Thời Thiếu Tu đốt một điếu thuốc, nhăn mày không thèm quan tâm, bắt xe rời khỏi hộp đêm.
Trên đường phi thẳng đến khu biệt thự cũ của mình, sắc mặt Thời Thiếu Tu càng lúc càng băng lạnh, quay đầu nhìn thấy trời tối đen như mật, xe càng ngày càng tiến gần biệt thự.
Xuống xe đi vào hướng biệt thự, ngay đến ngoại quan của biệt thự cũng bị người khác thay đổi mất, ánh mắt của Thời Thiếu Tu càng thêm lạnh lùng.
Chạy đến trước cửa lớn, Thời Thiếu Tu đứng bên ngoài hút thuốc, trầm mặc rất lâu, cuối cùng anh cũng gõ cửa lớn của biệt thự.
Cả biệt thự đều tối om, không cố chút ánh sáng, đem đến cho người ta cảm giác biệt thự này không có chút sinh khí.
Anh đi thẳng, gõ cửa phòng.
Cố Thu đã uống rất say, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa thì tỉnh dậy, cô vội bò từ dưới đất lên, vịnh vào bàn nhảy lên cái, nuốt nước bọt, vốn đang mê man, đột nhiên tỉnh hơn nhiều.
Cô sợ hại nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn trước cửa, giống như gặp ma vậy.
Cô nhẹ nuốt một hơi khí, vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng của mình, từ từ đi qua đó.
Xuyên qua lỗ trên cánh cửa, Cố Thu đột nhiên thấy người trước mắt mình lại là Thời Thiếu Tu, cô vội che miệng, vòm mắt đỏ bừng, dựa vào cánh cửa, không dám lên tiếng.
Tại sao Thời Thiếu Tu lại qua đây! Nước mắt Cố Thu lại rơi thêm lần nữa.
Toàn thân cô run lên, nhưng cô không dám lên tiếng, vì cô vốn không muốn Thời Thiếu Tu thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này.
Cô cúi người xuống, đầu dựa vào tường, toàn thân không ngừng run lên, sắp không nén được nước mắt và tiếng khóc của mình.
Thời Thiếu Tu, có thể cả đời em sẽ không thể có được anh nữa rồi, nhưng bụng em có đưá con của anh, đây là sự quyến luyến cuối cùng của em đối với anh.
Gõ cửa rất lâu không thấy ai mở cửa, Thời Thiếu Tu có chút bực mình, hơi rượu bốc lên, khiến anh có chút đau đầu, anh quay người nói với tài xế taxi: “Về thôi.”
Cố Thu đột nhiên toàn thân mềm đi, ngồi dưới nền nhà trước cửa, khóa òa lên.
Lựa chọn không gặp mặt, là vì sợ không nhịn nỗi mà nhào vào anh.
Nghe thấy âm thanh chiếc xe bên ngoài đã không còn, Cố Thu cuối cùng cũng từ dưới đất đứng lên, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cũng không thấy nhức đầu nữa, cô dựa vào từng mà lên lầu.
Từ từ đi lên lầu hai, mắt cô bỗng dừng ngay trước phòng sách của Thời Phong Thụy.
Bước chân đã bước đến cửa lớn của phòng sách, cô đứng đó, nhìn vào đó mà ngơ người ra.
Chỗ này, là chỗ mà Thời Phong Thụy hết năm lần bảy lượt bảo cô không được vào trong.
Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Thời Phong Thụy và Thẩm Giai Vân trong bệnh viện, Cố Thu có chút do dự, từ bên cạnh bồn hoa tìm thấy chìa khóa, nhẹ mở cửa, rồi bỏ chìa khóa lại chỗ chậu hoa, sau đó khẽ đóng cửa.
Cả phòng sách được dọn dẹp không một hạt bụi, những tủ sách cao, đó từng có hình bóng giữa cô và Thời Thiếu Tu.
Cô yên lặng nhìn xung quang, những kỷ niệm cũ bỗng hiện về.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh cô và Thời Thiếu Tu đang cùng nhau đọc sách trong phòng sách, Thời Thiếu Tu ngồi trước máy tính xử lý văn kiện, còn cô nằm trên chiếc ghế sofa màu gỗ bên cạnh giá sách đọc sách.
Khi tới nửa đêm, lúc đang mơ màng ngủ cô đều được Thời Thiếu Tu ẵm vào trong phòng ngủ, động tác Thời Thiếu Tu nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa con nít.
Mà giờ đây, chiếc ghế sofa đã bị vứt đi, trong phòng sách chỉ còn uy nhất một chỗ có thể ngồi.
Những chuyện từng xảy ra, đến giờ đều trở thành hồi ức buồn, giờ đây, cô và Thời Thiếu Tu, đã không thể cùng nhau vui vẻ đi trên một con đường nữa.
