Hỏa Diễm trừng mắt nhìn cậu.
Hôm nay cậu không có mang kính đen và mũ lưỡi trai, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên trước mắt anh.
Thật sự rất giống! Quả thực chính là hình ảnh đại ca thu nhỏ.
“Này chú đẹp trai, sao chú không nói gì thế? Không hiểu tiếng Anh sao? Có cần cháu dịch giúp chú không?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt dương quan sáng lạn, nhưng ẩn dưới bề ngoài hồn nhiên ngây thơ ấy lại cất dấu vẻ tà ác không hợp với tuổi.
“Cậu đã sớm phát hiện ra tôi bám theo cậu?”
“Đúng rồi!” Mặc Thiên Tân cười đáp!
“Cậu cố ý dẫn tôi tới nơi này?”
“Mấu chốt rõ ràng như vậy, chú không phải muốn từng bước từng bước hỏi không dứt chứ, thực ngớ ngẩn!”
Hỏa Diễm bực mình!
Nhưng là Mặc Thiên Tân vẻ mặt lại vui vẻ và thích thú.
“Chú đẹp trai, không bằng để cháu hỏi vài vấn đề có tính triết lý được rồi, tại sao chú muốn theo dõi cháu? Chú muốn làm gì cháu? Là ai sai chú làm vậy?”
Hỏa Diễm trầm mặc không nói!
Mặc Thiên Tân vẫn vui vẻ cười như trước, hai mắt linh động theo dõi khuôn mặt anh, dò xét tâm anh.
“Chú không nói gì, vậy để cháu suy luận một chút …” Cậu bày ra bộ dáng phúc nhĩ ma tư, chậm rãi nói: “Người có thể sai chú tới chỉ có người đàn ông tên Mặc Tử Hàn, người đó muốn chú thần thần bí bí theo dõi cháu nhưng lại không thể gây tổn thương cháu, vậy là muốn lấy vật gì trên người cháu, hoặc là muốn bảo vệ cháu, cũng có thể là điều tra gì đó? Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt chú, không có bất luận vẻ ngạc nhiên gì, vậy chứng minh chú đã sớm biết cháu là ai, cho nên tổng kết lại, cháu có thể hiểu rất rõ ràng, chú muốn từ trên người cháu lấy chứng cứ có quan hệ với người kia, cho nên chú theo dõi cháu mục đích chính là muốn lấy DNA của cháu đi kiểm tra… Cháu suy luận như vậy có đúng không? Chú đẹp trai?”
Ánh mắt Hỏa Diễm trừng càng lớn.
Không ngờ thực sự bị cậu đoán được, hơn nữa ánh mắt cậu nhìn anh, nói chuyện có khẩu khí, vẻ mặt suy đoán thấu tình đạt lí đều cực kỳ giống đại ca, quả thực giống nhau như đúc.
Đây là gien di truyền sao?
“Cháu nói này chú đẹp trai, sao chú lại không nói? Chẳng lẽ bị trí thông minh của cháu dọa sợ rồi?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt đắc ý, cảm khái nói: “Đừng xem cháu tuổi còn nhỏ, nhưng ở phương diện chỉ số thông minh, cháu với chú đẳng cấp không hề giống nhau, kỳ thực không phải chú ngu ngốc chẳng qua là cháu quá thông minh thôi!” Cậu đắc ý dương dương tự đắc, tràn đầy kiêu hãnh.
Gân xanh trên trán Hỏa Diễm nổi hết cả lên.
Thằng quỷ này thực sự quá kiêu ngạo, ngay cả điểm này cũng giống đại ca y như đúc.
“Được rồi, đừng khó chịu nữa, ông trời cho chú “đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển” này, coi như là may mắn của chú, chú phải cảm tạ trời đât đi!” Mặc Thiên Tân an ủi vỗ vỗ cánh tay anh, tiếp tục nói: “Mẹ từng nói cho cháu: người ngốc có phúc của người ngốc, mẹ còn nói đời này cháu không thể kiêu ngạo như vậy, nhưng có điều người giống như chú, cũng là có thể không ngừng hưởng thụ, chú xem xem…” Cậu nói xong liền nhỏ một sợi tóc trên đầu xuống, bố thí đặt ở trong tay anh.
“Đây là ngàn phán vạn phán, DNA mong nhớ ngày đêm, bổn thiếu gia cháu tặng cho chú!”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn tóc trong tay.
Rốt cuộc tiểu quỷ này đang nghĩ cái gì? Cứ như vậy cho anh?
Bố thí? Thương xót? Hay là… châm chọc?
Mặc Thiên Tân ngoạn cú liễu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Cậu vui vẻ bước qua người anh, vừa bước xuống cầu thang bên cạnh vừa vẫy tay nói: “Chú đẹp trai, cám ơn chú đã chơi với cháu lâu như vậy, cháu rất vui, bye bye,… Nhớ thay cháu nói với ba một tiếng, chúc mừng ba ra tù.”
