từ cuối giường đứng lên, đi tới trước nhà tù, đôi tay nắm thật chặt Thiết Trụ, không ngừng yêu cầu hắn nói cho cô biết sự thật.
Nhưng là. . . . . .
Mặc Hình Thiên hướng về phía cô mỉm cười một lần nữa, sau đó nhẹ giọng nói, "Bất kể cha cô tên gì, bất ông ấy làm cái gì, bất kể ông ấy đã từng là hạng người gì, những chuyện này cô biết thì như thế nào? Không biết thì như thế nào? Đây đều là chuyện của bọn họ, cô cũng không có lien quan. Cuộc đời của cô sẽ là cuộc sống cuả cô, không cần dính líu với bất luận kẻ nào, cô chỉ cần nhớ. . . . . . Nếu còn sống một ngày, sẽ phải để cho mình vui vẻ một ngày, yêu đương thù hận, mặc dù đặc sắc, nhưng cũng đánh không lại một chữ. . . . . . Lượng!"
"Cô hiểu chưa?" Hắn đột nhiên nhẹ giọng hỏi ngược lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn hắn, hơi lắc đầu một cái, nói, "Tôi không hiểu!"
"A. . . . . ." Mặc Hình Thiên nhẹ giọng cười, dịu dàng nói, "Một ngày nào đó sẽ hiểu, lúc tôi còn trẻ cũng không hiểu, hơn nữa cho dù hiểu cũng không thể khống chế bản tính của mình, chỉ là thời gian để cho tôi hiểu rất nhiều đạo lý, cũng khiến tôi thông suốt rất nhiều chuyện, tôi nghĩ, một ngày nào đó cô cũng sẽ hiểu!"
"Nhưng, tôi muốn biết tên tuổi của cha, ít nhất nói cho tôi biết tên của ông, ít nhất cho biết ông bao nhiêu tuổi, ít nhất. . . . . ."
Tử Thất Thất còn chưa nói hết, liền nghe thanh âm mở cửa, sau đó chính là tiếng bước chân.
"Đạp. . . . . . Đạp. . . . . . Đạp. . . . . . Đạp. . . . . ."
Nghe tiếng bước chân, hai mắt Tử Thất Thất nhìn về phía bên phải, hai mắt Mặc Hình Thiên cũng chầm chậm dời đi, hai người cùng nhìn về phía Hỏa Diễm.
Chợt, Hỏa Diễm dừng lại, sau đó xoay người nhìn Mặc Hình Thiên, đầu tiên là cung kính khom lưng 90 độ, sau đó cứng nhắc nói, "Lão gia, điện hạ muốn gặp ngài!"
"Gặp tôi?" Mặc Hình Thiên lặp lại.
"Dạ!" Hỏa Diễm trả lời.
"Nhưng tôi không muốn gặp nó, cậu nói với nó, tôi không có gì muốn nói!" Mặc Hình Thiên lạnh lùng ra lệnh.
"Thật xin lỗi lão gia, đây là lênh của điện hạ, xin thứ cho tôi vô lễ!" Hỏa Diễm nói xong, liền lấy chìa khóa cửa mở, sau đó đi tới phía sau hắn, đẩy hắn rời đi.
Mặc Hình Thiên cũng không ngăn cản, cũng không mở miệng nữa, giống như đã sớm biết chuyện sẽ xảy ra, mặc cho hắn đưa mình đi.
Tử Thất Thất nhìn hắn rời đi, hốt hoảng mở miệng, "Đợi đã nào...!"
Hai chân Hỏa Diễm đột nhiên dừng lại.
Mặc Hình Thiên và hắn cùng nhìn về phía Tử Thất Thất.
"Cậu phải dẫn hắn đi đâu? Tại sao Mặc Tử Hàn muốn gặp hắn?" Cô lớn tiếng chất vấn, trái tim bất an nhảy loạn.
