Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau
Chương 31: Này chú đẹp trai, Can I Help You (chú có thể giúp cháu không)?
/357
|
Giai thoại này quả là kinh điển, nhưng mà đối với cô mà nói…
“Cậu cứ yên tâm, đối với loại ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man đấy tớ không có hứng thú, có điều loại áo đặc man như cậu, tớ lại cực kỳ lo lắng!”
Lần này đến phiên Phương Lam nghi hoặc.
“Loại áo đặc man tớ? Cậu có ý gì?”
“Rất đơn giản, chính là…” Tử Thất Thất vẻ mặt gian ác.
Chỉ vào bụng cô nói: “Lõm”
Chỉ vào ngực cô nói: “Lồi”
Chỉ vào người cô nói: “Man!”
Cuối cùng hai mắt liếc nhanh một lần toàn thân từ trên xuống dưới của cô, nói: “Loại bất nam bất nữ “lồi lõm Man” như cậu, tớ còn có một chút… hứng thú!”
Bất nam bất nữ?
Phương Lam giận dữ.
“Tử Thất Thất, nha đầu chết tiệt cậu, cho dù tớ là Man, cũng Man hơn loại cọp mẹ tính đàn ông như cậu, tức chết tớ…” Cô đột nhiên xắn tay áo rồi giơ nắm đấm lên “Cho dù là chị em tốt cũng phải tính sổ cho đàng hoàng, cậu dám sỉ nhục danh dự phụ nữ của tớ, vậy thì giải quyết nhanh gọn, một mất một còn…”
Cáp?
Tử Thất Thất thấy không ổn lập tức bỏ chạy.
“Đừng chạy, đứng lại, nộp mạng đi…”
Chiến tranh thế giới bạo phát!
※※※
Một ngày trong nháy mắt lại trôi qua…
Khu nhà trọ cho thuê “Hạnh Phúc”
Sau khi Mặc Thiên Tân ăn xong bữa sáng liền ngoan ngoãn đến trường học, cả ngày hôm qua cậu chờ suốt, chờ đến Hoa nhi cũng cảm tạ mà vẫn đợi được người nào đó gọi tới.
Thực là khiến người ta bực mình, cậu lại có thể tính sai một lần.
Vì sao không gọi điện thoại cho cậu? Vì sao vì sao vì sao?
Chẳng lẽ cái chú cao hai thước kia không đưa thư cho người đó?
“Ai… buồn bực!” Cậu khó chịu than thở.
Rõ ràng hôm nay không muốn học hay lại tới chỗ cây đại thụ kia chờ một ngày, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Ừ! Tâm động không bằng hành động, chân cậu bước đi về phía trước chợt xoay một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên xoay người.
Một bóng người nháy mắt trốn vào trong đám đông.
“A” Cậu trừng lớn hai mắt. (⊙﹏⊙)~
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn không tránh được mắt thần 2.0 của cậu.
Trực giác đàn ông nói cho cậu, có người đang theo dõi cậu.
“Chẳng lẽ…” Cậu thì thào tự nói.
Nếu đoán không sai, người kia hẳn là, giống như, có lẽ, chắc là, bề ngoài giống như, là chú ngồi lái xe ngày đó.
Hì hì…
Vẻ mặt cậu chuyển sắc, cười tà ác.
Không ngờ “Thu hoạch ngoài ý muốn” của cậu lại tự động tới cửa nhanh như vậy, thật sự rất Lucky rồi!
Cố ý làm ra vẻ không phát hiện, đầu tiên cậu bước vào một cửa hàng, dùng tiền tiêu vặt mua đồ gì đó, sau đó đi vào một tòa nhà lớn lên thẳng sân thượng ở tầng cao nhất.
Cửa vào sân thượng.
Hỏa Diễm nhìn cửa sắt đóng chặt thì hơi nhíu mày.
Tiểu quỷ này đến đây làm gì? Chẳng lẽ anh đã bị nó phát hiện?
Nhưng nơi này không có ai, đúng là thời cơ tốt để hành động, nhưng mà đại ca nói phải lấy trộm DNA, anh tùy tiện đi ra ngoài, chính là chống lại mệnh lệnh.
Không được, vẫn là xem tình hình như thế nào rồi mới hành sự.
“A… Cứa mạng a!”
Trên sân thượng truyền đến tiếng kêu của Mặc Thiên Tân, Hỏa Diễm sốt ruột, bất giác vươn tay, nhanh chóng cầm lấy nắm đấm cửa, nhưng đồng thời tay anh cũng dính vào, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Tay nắm cửa này… vậy mà… nháy mắt đã dính chặt hai tay anh.
“Hì hì…”
Tiếng cười tà ác từ phía sau cửa truyền đến, Mặc Thiên Tân chậm rãi mở cửa ra, tươi cười sáng lạn đối với anh.
