Thời Phong Thụy nở một bụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Cô sống đau khổ chỉ có thể trách cô, ai bảo cô vì cứu Thời Thiếu Tu mà bỏ rơi anh ta.”
Hai từ bỏ rơi thốt ra, trong lòng Cố Thu đau như xé tim gan, cô ôm lấy ngực mình, nằm đó để nước mắt tuông rơi.
Tôi không bỏ rơi, chỉ là tôi không thể kiên trì tiếp được nữa, cô không kiềm được nước mắt.
Thời Phong Thụy đi về phía trước, từ trong lòng cô móc ra chiếc điện thọa, vứt xuống đất, một chân đạp nát: “Từ nay về sau cô không cần ra khỏi cửa, đừng để tôi phát hiện bụng cô to lên, nếu không tôi sẽ dùng trăm phương ngàn kế khiến cô sống không bằng chết.”
Nói xong, mạnh tay đóng cửa cái “bùm”, trong phòng không còn âm thanh gì nữa.
Tiếng nước trong phòng bếp nghe vô cùng rõ ràng, Cố Thu nằm im dưới đất, giống như một con búp bê bị vứt bỏ.
Toàn bộ biệt thự tối om không có ánh sáng, đâu đâu cũng đầu hơi thở lạnh băng.
Cô từ từ bò lên khỏi mặt đất, ngồi trên ghế sofa, đặt điện thoại đã nát đó trong tay.
Gả cho Thời Phong Thụy được Thời Phong Thụy năm, nhưng cô chưa từng đổi qua điện thoại, vì ở đó có lưu giữ những hồi ức ngoạt ngào giữa cô và Thời Thiếu Tu.
Cô sờ điện thoại đã bị nát vụn đó, ánh mắt lại rơi không kiềm lại đưuọc.
Vô số lần tự hỏi lựa chọn ba năm trước là đúng hay sai, nhưng giờ cô lại đột nhiên bắt đầu nghi ngờ quyết định khi đó của mình.
Nếu lúc đầu cô lựa chọn đợi Thời Thiếu Tu ra tù, thì giờ sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Nhắm mắt ngưỡng đầu lên, Cố Thu cố nuốt nước mắt vào trong bụng.
Từ trong tủ rượu lấy ra một bình rượu đỏ, rót vào ly, uống từng ngụm, cố cúi đầu, để nước mắt rơi.
Cô gái trong quán bar đang nhảy những điệu múa sexy trên sàn nhảy, Thời Thiếu Tu im lặng ngồi dưới ghế sàn nhảy, cúi đầu nhìn điện thoại.
Từ lúc sáng, điện thoại của Cố Thu đã ở trong trạng thái tắt máy, dù Thời Thiếu Tu không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cứ gọi cho cô suốt, Thời Thiếu Tu cũng không biết tại sao.
(***Lời dịch giả: Truyện khác là nam chính đến kịp lúc để cứu nữ chính, còn truyện này nữ chính bị đánh đến thê thảm_Hai li- App inovel)
Dương Thạc ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ của Thời Thiếu Tu, bất giác thở dài, nhẹ vỗ vai anh, thở dài nói: “Mình biết cậu vẫn còn thích người phụ nữ đó, nhưng cô ta đối xử với cậu như vậy, cậu không hận cô ta chút nào sao?”
Thời Thiếu Tu quay đầu khẽ liếc nhìn anh ta, lại cúi đầu, cầm ly rượu lên uống, không hề muốn trả lời câu nói của Dương Thạc.
“Mình biết giờ lòng cậu vô cùng khó chịu, dù gì công ty và người đàn bà của cậu đều không còn, nhưng cậu không thể cứ trầm luân như thế mãi.” Dương Thạc cụm ly với anh, uống một ngụm: “Nếu anh cứ không trấn chỉnh lại...”
Còn chưa nói xong, đột nhiên thấy có một ánh nhìn băng lạnh xuyên qua mình.
Dương Thạc nuốt nước bọt, sợ đến nỗi nữa câu nói sau cũng không dám nói tiếp.
Không biết vì sao trong lòng mình có dự cảm như vậy, Thời Thiếu Tu lại quay ra bấm điện thoại, anh cứ suy tư, do dựu, nhưng lại không động đẩy.
Dương Thạc đã uống đến nửa tỉnh nửa say, mơ hồ kéo một cô vũ nữa lên sàn nhảy chung, trên ghế chỉ còn lại mình Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng mơ hồ, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, không thể chịu được nữa, anh đứng dậy quay người đi ra.