Đột nhiên có một loại cảm giác, cảm giác người đàn ông này chỉ cần rời khỏi nơi này sẽ không trở lại nữa, mà hình ảnh hắn lật được lá bài Tử thần cũng xuất hiện trong đầu cô, khiến cô càng thêm sợ hãi.
"Thật xin lỗi phu nhân, tôi chỉ làm theo lệnh điện hạ, tôi cũng không biết suy nghĩ của điện hạ!" Hỏa Diễm cứng nhắc trả lời.
"Không cần dẫn hắn đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi hắn, tôi không cho phép cậu đem hắn đi!" Tử Thất Thất hốt hoảng ra lệnh.
"Thật xin lỗi phu nhân, tôi không thể nghe mệnh lệnh của cô!" Hỏa Diễm nói xong, lại đẩy hắn đi.
"Không được đi, không được dẫn hắn đi, trở lại. . . . . ."
"Đợi đã nào...!" Mặc Hình Thiên đột nhiên mở miệng, hai chân Hỏa Diễm đột nhiên dừng lại.
Mặc Hình Thiên nhìn Tử Thất Thất hốt hoảng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng. Hỏa Diễm khiếp sợ nhìn hắn, đây là lần đầu tiên thấy hắn tươi cười dịu dàng như vậy.
"Thất THất, tôi đi lần này, có thể sẽ không trở về, cám ơn cô những ngày qua cùng tôi nói chuyện phiếm, cám ơn cô đến bên cạnh tôi, cám ơn cô cuối cùng đã bồi lão nhân gia tôi một thời gian, cho nên tôi có quà muốn tặng cô . . . . . Hỏa Diễm!" Hai chữ cuối cùng, thanh âm của hắn đột nhiên thay đổi lạnh lùng.
"Dạ!" Hỏa Diễm lập tức cúi đầu nghe lệnh.
"Đem quyển sách này đưa cho cô ấy!" Hắn dùng giọng nói không cho phép cự tuyệt, đem quyển sách đặt trên đùi cầm lên.
"Dạ!"
Hỏa Diễm theo thói quen ứng tiếng, đôi tay lập tức đi lấy sách.
Mặc Hình Thiên nhìn hắn từ từ đến gần, đột nhiên buông tay, sách trong nháy mắt rớt xuống đất.
Hỏa Diễm lập tức xoay người lại nhặt.
Mặc Hình Thiên thừa dịp hắn khom lưng, nhanh chóng đưa tay, thần không biết quỷ không hay cầm đi gì đó trong túi quần hắn.
Hỏa Diễm nhặt sách lên, tuy đối với uy nghiêm của Mặc Hình Thiên còn sợ hãi, nhưng chủ nhân bây giờ là điện hạ, vì vậy hắn lật xem một chút nội dung trong quyển sách kia, sau đó xác định không có bất kỳ kỳ lạ, mới đưa sách cho Tử Thất Thất.
"Phu nhân, cầm!"
Tử Thất Thất nhận lấy sách, sau đó nhìn Mặc Hình Thiên.
"Tôi. . . . . ."
Cô vừa muốnnói, Mặc Hình Thiên lại lần nữa mở miệng, ngăn lại lời của cô.
"Thất Thất. . . . . . Đây là một tên rất hay, thật muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn nữa, nghe chuyện của cô nhiều hơn nữa, chỉ là. . . . . . Gặp lại sau, nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói..., nếu còn sống, phải sống vui vẻ. . . . . ." Hắn ý vị sâu xa nói xong, quay đầu lạnh lùng, "Hỏa Diễm, chúng ta đi thôi!"
"Dạ!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức đẩy hắn, tiếp tục đi ra khỏi tầng thứ hai của địa lao.
Tử Thất Thất nhìn hắn rời đi, bất lực.
Trái tim vẫn còn nhảy lên, cảm giác sợ hãi không ngừng xâm nhập thân thể của mình.
Thật kỳ quái!