Hôm nay cậu không có mang kính đen và mũ lưỡi trai, toàn bộ khuôn mặt đều hiện lên trước mắt anh.
Thật sự rất giống! Quả thực chính là hình ảnh đại ca thu nhỏ.
“Này chú đẹp trai, sao chú không nói gì thế? Không hiểu tiếng Anh sao? Có cần cháu dịch giúp chú không?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt dương quan sáng lạn, nhưng ẩn dưới bề ngoài hồn nhiên ngây thơ ấy lại cất dấu vẻ tà ác không hợp với tuổi.
“Cậu đã sớm phát hiện ra tôi bám theo cậu?”
“Đúng rồi!” Mặc Thiên Tân cười đáp!
“Cậu cố ý dẫn tôi tới nơi này?”
“Mấu chốt rõ ràng như vậy, chú không phải muốn từng bước từng bước hỏi không dứt chứ, thực ngớ ngẩn!”
Hỏa Diễm bực mình!
Nhưng là Mặc Thiên Tân vẻ mặt lại vui vẻ và thích thú.
“Chú đẹp trai, không bằng để cháu hỏi vài vấn đề có tính triết lý được rồi, tại sao chú muốn theo dõi cháu? Chú muốn làm gì cháu? Là ai sai chú làm vậy?”
Hỏa Diễm trầm mặc không nói!
Mặc Thiên Tân vẫn vui vẻ cười như trước, hai mắt linh động theo dõi khuôn mặt anh, dò xét tâm anh.
“Chú không nói gì, vậy để cháu suy luận một chút …” Cậu bày ra bộ dáng phúc nhĩ ma tư, chậm rãi nói: “Người có thể sai chú tới chỉ có người đàn ông tên Mặc Tử Hàn, người đó muốn chú thần thần bí bí theo dõi cháu nhưng lại không thể gây tổn thương cháu, vậy là muốn lấy vật gì trên người cháu, hoặc là muốn bảo vệ cháu, cũng có thể là điều tra gì đó? Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt chú, không có bất luận vẻ ngạc nhiên gì, vậy chứng minh chú đã sớm biết cháu là ai, cho nên tổng kết lại, cháu có thể hiểu rất rõ ràng, chú muốn từ trên người cháu lấy chứng cứ có quan hệ với người kia, cho nên chú theo dõi cháu mục đích chính là muốn lấy DNA của cháu đi kiểm tra… Cháu suy luận như vậy có đúng không? Chú đẹp trai?”
Ánh mắt Hỏa Diễm trừng càng lớn.
Không ngờ thực sự bị cậu đoán được, hơn nữa ánh mắt cậu nhìn anh, nói chuyện có khẩu khí, vẻ mặt suy đoán thấu tình đạt lí đều cực kỳ giống đại ca, quả thực giống nhau như đúc.
Đây là gien di truyền sao?
“Cháu nói này chú đẹp trai, sao chú lại không nói? Chẳng lẽ bị trí thông minh của cháu dọa sợ rồi?” Mặc Thiên Tân vẻ mặt đắc ý, cảm khái nói: “Đừng xem cháu tuổi còn nhỏ, nhưng ở phương diện chỉ số thông minh, cháu với chú đẳng cấp không hề giống nhau, kỳ thực không phải chú ngu ngốc chẳng qua là cháu quá thông minh thôi!” Cậu đắc ý dương dương tự đắc, tràn đầy kiêu hãnh.
Gân xanh trên trán Hỏa Diễm nổi hết cả lên.
Thằng quỷ này thực sự quá kiêu ngạo, ngay cả điểm này cũng giống đại ca y như đúc.
“Được rồi, đừng khó chịu nữa, ông trời cho chú “đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển” này, coi như là may mắn của chú, chú phải cảm tạ trời đât đi!” Mặc Thiên Tân an ủi vỗ vỗ cánh tay anh, tiếp tục nói: “Mẹ từng nói cho cháu: người ngốc có phúc của người ngốc, mẹ còn nói đời này cháu không thể kiêu ngạo như vậy, nhưng có điều người giống như chú, cũng là có thể không ngừng hưởng thụ, chú xem xem…” Cậu nói xong liền nhỏ một sợi tóc trên đầu xuống, bố thí đặt ở trong tay anh.
“Đây là ngàn phán vạn phán, DNA mong nhớ ngày đêm, bổn thiếu gia cháu tặng cho chú!”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn tóc trong tay.
Rốt cuộc tiểu quỷ này đang nghĩ cái gì? Cứ như vậy cho anh?
Bố thí? Thương xót? Hay là… châm chọc?
Mặc Thiên Tân ngoạn cú liễu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Cậu vui vẻ bước qua người anh, vừa bước xuống cầu thang bên cạnh vừa vẫy tay nói: “Chú đẹp trai, cám ơn chú đã chơi với cháu lâu như vậy, cháu rất vui, bye bye,… Nhớ thay cháu nói với ba một tiếng, chúc mừng ba ra tù.”
/357
|