“Này, chú đẹp trai, Can I Help You?”
“Cậu cứ yên tâm, đối với loại ngồi ở ngân hàng tượng kỳ áo đặc man đấy tớ không có hứng thú, có điều loại áo đặc man như cậu, tớ lại cực kỳ lo lắng!”
Lần này đến phiên Phương Lam nghi hoặc.
“Loại áo đặc man tớ? Cậu có ý gì?”
“Rất đơn giản, chính là…” Tử Thất Thất vẻ mặt gian ác.
Chỉ vào bụng cô nói: “Lõm”
Chỉ vào ngực cô nói: “Lồi”
Chỉ vào người cô nói: “Man!”
Cuối cùng hai mắt liếc nhanh một lần toàn thân từ trên xuống dưới của cô, nói: “Loại bất nam bất nữ “lồi lõm Man” như cậu, tớ còn có một chút… hứng thú!”
Bất nam bất nữ?
Phương Lam giận dữ.
“Tử Thất Thất, nha đầu chết tiệt cậu, cho dù tớ là Man, cũng Man hơn loại cọp mẹ tính đàn ông như cậu, tức chết tớ…” Cô đột nhiên xắn tay áo rồi giơ nắm đấm lên “Cho dù là chị em tốt cũng phải tính sổ cho đàng hoàng, cậu dám sỉ nhục danh dự phụ nữ của tớ, vậy thì giải quyết nhanh gọn, một mất một còn…”
Cáp?
Tử Thất Thất thấy không ổn lập tức bỏ chạy.
“Đừng chạy, đứng lại, nộp mạng đi…”
Chiến tranh thế giới bạo phát!
※※※
Một ngày trong nháy mắt lại trôi qua…
Khu nhà trọ cho thuê “Hạnh Phúc”
Sau khi Mặc Thiên Tân ăn xong bữa sáng liền ngoan ngoãn đến trường học, cả ngày hôm qua cậu chờ suốt, chờ đến Hoa nhi cũng cảm tạ mà vẫn đợi được người nào đó gọi tới.
Thực là khiến người ta bực mình, cậu lại có thể tính sai một lần.
Vì sao không gọi điện thoại cho cậu? Vì sao vì sao vì sao?
Chẳng lẽ cái chú cao hai thước kia không đưa thư cho người đó?
“Ai… buồn bực!” Cậu khó chịu than thở.
Rõ ràng hôm nay không muốn học hay lại tới chỗ cây đại thụ kia chờ một ngày, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Ừ! Tâm động không bằng hành động, chân cậu bước đi về phía trước chợt xoay một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên xoay người.
Một bóng người nháy mắt trốn vào trong đám đông.
“A” Cậu trừng lớn hai mắt. (⊙﹏⊙)~
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn không tránh được mắt thần 2.0 của cậu.
Trực giác đàn ông nói cho cậu, có người đang theo dõi cậu.
“Chẳng lẽ…” Cậu thì thào tự nói.
Nếu đoán không sai, người kia hẳn là, giống như, có lẽ, chắc là, bề ngoài giống như, là chú ngồi lái xe ngày đó.
Hì hì…
Vẻ mặt cậu chuyển sắc, cười tà ác.
Không ngờ “Thu hoạch ngoài ý muốn” của cậu lại tự động tới cửa nhanh như vậy, thật sự rất Lucky rồi!
Cố ý làm ra vẻ không phát hiện, đầu tiên cậu bước vào một cửa hàng, dùng tiền tiêu vặt mua đồ gì đó, sau đó đi vào một tòa nhà lớn lên thẳng sân thượng ở tầng cao nhất.
Cửa vào sân thượng.
Hỏa Diễm nhìn cửa sắt đóng chặt thì hơi nhíu mày.
Tiểu quỷ này đến đây làm gì? Chẳng lẽ anh đã bị nó phát hiện?
Nhưng nơi này không có ai, đúng là thời cơ tốt để hành động, nhưng mà đại ca nói phải lấy trộm DNA, anh tùy tiện đi ra ngoài, chính là chống lại mệnh lệnh.
Không được, vẫn là xem tình hình như thế nào rồi mới hành sự.
“A… Cứa mạng a!”
Trên sân thượng truyền đến tiếng kêu của Mặc Thiên Tân, Hỏa Diễm sốt ruột, bất giác vươn tay, nhanh chóng cầm lấy nắm đấm cửa, nhưng đồng thời tay anh cũng dính vào, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Tay nắm cửa này… vậy mà… nháy mắt đã dính chặt hai tay anh.
“Hì hì…”
Tiếng cười tà ác từ phía sau cửa truyền đến, Mặc Thiên Tân chậm rãi mở cửa ra, tươi cười sáng lạn đối với anh.
“Này, chú đẹp trai, Can I Help You?”
/357
|