Tại sao mình lại sợ?
Tại sao cô có thể cảm thấy Mặc Hình Thiên sẽ bị Mặc Tử Hàn giết chết?
Bọn họ là cha con, cho dù Mặc Tử Hàn nhốt hắn ở chỗ này mười năm, cho dù đem cắt đứt hai chân hắn, nhưng hắn không phải thương hại tánh mạng của hắn sao? Cho nên lần này không thể sẽ giết hắn mới đúng. Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .
Cô đột nhiên hoảng sợ nắm lấy cây cột, lớn tiếng kêu, "Thả tôi ra——"
Hai mắt Mặc Tử Hàn khiếp sợ, tất cả các bộ phận trong thân thể hắn dường như đều ngừng hoạt động.
Chợt!
Trong đầu hắn chợt nhớ tớibuổi tối định mệnh của mười năm trước, tay phải Mặc Hình Thiên lôi kéo một cánh tay của người đàn ông, đem thân thể một người đàn ông toàn là vết thương đến trước mặt của hắn. Hắn còn nhớ rõ khi đó áo sơ mi trắng của ông ta đã chuyển sang màu đỏ tươi của máu, toàn thân đều là vết đao thật dài, giống như là bị người khác cố ý cắt trầy da sứt thịt, mà hơi thở của ông ta cũng vô cùng yếu, giống như là một người chết, khi đó. . . . . . Mặc Hình Thiên đem môt cây dao đặt vào tay hắn, lạnh lùng ra lệnh, "Giết hắn, đây là nhiệm vụ thứ nhất của ngươi, nếu như ngươi không tự tay giết hắn, như vậy. . . . . . Ta liền sẽ đích thân giết chết ngươi !"
Khi đó, hai tay hắn run run cầm con dao lạnh như băng, nhìn khuôn mặt lãnh khốc, nhìn ánh mắt tàn ác, nghe giọng nói lạnh lùng thanh âm của Mặc Hình Thiên, hắn thật sự rất sợ thật sự sợ. Nhưng từ đáy lòng như có một giọng nói khác cho hắn biết, nếu như hắn có thể nghe lời ông ta, giết chết người đàn ông này, nói không chừng ông ta sẽ nhìn hắn với con mắt khác. Bởi vì bọn họ là hắc đạo, cho nên nhất định không thể nương tay, nhất định phải học được lòng dạ ác độc, cho nên chỉ cần hắn giết người đàn ông này, hắn nhất định sẽ được đối đãi giống như anh trai hắn. Vì vậy cho dù rất sợ, cho dù toàn thân không ngừng run rẩy, hắn cũng nhẫn nại bước từng bước đi tới trước mặt người đàn ông đang thoi thóp kia. Sau đó nhìn khuôn mặt tràn đầy máu tươi, hai con mắt giận dữ, cái miệng mở to miệng nhưng không cách nào phát ra âm thanh của ông ta, hắn dùng lực nhắm lại hai mắt của mình, hai tay nắm chặt con dao trong tay, hung hăng đâm vào tim ông ta một nhát thật sâu, chỉ nghe được một tiếng hét thảm khốc, đồng thời màu đỏ máu tươi nhuộm đầy hai tay hắn. . . . . .
Thật là đáng sợ. . . . . .
Thật là khủng khiếp. . . . . .
Hắn đã giết người, đôi tay hắn đã cướp đi mạng sống một con người.
Đôi mắt hắn thoáng chốc đẫm nước, nhưng nén lại không cho nó rơi xuống, ngược lại hăn xoay người cười, nhìn về phía Mặc Hình Thiên, chờ đợi ông ta, lần đầu tiên khen ngợi hắn, nhưng là. . . . . . Hai con mắt Mặc Hình Thiên cuối cùng chỉ liếc nhìn thi thể người đàn ông vắn số kia, sau đó im lặng xoay người, sải bước rời đi.
Tại sao?