“Á!” Dương Thạc vội đẩy cô vũ nữ ra, vội chạy theo hỏi: “Thời thiếu gia, cậu đi đâu vậy?”
Hai từ bỏ rơi thốt ra, trong lòng Cố Thu đau như xé tim gan, cô ôm lấy ngực mình, nằm đó để nước mắt tuông rơi.
Tôi không bỏ rơi, chỉ là tôi không thể kiên trì tiếp được nữa, cô không kiềm được nước mắt.
Thời Phong Thụy đi về phía trước, từ trong lòng cô móc ra chiếc điện thọa, vứt xuống đất, một chân đạp nát: “Từ nay về sau cô không cần ra khỏi cửa, đừng để tôi phát hiện bụng cô to lên, nếu không tôi sẽ dùng trăm phương ngàn kế khiến cô sống không bằng chết.”
Nói xong, mạnh tay đóng cửa cái “bùm”, trong phòng không còn âm thanh gì nữa.
Tiếng nước trong phòng bếp nghe vô cùng rõ ràng, Cố Thu nằm im dưới đất, giống như một con búp bê bị vứt bỏ.
Toàn bộ biệt thự tối om không có ánh sáng, đâu đâu cũng đầu hơi thở lạnh băng.
Cô từ từ bò lên khỏi mặt đất, ngồi trên ghế sofa, đặt điện thoại đã nát đó trong tay.
Gả cho Thời Phong Thụy được Thời Phong Thụy năm, nhưng cô chưa từng đổi qua điện thoại, vì ở đó có lưu giữ những hồi ức ngoạt ngào giữa cô và Thời Thiếu Tu.
Cô sờ điện thoại đã bị nát vụn đó, ánh mắt lại rơi không kiềm lại đưuọc.
Vô số lần tự hỏi lựa chọn ba năm trước là đúng hay sai, nhưng giờ cô lại đột nhiên bắt đầu nghi ngờ quyết định khi đó của mình.
Nếu lúc đầu cô lựa chọn đợi Thời Thiếu Tu ra tù, thì giờ sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.
Nhắm mắt ngưỡng đầu lên, Cố Thu cố nuốt nước mắt vào trong bụng.
Từ trong tủ rượu lấy ra một bình rượu đỏ, rót vào ly, uống từng ngụm, cố cúi đầu, để nước mắt rơi.
Cô gái trong quán bar đang nhảy những điệu múa sexy trên sàn nhảy, Thời Thiếu Tu im lặng ngồi dưới ghế sàn nhảy, cúi đầu nhìn điện thoại.
Từ lúc sáng, điện thoại của Cố Thu đã ở trong trạng thái tắt máy, dù Thời Thiếu Tu không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cứ gọi cho cô suốt, Thời Thiếu Tu cũng không biết tại sao.
(***Lời dịch giả: Truyện khác là nam chính đến kịp lúc để cứu nữ chính, còn truyện này nữ chính bị đánh đến thê thảm_Hai li- App inovel)
Dương Thạc ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ của Thời Thiếu Tu, bất giác thở dài, nhẹ vỗ vai anh, thở dài nói: “Mình biết cậu vẫn còn thích người phụ nữ đó, nhưng cô ta đối xử với cậu như vậy, cậu không hận cô ta chút nào sao?”
Thời Thiếu Tu quay đầu khẽ liếc nhìn anh ta, lại cúi đầu, cầm ly rượu lên uống, không hề muốn trả lời câu nói của Dương Thạc.
“Mình biết giờ lòng cậu vô cùng khó chịu, dù gì công ty và người đàn bà của cậu đều không còn, nhưng cậu không thể cứ trầm luân như thế mãi.” Dương Thạc cụm ly với anh, uống một ngụm: “Nếu anh cứ không trấn chỉnh lại...”
Còn chưa nói xong, đột nhiên thấy có một ánh nhìn băng lạnh xuyên qua mình.
Dương Thạc nuốt nước bọt, sợ đến nỗi nữa câu nói sau cũng không dám nói tiếp.
Không biết vì sao trong lòng mình có dự cảm như vậy, Thời Thiếu Tu lại quay ra bấm điện thoại, anh cứ suy tư, do dựu, nhưng lại không động đẩy.
Dương Thạc đã uống đến nửa tỉnh nửa say, mơ hồ kéo một cô vũ nữa lên sàn nhảy chung, trên ghế chỉ còn lại mình Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng mơ hồ, không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, không thể chịu được nữa, anh đứng dậy quay người đi ra.
“Á!” Dương Thạc vội đẩy cô vũ nữ ra, vội chạy theo hỏi: “Thời thiếu gia, cậu đi đâu vậy?”
/71
|