Trên đường phi thẳng đến khu biệt thự cũ của mình, sắc mặt Thời Thiếu Tu càng lúc càng băng lạnh, quay đầu nhìn thấy trời tối đen như mật, xe càng ngày càng tiến gần biệt thự.
Xuống xe đi vào hướng biệt thự, ngay đến ngoại quan của biệt thự cũng bị người khác thay đổi mất, ánh mắt của Thời Thiếu Tu càng thêm lạnh lùng.
Chạy đến trước cửa lớn, Thời Thiếu Tu đứng bên ngoài hút thuốc, trầm mặc rất lâu, cuối cùng anh cũng gõ cửa lớn của biệt thự.
Cả biệt thự đều tối om, không cố chút ánh sáng, đem đến cho người ta cảm giác biệt thự này không có chút sinh khí.
Anh đi thẳng, gõ cửa phòng.
Cố Thu đã uống rất say, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa thì tỉnh dậy, cô vội bò từ dưới đất lên, vịnh vào bàn nhảy lên cái, nuốt nước bọt, vốn đang mê man, đột nhiên tỉnh hơn nhiều.
Cô sợ hại nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn trước cửa, giống như gặp ma vậy.
Cô nhẹ nuốt một hơi khí, vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng của mình, từ từ đi qua đó.
Xuyên qua lỗ trên cánh cửa, Cố Thu đột nhiên thấy người trước mắt mình lại là Thời Thiếu Tu, cô vội che miệng, vòm mắt đỏ bừng, dựa vào cánh cửa, không dám lên tiếng.
Tại sao Thời Thiếu Tu lại qua đây! Nước mắt Cố Thu lại rơi thêm lần nữa.
Toàn thân cô run lên, nhưng cô không dám lên tiếng, vì cô vốn không muốn Thời Thiếu Tu thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này.
Cô cúi người xuống, đầu dựa vào tường, toàn thân không ngừng run lên, sắp không nén được nước mắt và tiếng khóc của mình.
Thời Thiếu Tu, có thể cả đời em sẽ không thể có được anh nữa rồi, nhưng bụng em có đưá con của anh, đây là sự quyến luyến cuối cùng của em đối với anh.
Gõ cửa rất lâu không thấy ai mở cửa, Thời Thiếu Tu có chút bực mình, hơi rượu bốc lên, khiến anh có chút đau đầu, anh quay người nói với tài xế taxi: “Về thôi.”
Cố Thu đột nhiên toàn thân mềm đi, ngồi dưới nền nhà trước cửa, khóa òa lên.
Lựa chọn không gặp mặt, là vì sợ không nhịn nỗi mà nhào vào anh.
Nghe thấy âm thanh chiếc xe bên ngoài đã không còn, Cố Thu cuối cùng cũng từ dưới đất đứng lên, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cũng không thấy nhức đầu nữa, cô dựa vào từng mà lên lầu.
Từ từ đi lên lầu hai, mắt cô bỗng dừng ngay trước phòng sách của Thời Phong Thụy.
Bước chân đã bước đến cửa lớn của phòng sách, cô đứng đó, nhìn vào đó mà ngơ người ra.
Chỗ này, là chỗ mà Thời Phong Thụy hết năm lần bảy lượt bảo cô không được vào trong.
Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa Thời Phong Thụy và Thẩm Giai Vân trong bệnh viện, Cố Thu có chút do dự, từ bên cạnh bồn hoa tìm thấy chìa khóa, nhẹ mở cửa, rồi bỏ chìa khóa lại chỗ chậu hoa, sau đó khẽ đóng cửa.
Cả phòng sách được dọn dẹp không một hạt bụi, những tủ sách cao, đó từng có hình bóng giữa cô và Thời Thiếu Tu.
Cô yên lặng nhìn xung quang, những kỷ niệm cũ bỗng hiện về.
Cô đột nhiên nhớ đến cảnh cô và Thời Thiếu Tu đang cùng nhau đọc sách trong phòng sách, Thời Thiếu Tu ngồi trước máy tính xử lý văn kiện, còn cô nằm trên chiếc ghế sofa màu gỗ bên cạnh giá sách đọc sách.
Khi tới nửa đêm, lúc đang mơ màng ngủ cô đều được Thời Thiếu Tu ẵm vào trong phòng ngủ, động tác Thời Thiếu Tu nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa con nít.
Mà giờ đây, chiếc ghế sofa đã bị vứt đi, trong phòng sách chỉ còn uy nhất một chỗ có thể ngồi.
Những chuyện từng xảy ra, đến giờ đều trở thành hồi ức buồn, giờ đây, cô và Thời Thiếu Tu, đã không thể cùng nhau vui vẻ đi trên một con đường nữa.
/71
|