Lúc ấy, hắn liền tự hỏi mình: Tại sao ông ta còn là ngay cả một cái nhìn cũng ban phát cho hắn đây?
Ông ta cứ như vậy ghét hắn sao?
Nếu như ghét, tại sao không nói ra? Sự lạnh lùng đó, hắn không cách nào tiếp nhận, hắn muốn nhận được ánh mắt quan tâm, lời nói dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng cuản ông ấy, nhưng là. . . . . . Tại sao ông ấy chỉ coi hắn như là không khí?
Chợt. . . . . .
Dòng nước mắt không kìm nén được, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Tâm. . . . . . Thật là đau. . . . . .
Giống như tim người vừa mới đâm thủng qua không phải người đàn ông kia, mà là của hắn, thật là đau, thật là đau. . . . . . Thật là đau, thật là đau. . . . . .
Hắn chỉ là muốn một lời khen ngợi, muốn một nụ cười, hắn chỉ muốn sự khích lệ và nụ cười của ông ấy,. . . . . . Điều mong muốn của hắn thật sự quá xa xỉ sao?
. . . . . .
Mặc Tử Hàn từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, đột nhiên mới ý thức được hai mắt đã tràn đầy nước mắt, hai má hắn cũng thế.
Thật là buồn cười, hắn lại có thể khóc bởi vì loại sự tình này sao.
Không phải sớm đã biết Mặc Hình Thiên căn bản không coi mình là con rồi sao? Không phải cũng sớm mất cảm giác với chuyện này rồi sao?
Nhưng bây giờ. . . . . .
Nếu như Chung Khuê nói đều là thật, hắn phải làm thế nào? Nếu như những điều lão nói là giả? Không được, hắn phải bình tĩnh mới được, có lẽ đây chính là cái bẫy của lão? Có lẽ lão đã nói dối? Không thể bị lão chi phối lý trí của mình, không thể để cho lão lên mặt đắc ý được.
"Ha. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Hắn đột nhiên vui vẻ, lớn tiếng cười, "Ha ha ha. . . . . . Nếu là như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi chỉ có những lời này thôi sao? Chẳng lẽ ngươi gọi điện thoại tới đây, chính là để nói cho ta biết những thứ này sao? Ngươi cho là ta sẽ phải chịu đả kích, sau đó thống khổ không biết phải như thế nào là tốt sao? Chẳng lẽ ngươi quên người trong hắc đạo không biết cái gì thân tình sao? Lãnh khốc, tàn nhẫn, tuyệt tình, mất hết tính người, không phải là các ngươi đã dạy ta sao? Không nên quá xem thường ta. . . . . . Nếu những điều ngươ cần nói chỉ có những thứ này, như vậy, thật là ngượng ngùng, lãng phí cái người này sao nhiều nước bọt, chỉ là lần sau phiền toái không cần nói những chuyện nhàm chán đó với ta, tìm chuyện thú vị hơn một chút, chảng hạn như. . . . . . Tướng Thanh như thế nào?"
『 Ngươi nói cái gì? 』 trong điện thoại di động truyền đến giọng nói tức giận của Chung Khuê.
"Xem ra ngươi không phải là rất thích Tướng Thanh a, như vậy ta sẽ chờ ngươi đem chuyện thú vị đến nói cho ta rồi, bái bai!" Mặc Tử Hàn vui vẻ nói xong,lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, tay hắn dùng sức nắm chặt chiếc điện thoại, làm cho vỏ ngoài vỡ nát kèm theo tiếng "Rắc rắc" vang lên.
Hắn dùng lực hít sâu một hơi, đem phẫn nộ trong lòng chậm rãi đè xuống một chút, nhưng trong đầu vẫn còn nghĩ đến những lời Chung Khuê vừa nói. Lão nói hắn đã giết cha của mình, lão nói cha Tử Thất Thất đã hành hạ cha hắn thành người như vậy. Mà Mặc Hình Thiên lại hoàn toàn không cảm kích hắn đã vì ông ta mà làm chuyện tàn nhẫn như vậy.
