"Pằng. . . . . ." Một tiếng súng đột nhiên xuất hiện phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của ba người.Ninh Doãn Ngân cau mày, "Bọn họ đuổi tới rồi!""Này chạy mau đi!" Ninh Khuynh Thược nhìn chằm chằm Ninh Doãn Ngân, lôi kéo tay Hàn Mộ, chạy tới bãi đậu xe.Chỉ cần lên xe, bọn họ có thể trở về tổ chức Đệ Nhất rồi!Như vậy, bọn họ còn không sợ đối phó được với tên Lộ Á Sâm đó sao?"Ngân, đi thôi!" Hàn Mộ lôi kéo tay Ninh Doãn Ngân, bên trong đôi mắt chớp động hiện lên sự yêu cầu.Cô thật sự muốn gặp Liệp Ưng.Trong lòng trực giác nói cho cô biết: nếu như không tự mình đi một chuyến đến tổ chức Đệ Nhất, cô sẽ bỏ qua chuyện gì đó, một chuyện rất quan trọng với cô!"Được rồi!" Ninh Doãn Ngân nhún vai.Bà xã đại nhân của hắn cũng đã lên tiếng, hắn còn lời gì để nói."Pằng. . . . . ." Một tiếng súng lại vang lên.Ninh Doãn Ngân mắt gấp nhanh tay mà quay đầu, một viên đạn sượt qua từ cổ của hắn."Mẹ nó. . . . . ." Ninh Khuynh Thược mắng một tiếng, "Lộ Á Sâm đáng chết, hắn đây là không chiếm được nên phải hủy diệt sao?"Người đáng chết, vậy mà lại nổ súng!"Đi, mau!" Ninh Doãn Ngân bả vệ Hàn Mộ và Ninh Khuynh Thược ở trong lòng mình, chạy tới bãi đậu xe.Dựa theo tình huống này, bọn họ thật sự không chạy tới sân bay được, không lên máy bay được, chớ đừng nói chi là trở về nước Mỹ."Lên xe!"Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ nhìn hành động của Ninh Khuynh Thược , không khỏi sửng sốt, ngơ ngác nhìn.Ninh Khuynh Thược chạy đến trước một chiếc xe riêng, hung hăng vỗ một cái về
/712
|