Đây đều là sự thật sao?
Đây đều là sự thật sao?
Hắn đột nhiên bước ra một bước, muốn đi xuống địa lao tầng hai hỏi một chút, nhưng nghĩ tới Tử Thất Thất, chân hắn không tự chủ dừng lại chỗ cũ.
Chuyện này hắn tự nhủ sẽ làm như không nghe thấy Chung Khuê đã nói những gì, hắn phải tự mình đi điều tra mới được.
Rốt cuộc người đàn ông mười năm trước kia, có phải là cha ruột hắn hay không?
Rốt cuộc cha Tử Thất Thất là người như thế nào? Có quan hệ gì với xã hội đen?
"Ta sẽ tự mình điều tra rõ mới được!" Hắn kiên định nói xong, xoay người đi ra khỏi cửa tù.
※※※
Biệt thự Mặc gia
Thư phòng lầu hai
Mặc Tử Hàn ngồi bên bàn đọc sách, nhớ lại những lời Chung Khuê đã nói, cho đến trời đã sáng, cho đến mặt trời thật cao giắt trên đỉnh đầu, cho đến giữa trưa chầm chậm đi qua, thế mà hắn vẫn ngồi lặng im không có dấu hiệu của sự rời đi. Nếu Chung Khuê nói là sự thật, nhất định hắn không muốn bất luận kẻ nào biết chuyện này, cho dù là Kim Hâm hay Hỏa Diễm, hắn cũng không muốn. Như vậy có thể biết chân tướng sự tình, xác định chân tướng rõ ràng . . . . . Chỉ có thể hỏi ông ta thôi !
Mặc Hình Thiên!
"Hỏa Diễm!" Hắn đột nhiên lạnh giọng mở miệng.
"Cạch, cạch" Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm đứng ở đó, cung kính cúi đầu, cứng nhắc nói, " Đại ca, ngài có gì phân phó?"
"Đem Mặc Hình Thiên mang tới địa lao tầng thứ nhất!" Mặc Tử Hàn ra lệnh.
"Dạ!" Hỏa Diễm nhận mệnh, ngay lập tức đem cửa phòng đóng lại.
Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh lùng trừng lên, chân mày nhíu thật sâu, khuôn mặt nghiêm túc cùng lãnh khốc.
Hắn muốn đem chuyện làm cho rõ ràng!
※※※
Nhà tù Mặc gia
Tầng thứ hai
Tử Thất Thất ngồi ở cuối giường, tay phải vuốt ve cái bụng nhô ra thật cao của mình, hai mắt nhìn Mặc Hình Thiên đang ngồi trong phòng giam đối diện.
Mặc Hình Thiên lần này cũng không đọc sách, mà đặt nó trên đùi, sau đó vô cùng sang khoái cầm bài Tarot, tự coi bói cho chính mình.
Đột nhiên, hắn mở ra lá bài cuối cùng, nhìn hình vẽ phía trên lá bài, thân thể đột nhiên cứng đờ, hồi lâu, hồi lâu. . . . . .
Tử Thất Thất thấy hắn không nhúc nhích, không khỏi mở miệng hỏi, "Thế nào? Tại sao không tiếp tục?"
Mặc Hình Thiên đem lá bài để xuống, nhàn nhạt nói, "Là tử thần, hơn nữa còn là chánh vị!"
"Tử Thần? Chánh vị? Có ý gì?" Tử Thất Thất hoàn toàn không hiểu, bởi vì cô đối với Tarot một chữ cũng không biết.
"Ha ha. . . . . ." Mặc Hình Thiên đột nhiên nhẹ giọng cười, sau đó quay đầu nhìn cô nói, "Ý tứ chính là tai hoạ chuẩn bị ập lên đầu ta, mạng sống không giữ được lâu nữa rồi, cho nên cô nếu như muốn đi ra ngoài, phải nói cho tôi biết sớm một chút, bằng không thì. . . . . . Có lẽ sẽ không còn cơ hội!"
Tai hoạ ập lên đầu?
Tính mạng không thể giữ?
"Điều này sao có thể, chẳng qua là mấy lá bài mà thôi, ông không phải muốn làm tôi sợ đó chứ, tôi chính là phụ nữ có thai nha!" Tử Thất Thất cười hì hì nói xong, cho là ông ta đang đùa.
"Cô nói cũng đúng, chẳng qua là mấy lá bài mà thôi, có thể thật sẽ không có chuyện gì, chỉ là. . . . . ." Hắn cầm lá bài thần chết trên bàn lên xem lại một lần nữa, nhìn hình ảnh kinh khủng phía trên, cảm giác, tuổi thọ của mình, thật đã hết rồi.
Nếu như có thể chết, cũng chưa hẳn không phải một chuyện tốt!
Chỉ là hắn còn có chút chuyện không yên lòng, nếu như có thể gặp lại Tiểu Dạ, nếu như có thể gặp lại Tiểu Lam, còn có Tiểu Húc, nhưng hắn thật không yên tâm, phải . . . . .
Hắn im lặng quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất chầm chằm.
Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn hắn, chống lại tầm mắt của hắn.
"Thật sự cô với mẹ cô, dáng dấp giống nhau như đúc!" Mặc Hình Thiên không tự chủ thốt lên, đồng thời nở nụ cười dịu dàng.
Mẹ?
Giống nhau như đúc?
Tử Thất Thất đột nhiên kinh ngạc nhìn hắn, nói, "Ông biết mẹ tôi?"
". . . . . ." Mặc Hình Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười.
"Ông thật biết mẹ của tôi?" Tử Thất Thất hỏi nữa.
". . . . . ." Mặc Hình Thiên vẫn trầm mặc như cũ.
"Vậy cha ta đâu? Ông cũng có biết ông ấy có phải không?"
". . . . . ."
"Tại sao không nói lời nào? Nói cho tôi biết, ông biết bọn họ sao?"
". . . . . ."
"Nếu như ông thật sự biết bọ họ, xin nói cho tôi biết, cha tôi tên là gì, ông ấy thật sự là sát thủ sao?"
Nghe được câu hỏi củaTử Thất Thất, nụ cười trên mặt Mặc Hình Thiên trong nháy mắt biến mất, đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tại sao cô lại hỏi như thế ?
Chẳng lẽ là Chung Khuê đã nói với cô cái gì sao?
Lão hồ ly, rõ ràng đã thề, sẽ không đem chuyện bọn họ nói cho bất luận kẻ nào, quả nhiên không giữ lời hứa sao?
"Nói cho tôi biết. . . . . . Nói cho tôi biết. . . . . . Nếu như ông biết, liền nói cho tôi biết, tôi cầu xin ông, nói cho tôi biết đi. . . . . . Cha ta rốt cuộc tên gì? Tên ông ấy thật ra là gì? Thân phận thật sự là gì?" Tử Thất Thất kích động nói xong, liền từ cuối giường đứng lên, đi tới trước nhà tù, đôi tay nắm thật chặt Thiết Trụ, không ngừng yêu cầu hắn nói cho cô biết sự thật.
Nhưng là. . . . . .
Mặc Hình Thiên hướng về phía cô mỉm cười một lần nữa, sau đó nhẹ giọng nói, "Bất kể cha cô tên gì, bất ông ấy làm cái gì, bất kể ông ấy đã từng là hạng người gì, những chuyện này cô biết thì như thế nào? Không biết thì như thế nào? Đây đều là chuyện của bọn họ, cô cũng không có lien quan. Cuộc đời của cô sẽ là cuộc sống cuả cô, không cần dính líu với bất luận kẻ nào, cô chỉ cần nhớ. . . . . . Nếu còn sống một ngày, sẽ phải để cho mình vui vẻ một ngày, yêu đương thù hận, mặc dù đặc sắc, nhưng cũng đánh không lại một chữ. . . . . . Lượng!"
"Cô hiểu chưa?" Hắn đột nhiên nhẹ giọng hỏi ngược lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn hắn, hơi lắc đầu một cái, nói, "Tôi không hiểu!"
"A. . . . . ." Mặc Hình Thiên nhẹ giọng cười, dịu dàng nói, "Một ngày nào đó sẽ hiểu, lúc tôi còn trẻ cũng không hiểu, hơn nữa cho dù hiểu cũng không thể khống chế bản tính của mình, chỉ là thời gian để cho tôi hiểu rất nhiều đạo lý, cũng khiến tôi thông suốt rất nhiều chuyện, tôi nghĩ, một ngày nào đó cô cũng sẽ hiểu!"
"Nhưng, tôi muốn biết tên tuổi của cha, ít nhất nói cho tôi biết tên của ông, ít nhất cho biết ông bao nhiêu tuổi, ít nhất. . . . . ."
Tử Thất Thất còn chưa nói hết, liền nghe thanh âm mở cửa, sau đó chính là tiếng bước chân.
"Đạp. . . . . . Đạp. . . . . . Đạp. . . . . . Đạp. . . . . ."
Nghe tiếng bước chân, hai mắt Tử Thất Thất nhìn về phía bên phải, hai mắt Mặc Hình Thiên cũng chầm chậm dời đi, hai người cùng nhìn về phía Hỏa Diễm.
Chợt, Hỏa Diễm dừng lại, sau đó xoay người nhìn Mặc Hình Thiên, đầu tiên là cung kính khom lưng 90 độ, sau đó cứng nhắc nói, "Lão gia, điện hạ muốn gặp ngài!"
"Gặp tôi?" Mặc Hình Thiên lặp lại.
"Dạ!" Hỏa Diễm trả lời.
"Nhưng tôi không muốn gặp nó, cậu nói với nó, tôi không có gì muốn nói!" Mặc Hình Thiên lạnh lùng ra lệnh.
"Thật xin lỗi lão gia, đây là lênh của điện hạ, xin thứ cho tôi vô lễ!" Hỏa Diễm nói xong, liền lấy chìa khóa cửa mở, sau đó đi tới phía sau hắn, đẩy hắn rời đi.
Mặc Hình Thiên cũng không ngăn cản, cũng không mở miệng nữa, giống như đã sớm biết chuyện sẽ xảy ra, mặc cho hắn đưa mình đi.
Tử Thất Thất nhìn hắn rời đi, hốt hoảng mở miệng, "Đợi đã nào...!"
Hai chân Hỏa Diễm đột nhiên dừng lại.
Mặc Hình Thiên và hắn cùng nhìn về phía Tử Thất Thất.
"Cậu phải dẫn hắn đi đâu? Tại sao Mặc Tử Hàn muốn gặp hắn?" Cô lớn tiếng chất vấn, trái tim bất an nhảy loạn.
Đột nhiên có một loại cảm giác, cảm giác người đàn ông này chỉ cần rời khỏi nơi này sẽ không trở lại nữa, mà hình ảnh hắn lật được lá bài Tử thần cũng xuất hiện trong đầu cô, khiến cô càng thêm sợ hãi.
"Thật xin lỗi phu nhân, tôi chỉ làm theo lệnh điện hạ, tôi cũng không biết suy nghĩ của điện hạ!" Hỏa Diễm cứng nhắc trả lời.
"Không cần dẫn hắn đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi hắn, tôi không cho phép cậu đem hắn đi!" Tử Thất Thất hốt hoảng ra lệnh.
"Thật xin lỗi phu nhân, tôi không thể nghe mệnh lệnh của cô!" Hỏa Diễm nói xong, lại đẩy hắn đi.
"Không được đi, không được dẫn hắn đi, trở lại. . . . . ."
"Đợi đã nào...!" Mặc Hình Thiên đột nhiên mở miệng, hai chân Hỏa Diễm đột nhiên dừng lại.
Mặc Hình Thiên nhìn Tử Thất Thất hốt hoảng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười dịu dàng. Hỏa Diễm khiếp sợ nhìn hắn, đây là lần đầu tiên thấy hắn tươi cười dịu dàng như vậy.
"Thất THất, tôi đi lần này, có thể sẽ không trở về, cám ơn cô những ngày qua cùng tôi nói chuyện phiếm, cám ơn cô đến bên cạnh tôi, cám ơn cô cuối cùng đã bồi lão nhân gia tôi một thời gian, cho nên tôi có quà muốn tặng cô . . . . . Hỏa Diễm!" Hai chữ cuối cùng, thanh âm của hắn đột nhiên thay đổi lạnh lùng.
"Dạ!" Hỏa Diễm lập tức cúi đầu nghe lệnh.
"Đem quyển sách này đưa cho cô ấy!" Hắn dùng giọng nói không cho phép cự tuyệt, đem quyển sách đặt trên đùi cầm lên.
"Dạ!"
Hỏa Diễm theo thói quen ứng tiếng, đôi tay lập tức đi lấy sách.
Mặc Hình Thiên nhìn hắn từ từ đến gần, đột nhiên buông tay, sách trong nháy mắt rớt xuống đất.
Hỏa Diễm lập tức xoay người lại nhặt.
Mặc Hình Thiên thừa dịp hắn khom lưng, nhanh chóng đưa tay, thần không biết quỷ không hay cầm đi gì đó trong túi quần hắn.
Hỏa Diễm nhặt sách lên, tuy đối với uy nghiêm của Mặc Hình Thiên còn sợ hãi, nhưng chủ nhân bây giờ là điện hạ, vì vậy hắn lật xem một chút nội dung trong quyển sách kia, sau đó xác định không có bất kỳ kỳ lạ, mới đưa sách cho Tử Thất Thất.
"Phu nhân, cầm!"
Tử Thất Thất nhận lấy sách, sau đó nhìn Mặc Hình Thiên.
"Tôi. . . . . ."
Cô vừa muốnnói, Mặc Hình Thiên lại lần nữa mở miệng, ngăn lại lời của cô.
"Thất Thất. . . . . . Đây là một tên rất hay, thật muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn nữa, nghe chuyện của cô nhiều hơn nữa, chỉ là. . . . . . Gặp lại sau, nhất định phải nhớ kỹ lời tôi nói..., nếu còn sống, phải sống vui vẻ. . . . . ." Hắn ý vị sâu xa nói xong, quay đầu lạnh lùng, "Hỏa Diễm, chúng ta đi thôi!"
"Dạ!" Hỏa Diễm lĩnh mệnh, lập tức đẩy hắn, tiếp tục đi ra khỏi tầng thứ hai của địa lao.
Tử Thất Thất nhìn hắn rời đi, bất lực.
Trái tim vẫn còn nhảy lên, cảm giác sợ hãi không ngừng xâm nhập thân thể của mình.
Thật kỳ quái!
Tại sao mình lại sợ?
Tại sao cô có thể cảm thấy Mặc Hình Thiên sẽ bị Mặc Tử Hàn giết chết?
Bọn họ là cha con, cho dù Mặc Tử Hàn nhốt hắn ở chỗ này mười năm, cho dù đem cắt đứt hai chân hắn, nhưng hắn không phải thương hại tánh mạng của hắn sao? Cho nên lần này không thể sẽ giết hắn mới đúng. Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .
Cô đột nhiên hoảng sợ nắm lấy cây cột, lớn tiếng kêu, "Thả tôi ra——"
/357
|